Đầu Ngón Tay

Chương 36




Nghê Diệp Tâm giống như bị lửa đốt mông muốn đi hướng khác, Mộ Dung Trường Tình cũng không có phản đối, cùng Nghê Diệp Tâm rẽ hướng bên phải.

Nhưng oan gia ngõ hẹp cũng không phải muốn tránh thì tránh được. Bọn họ rẽ hướng bên phải, vào một lối nhỏ trong hoa viên, ai ngờ lại đụng phải một người Thương Đình Phái, là cô nương váy áo tím.

Cô nương váy áo tím cùng đi với một thiếu phụ mặc váy hoa màu vàng nhạt. Nàng nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, lập tức sợ tới mức kinh hô một tiếng, còn theo bản năng duỗi tay đi sờ đầu tóc.

"A Tiêu? Làm sao vậy?"

Cô nương tên A Tiêu lập tức lôi kéo thiếu phụ, nói:

"Biểu tỷ, chúng ta đi mau, hai người kia không thể chọc được."

Cũng không biết nàng có phải cố ý nói như vậy hay không. Thiếu phụ vừa nghe liền nhìn hai người bọn họ, nói:

"A Tiêu, có chuyện gì? Không phải tóc của muội là bị bọn họ cắt đứt chứ?"

A Tiêu lộ ra bộ dạng ủy khuất muốn khóc.

"Biểu tỷ đừng nói nữa, chuyện này thôi bỏ đi."

Thiếu phụ không vui, nói:

"Tại đây là Vô Danh Sơn Trang, có cái gì ta không thể quản. Dù là Hạ Hướng Thâm tới, cũng cần nể nang ta ba phần."

"Sư huynh."

Thiếu phụ đang nói, đột nhiên có người xen vào. Người tới là Mộ Dung Dục.

Thiếu phụ vừa nghe liền trợn tròn mắt. Mộ Dung Dục gọi người kia là sư huynh. <HunhHn786>Thì ra hai người kia quen biết với Mộ Dung Dục.

Sắc mặt thiếu phụ tức khắc thay đổi. Nàng chính là thê tử Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, là cháu gái Tam sư bá Hạ Hướng Thâm. Bối phận của nàng không có cao hơn Hạ Hướng Thâm, nhưng là thê tử Võ Lâm Minh Chủ cho nên luôn làm bộ làm tịch.

Hiện giờ Võ Lâm Minh Chủ đã thay đổi người. Ai cũng biết, vị Mộ Dung công tử này chính là bằng hữu tốt của Võ Lâm Minh Chủ hiện tại, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với Hạ Hướng Thâm. Người khác cũng không dám trêu chọc.

Thiếu phụ này hiển nhiên đã từng bị mệt vì Mộ Dung Dục không ít. Nhìn Mộ Dung Dục tới, tức khắc nàng có điểm lúng túng, không dám nói tiếp nữa.

Đừng thấy Mộ Dung Dục một bộ dạng ôn nhu thông tình đạt lý, kỳ thật thực rất dễ dàng mang thù, mà cũng không muốn chịu thiệt thòi.

A Tiêu cô nương rất biết thời thế, túm túm tay áo thiếu phụ, nói:

"Thôi, biểu tỷ, đừng cùng bọn họ chấp nhặt, chúng ta đi."

Thiếu phụ lúc này mới quăng tay áo, mang theo A Tiêu cô nương rời đi. Thời điểm rời đi, thiếu phụ còn hung hăng trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm tức khắc liền trợn tròn mắt.

Vì sao trừng ta? Toàn bộ quá trình, ta một chữ cũng chưa nói. Nhưng tại sao chỉ trừng một mình ta vậy chứ?

Đáp án rất rõ ràng, bởi vì trong mấy người ở đây, chỉ có Nghê Diệp Tâm giống quả hồng mềm, có vẻ yếu kém nhất. Cho nên thiếu phụ không thể trừng Mộ Dung Dục, càng không thể trừng Mộ Dung Trường Tình, chỉ có thể trừng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm một trận bất đắc dĩ, hỏi:

"Ta hỏi này sư đệ, hai vị này có địa vị gì?"

Mộ Dung Dục đối với xưng hô của Nghê Diệp Tâm rất không vừa lòng. Bất quá Mộ Dung Trường Tình thực vừa lòng, khóe miệng cong cong mang theo nụ cười.

Mộ Dung Dục đi tới, nói:

"Người kia chính là thê tử Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, cô nương váy áo tím là biểu muội của nàng ta, nghe nói đó là đại sư tỷ của Thương Đình Phái."

"Đó chính là thê tử Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm à. Nếu sớm biết thì liền ngăn lại hỏi về vụ án một chút."

Mộ Dung Dục cười, nói:

"Ngươi không nhìn ra người ta rất không thích ngươi sao? Ngươi muốn hỏi cái gì, phỏng chừng đều sẽ không nói."

Trong khi bọn họ nói chuyện, Hạ Hướng Thâm liền đi tới. Kỳ thật Hạ Hướng Thâm đi cùng Mộ Dung Dục, bất quá vừa rồi khi thấy thiếu phụ kia làm khó Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm, Hạ Hướng Thâm không có tiện ra mặt, cho nên để Mộ Dung Dục một mình ra mặt.

Hạ Hướng Thâm đi tới, nói:

"Xin lỗi hai vị, còn nhiều thiếu sót."

"Không có việc gì, không có việc gì."

Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay.

Cũng không có gì đáng kể, so với gặp mặt vị đại sư huynh Thương Đình Phái luôn kêu Mộ Dung phu nhân, thì tốt hơn nhiều.

Nghê Diệp Tâm đang nghĩ thì vị đại sư huynh Thương Đình Phái liền tới rồi. Nghê Diệp Tâm lập tức lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi, giống như không muốn nhìn thấy hắn. Hắn thấy bọn họ vội vàng đi liền sửng sốt, bất quá Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã đi xa. Hắn cũng không dám nói cái gì, chỉ là chào hỏi Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục.

Mộ Dung Dục cảm thấy thú vị. Nhìn Nghê Diệp Tâm hốt hoảng bỏ chạy, hắn liền tò mò hỏi đại sư huynh Thương Đình Phái chuyện như thế nào.

Mới đầu đại sư huynh Thương Đình Phái không muốn nói, bởi vì sư muội đắc tội Mộ Dung Trường Tình, còn bị giáo huấn thực thảm, nói ra thật sự quá mất mặt. Hắn cũng không biết lai lịch Mộ Dung Trường Tình. Ở trên giang hồ căn bản chưa nghe nói qua có vị đại hiệp nào họ Mộ Dung võ công cao như vậy. Hắn tốt xấu gì cũng thành danh đã lâu, nói ra liền càng cảm thấy khó coi.

Bất quá Mộ Dung Dục truy hỏi gắt gao, lại có Hạ Hướng Thâm hùa theo, hắn đành phải nói mọi chuyện. Sau đó hắn còn xin Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm làm người hoà giải.

Mộ Dung Dục vừa nghe, thiếu chút nữa cười vỡ bụng. Người Thương Đình Phái này thật sự là kỳ quái, trêu chọc Mộ Dung Trường Tình không nói, còn xem Nghê Diệp Tâm là nữ, mở miệng là gọi Mộ Dung phu nhân.

Hơn nữa khi đại sư huynh Thương Đình Phái này nhắc tới Mộ Dung phu nhân ngữ khí còn có chút chua lòm. Mộ Dung Dục tựa hồ nghe được chuyện thú vị khó lường, không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm còn được người yêu thích như vậy.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi một vòng, cũng không dám xoay lại, liền về phòng.

Bất quá bọn họ chân trước vào phòng, sau lưng liền có người tới gõ cửa.

Nghê Diệp Tâm mở cửa phòng liền thấy Mộ Dung Dục. Hắn đến một mình, còn ôm gì đó. Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

"Sư đệ có chuyện gì sao?"

"Không quấy rầy các người chứ?"

Mộ Dung Dục cười tủm tỉm nói. Nghê Diệp Tâm bị nụ cười này làm cho lông tơ dựng ngược.

"Chúng ta vừa trở về."

"Vô Danh Sơn Trang thời tiết tương đối lạnh, cho nên ta cố ý đưa chăn dày lại đây, để tránh cho sư huynh cùng Mộ Dung phu nhân buổi tối ngủ bị lạnh."

"......"

Nghê Diệp Tâm giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục. Đương nhiên không phải bởi vì cái chăn, mà vì câu "Mộ Dung phu nhân".

Mộ Dung Dục nhìn biểu tình kia, nhịn không được liền phụt một tiếng bật cười, cảm thấy quá thú vị.

Mộ Dung Trường Tình lúc này đi ra, duỗi tay từ phía sau ôm eo Nghê Diệp Tâm, nói:

"Sư đệ, không được chọc ghẹo hắn."

Mộ Dung Dục cười nói:

"Sư huynh đau lòng?"

"Tất nhiên."

Mộ Dung Trường Tình đáp rất trơn tru, một chút ngập ngừng cũng không có.

Nháy mắt sắc mặt Nghê Diệp Tâm đỏ bừng, cảm thấy Mộ Dung Trường Tình hợp tác với Mộ Dung Dục cùng nhau chọc ghẹo mình. Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, hung tợn hướng Mộ Dung Trường Tình đá một cái.

"Các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu!"

Trên quần áo trắng như tuyết của Mộ Dung Trường Tình đã bị in một cái dấu chân to. Bởi vì trên mặt đất có tuyết, cho nên khó tránh khỏi có giày dính bùn, dấu chân trên vải trắng thật sự rõ ràng.

Nháy mắt sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền đen.

Mộ Dung Dục nhìn thấy, nhanh nhẹn đem chăn nhét ở trong lòng ngực Nghê Diệp Tâm, nói:

"Mộ Dung phu nhân, ta đi trước."

Mộ Dung Dục quay lưng liền chạy, bỏ lại Nghê Diệp Tâm trợn mắt, cùng Mộ Dung Trường Tình sắc mặt đen như mực.

Nghê Diệp Tâm nuốt nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn dấu vết trên người Mộ Dung đại hiệp, cười gượng hai tiếng, nói:

"Hì hì, đại hiệp, thời gian không còn sớm, hay là chúng ta đi ngủ đi."

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, liền túm lấy cổ áo thời điểm Nghê Diệp Tâm muốn xoay người bỏ chạy. Mộ Dung Trường Tình đem người kéo trở về.

"Đại hiệp tha mạng!"

Nghê Diệp Tâm hô to.

Mộ Dung Trường Tình hung hăng đóng cửa lại, sau đó đem Nghê Diệp Tâm đẩy đến giường, nói:

"Xem ra lá gan của ngươi càng ngày càng lớn."

Hắn vừa nói vừa cởi quần áo trên người. Nghê Diệp Tâm sợ hãi, nói:

"Đại hiệp cởi quần áo làm gì?"

"Ngươi đá làm quần áo ta dơ bẩn, ta không thể cởi ra sao?"

"Nhưng mà......"

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa nói lắp.

"Quần bên trong lại không có dơ, đâu có cần cởi."

Chỉ một lát, Mộ Dung Trường Tình đã cởi hết, trần truồng, còn đặc biệt hào phóng đứng ở trước mặt Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm sợ muốn chết, nhưng sắc đẹp trước mặt, lại nhịn không được mở to hai mắt nhìn thân thể Mộ Dung Trường Tình. Nước miếng thiếu chút nữa tuôn trào ào ào.

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, sau đó liền nhào tới. Nghê Diệp Tâm sợ hãi, lập tức liền dùng chăn đang ôm trong lòng ngực ném vào hắn.

"Loạt soạt"

"Lộc cộc"

Chăn rơi xuống đất, lại phát ra âm thanh kỳ quái.

Mộ Dung Dục ôm cho bọn họ cái chăn, nói là sợ bọn họ bị lạnh. Cái chăn bị cuộn lại, nhưng mà trong chăn hình như có cái gì đó. Nghê Diệp Tâm cũng không biết. Nếu không phải chăn đột nhiên bị mở ra, bọn họ cũng chưa phát hiện.

Là một cái hộp gấm. Hiện tại hộp đã bị mở ra, nhưng những thứ bên trong chưa có rơi ra.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy cái hộp này rất quen mắt. Hình như là cái hộp bị nhầm lẫn nên đem tặng cho Hạ Hướng Thâm.

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, đột nhiên đi xuống giường, nhặt cái hộp lên.

"Ô..."

Nghê Diệp Tâm hít sâu một hơi.

Đúng là cái hộp đưa cho Hạ Hướng Thâm. Bên trong đều là vật phẩm dùng gia tăng tình thú. Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái liền thấy được cái ngọc thế vô cùng to, còn được khảm đầy châu báu nhô lên.

Mộ Dung Dục lúc trước mắc mưu nên dùng cao bôi trơn, khiến cho hắn cả người đều nhũn ra, đặc biệt không thoải mái. Hắn sao còn dám dùng đồ vật bên trong hộp này. Hắn dứt khoát đem cái hộp gói vào trong chăn, sau đó mang trả lại cho Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cái hộp này, tức khắc khắp cả người phát lạnh, sợ tới mức liền chui rúc vào góc giường.

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, liền đem cái hộp ôm tới giường, sau đó đem mấy vật biến thái bên trong bày ra. Hắn nhàn nhạt hỏi:

"Ngươi nói ta nên dùng cái nào trừng phạt ngươi?"

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nói:

"Đại hiệp tha mạng. Chúng ta buổi chiều mới làm mà."

"Đó là buổi chiều. Huống hồ hiện tại ta muốn trừng phạt ngươi, sao có thể nói nhập làm một."

"......"

Quả thực đúng là đậu xanh, rau má, con ghẻ!

Nghê Diệp Tâm ở trong lòng dùng sức mắng chửi Mộ Dung Trường Tình, bất quá ngoài miệng không dám. Liên tiếp chịu thua, Nghê Diệp Tâm nói:

"Đại hiệp, hay là thôi đi."

Bất quá Mộ Dung Trường Tình không chịu thôi, một hai phải trừng trị Nghê Diệp Tâm mới được.

Mộ Dung Trường Tình cầm ngọc thế bự tổ chảng, biến thái nhẹ nhàng cọ xát ở trên người Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cảm giác da gà nổi toàn thân, muốn đẩy ra nhưng đã bị Mộ Dung Trường Tình đè lại, căn bản không lực phản kháng.

Nghê Diệp Tâm sợ tới mức cũng nói lắp.

"Đại... đại.. đại hiệp đừng... đừng... đừng... ngàn vạn lần đừng......"

"Vì sao?"

Mộ Dung Trường Tình đến bên lỗ tai Nghê Diệp Tâm thổi một hơi. Cả người Nghê Diệp Tâm run run.

Cái ngọc thế kia to như vậy, thọc vào cúc hoa nhỏ bé của ta tuyệt đối sẽ hỏng nặng nha!

Bất quá Nghê Diệp Tâm không dám nói ra như vậy, lập tức nịnh nọt nói:

"Bởi vì...... Bởi vì...... Cái của đại hiệp so với cái này lớn hơn. Chuyện này không thú vị, vẫn là thôi đi."

Nghê Diệp Tâm vừa nói, hô hấp của Mộ Dung Trường Tình liền thô nặng. Hắn đè đầu Nghê Diệp Tâm, ở sau cổ cắn thật mạnh một ngụm.

Nghê Diệp Tâm kêu như sói tru quỷ gọi.

"Sao lại cắn ta? Đau chết mất."

Mộ Dung Trường Tình ở bên gáy Nghê Diệp Tâm vừa cắn vừa hút, lưu lại vài cái dấu hôn, sau đó cười nhẹ nói:

"Ngươi thức thời đó, vừa rồi lời nói kia ta thích nghe."

"......"

Nghê Diệp Tâm ở trong lòng lầm bầm, bất quá ngoài miệng lại nói:

"Đại hiệp có thể buông tha ta không?"

Mộ Dung Trường Tình tùy tiện đem ngọc thế ném xuống dưới giường.

"Ôi, ném nhẹ một chút."

"Như thế nào? Ngươi còn muốn dùng nó có phải hay không?"

"Đương nhiên không phải, biến thái mới muốn dùng cái đó. Ta là nói đá quý mặt trên kìa. Đừng ném hỏng, sẽ không còn đáng tiền."

Nghê Diệp Tâm lải nhải, kết quả ngay sau đó lại hét to một tiếng.

"A"

Sau đó không còn làm được gì, chỉ nỗ lực thở phì phò.

"Sao...... Sao nói chuyện không có giữ lời gì hết. Đã nói buông tha ta.... Sao...... Sao lại đâm vào...."

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh nói:

"Ta nói không cho ngươi dùng đồ vật kia, chưa nói ta không tự mình làm."

Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, nói:

"Mộ Dung tiểu cẩu lại gạt ta!"

Mộ Dung Trường Tình hừ một tiếng, nói:

"Còn có sức lực mắng chửi à?!"

Nghê Diệp Tâm một bộ la lối khóc lóc.

"Mắng chửi thì sao? Mộ Dung tiểu cẩu. Mộ Dung tiểu cẩu. Cầu cho nơi đó của tiểu cẩu có thể bị xuyên qua như chỉ xuyên lỗ kim đi! A..."

Nghê Diệp Tâm nóng nảy lên, kết quả lập tức liền biết hậu quả. Lại bị Mộ Dung Trường Tình làm cho kêu cha gọi mẹ. Còn bị Mộ Dung Trường Tình buộc nói nơi đó của hắn rất lớn. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình thẹn mà chết.

Vốn dĩ được nghỉ ngơi cả đêm, kết quả Nghê Diệp Tâm bị làm thành mềm mụp rồi ngất xỉu.

Ngày hôm sau Nghê Diệp Tâm dậy không nổi, mệt quá sức, mơ mơ màng màng cảm giác được mặt trời đã lên cao. Trong lòng Nghê Diệp Tâm mắng Mộ Dung Trường Tình, cũng mắng Mộ Dung Dục, nghĩ thầm quả nhiên hai sư huynh đệ này đều không phải người tốt.

Nghê Diệp Tâm lăn qua lăn lại nửa ngày, rốt cuộc cũng mở mắt được. Kết quả phát hiện Mộ Dung Trường Tình ngủ ở bên cạnh khiến cho Nghê Diệp Tâm tức khí. Nghê Diệp Tâm liền vung tay vỗ vào mặt Mộ Dung Trường Tình, thật giống như là mèo vồ mồi.

Nghê Diệp Tâm vừa đánh vừa nói:

"Mộ Dung tiểu cẩu không được ngủ, không được ngủ, dậy cho ta. Cưỡng đoạt ta xong rồi còn muốn ngủ, mau thức dậy, mau thức dậy."

Mộ Dung Trường Tình rất buồn ngủ. Đêm qua Nghê Diệp Tâm ngất xỉu, hắn phụ trách giải quyết hậu quả. Hắn phải đi ra lấy nước ấm, tắm rửa cho hai người, sau đó mới đi ngủ. Hắn căn bản ngủ chưa bao lâu đã bị Nghê Diệp Tâm đánh thức, tức khắc mặt đen thui.

Nghê Diệp Tâm quyết định bất chấp tất cả, không sợ hắn, hung tợn tay đánh chân đá Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm cả người đều đau, căn bản không có sức lực. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đem người ôm sát ở trong ngực, nói:

"Còn có sức lực gây náo loạn với ta? Sớm biết rằng như thế này ta đã không lưu tình rồi."

Nghê Diệp Tâm dùng sức cào cào, Mộ Dung Trường Tình cũng ngủ không được, dứt khoát bò dậy. Nhìn thấy cũng gần đến giữa trưa, cũng không thể ngủ tiếp được.

Hai người rời khỏi giường, Nghê Diệp Tâm một hai phải đi tìm Mộ Dung Dục tính sổ, Mộ Dung Trường Tình đành phải mang người đi tìm Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm ăn cơm trưa.

Nhưng khi hai người đi đến, liền nhìn thấy trong Hạ Hướng Thâm phòng còn có một người khác. Đó là Bình Lục.

Vẻ mặt Bình Lục nôn nóng, không còn dáng vẻ bất cần đời, ngược lại thực nghiêm túc đứng ở nơi đó.

Hạ Hướng Thâm cau mày, không biết đã xảy ra sự tình gì.

Nghê Diệp Tâm đi vào liền hỏi:

"Làm sao vậy?"

Mộ Dung Dục nói:

"Không thấy Yến Bách Lý đâu cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.