Đầu Ngón Tay

Chương 31




Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình lập tức không tốt. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh lôi kéo Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Đại hiệp, chúng ta đi nhanh đi."

Nghê Diệp Tâm nói xong, liền thấy được Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục từ xa đi tới. Nghê Diệp Tâm vừa muốn vẫy tay, kết quả đám người trong viện cũng thấy được bọn họ.

Mấy cô nương đều ở đây, cô nương áo tím nhìn thấy bọn họ, tức khắc nổi giận, trừng mắt, nói:

"Đại sư huynh nhìn xem, hai người kia lén lút bên ngoài, tuyệt đối là muốn học trộm tuyệt thế võ học của môn phái chúng ta."

Cô nương nói rõ ràng, còn cố ý cao giọng, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình nghe được rành mạch.

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, sắc mặt liền đen. Nghê Diệp Tâm vừa định nói Mộ Dung đại hiệp đừng xúc động, bất quá không còn kịp rồi.

Tay phải Mộ Dung Trường Tình đã đột nhiên nâng lên. Bàn tay vừa lật một trảo, hình như là bắt một thứ trong không khí.

Trường kiếm trong tay cô nương áo tím rung lắc, từ trong tay nàng lập tức bay ra. Trường kiếm giống như có linh tính, căn bản cô nương kia cầm không được. Nàng trơ mắt nhìn kiếm bay đến trong tay Mộ Dung Trường Tình.

Cái này cũng chưa tính xong, Mộ Dung Trường Tình cầm chuôi kiếm xoay chuyển tạo thành hoa kiếm, Nghê Diệp Tâm nhìn mà hoa cả mắt. Rồi nháy mắt liền bay ra, lại một âm thanh như sét đánh vọt đi.

"A!"

Cô nương áo tím lại hô to một tiếng, nàng sợ tới mức mông nện ở trên mặt đất.

Hạ Hướng Thâm lập tức đem kiếm của mình phóng tới.

"Keng"

Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, kiếm của Hạ Hướng Thâm đẩy mũi kiếm hướng đến yết hầu cô nương áo tím lệch một chút. Bất quá kiếm của Hạ Hướng Thâm lực độ không đủ.

"Xoảng"

Kiếm của Hạ Hướng Thâm bị chấn động đến vỡ thành ba phần rơi xuống đất.

Cô nương kia lại hét to một tiếng. Trường kiếm lướt qua bên gáy đã làm đứt nửa mái tóc dài, nàng sợ tới mức trực tiếp khóc mướt. Lúc này hoàn toàn không dám huyên náo, cũng nói không nên lời.

Nghê Diệp Tâm nhanh tay ôm lấy Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Đại hiệp... đại hiệp bớt giận, đừng gây án mạng."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn một cái, nói:

"Ta có chừng mực."

Nghê Diệp Tâm thật sự muốn chửi rủa.

Có chừng mực như quỷ!

Mộ Dung Trường Tình nhìn một đám bị dọa ngốc, cười lạnh một tiếng, nói:

"Không biết vừa rồi ta dùng chiêu này có phải tuyệt chiêu của Thương Đình Phái các ngươi không?"

Một đám người đều bị dọa choáng váng. Mộ Dung Trường Tình vừa rồi dùng chiêu này đích xác là tuyệt học trấn phái của bọn họ. Bất quá dù là đại sư huynh cũng không ra được chiêu này. Bọn đã thấy qua chưởng môn ra chiêu này một lần. Nơi này tất nhiên không có ai làm được.

Vừa rồi cô nương áo tím nói Mộ Dung Trường Tình học trộm võ công bọn họ, hiện tại sau một giây đã bị vả sưng mặt. Mấy sư huynh đệ còn lại không có ai có thể phản ứng kịp lúc Mộ Dung Trường Tình ra tay.

Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm đi tới.

Mộ Dung Dục liền nói:

"Sư huynh sao cùng tiểu bối chấp nhặt?"

Mộ Dung Trường Tình chỉ là nhàn nhạt nói:

"Ta nếu thật sự chấp nhặt, sẽ không lưu tình."

Chính xác như thế. Nếu Mộ Dung Trường Tình không lưu một ít tình cảm, nào đến phiên Hạ Hướng Thâm làm người tốt.

Nghê Diệp Tâm nhanh hoà giải nói:

"Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn sáng. Ta đói bụng quá."

Hạ Hướng Thâm nói:

"Nghê đại nhân nói phải. Cơm sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta cố ý tới thỉnh hai vị ăn."

Nghê Diệp Tâm lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi, không để ý những người đó.

Mộ Dung Dục cũng đi theo, nói:

"Cũng phải, vừa dùng cơm sáng, chúng ta vừa nói về vụ án."

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

"Vụ án gì?"

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt mê mang nhìn Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình vẫn bình tĩnh nhìn phía trước. Hắn đã không nói với Nghê Diệp Tâm là tới hỗ trợ tra án. Nghê Diệp Tâm căn bản cái gì cũng không biết. Nghê Diệp Tâm mê mang hỏi:

"Không phải có người đã chết chứ? Trùng hợp như vậy?"

Đương nhiên không phải trùng hợp. Đúng là bởi vì có vụ án, cho nên Mộ Dung Trường Tình mới ngàn dặm xa xôi dẫn Nghê Diệp Tâm tới.

Mộ Dung Dục nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Thì ra Nghê đại nhân còn chưa biết."

"Biết cái gì a. Ta cho rằng chúng ta là tới ăn ở miễn phí."

Nghe được Nghê Diệp Tâm nói như thế, Mộ Dung Dục quả thực thấy hết chỗ nói rồi. Trong lúc nhất thời hắn không biết nói cái gì.

Lúc này, Mộ Dung Trường Tình liền mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt nói:

"Ngày hôm qua ngươi đã tặng lễ vật cho bọn họ. Sao gọi là ăn ở miễn phí? Lễ vật kia cũng rất quý giá."

Lễ vật.

Nghê Diệp Tâm tức khắc trợn tròn mắt.

Bản thân Nghê Diệp Tâm còn chưa kịp cáo trạng. Kết quả Mộ Dung Trường Tình đã đem mọi trách nhiệm đổ trên đầu Nghê Diệp Tâm rồi.

Lần này tốt rồi, Nghê Diệp Tâm cảm thấy chính mình nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

Hộp đồ vật đó rõ ràng không một chút quan hệ cùng ta mà!

Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục vừa nghe, càng không biết nói cái gì cho phải. Đêm qua, bọn họ đã dùng hộp thuốc cao, kết quả......

Cả đêm đều kịch liệt, buổi sáng Mộ Dung Dục thiếu chút nữa không dậy nổi. Đừng nhìn hắn có vẻ giống như bình thường, bất quá hôm nay thân thể rất mỏi mệt.

Mộ Dung Trường Tình chơi ác cáo trạng trước, Nghê Diệp Tâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Hướng Thâm nhanh chóng nói:

"Chúng ta vẫn là đi ăn trước, ăn cơm sáng xong sẽ nói tiếp."

Bốn người vào phòng, hạ nhân đã đem cơm sáng bày biện trên bàn. Mọi người ngồi xuống ăn sáng, rốt cuộc cũng hóa giải xấu hổ vừa rồi.

Nghê Diệp Tâm đã đói bụng, vùi đầu ăn, cũng không ngẩng đầu.

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười, còn thực chăm sóc lấy bát cháo thổi nguội.

Nghê Diệp Tâm hung hăng trừng hắn, nói:

"Lấy lòng ta cũng vô dụng!"

Mộ Dung Trường Tình chỉ là cười không nói lời nào, giống như rất ôn nhu.

Mọi người đều yên lặng ăn sáng, không nói gì cả. Ăn xong rồi Nghê Diệp Tâm lúc này mới xoa xoa miệng, nói:

"Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

Mộ Dung Trường Tình dẫn đến đây là có mục đích, hơn nữa mục đích quá rõ ràng.

Mộ Dung Dục nói:

"Mời Nghê đại nhân ngàn dặm xa xôi đến đây, kỳ thật là muốn nhờ Nghê đại nhân hỗ trợ tra án."

Hạ Hướng Thâm đại thể nói một lần cho Nghê Diệp Tâm nghe. Có hai vị Võ Lâm Minh Chủ đều đột nhiên chết, chết thực kỳ quặc, tất cả mọi người đều không tin là trùng hợp.

Nghê Diệp Tâm nghe xong đôi mắt trừng lớn, nói:

"Thì ra làm Võ Lâm Minh Chủ nguy hiểm như vậy."

Hạ Hướng Thâm cười cười, nói:

"Sự tình thật sự kỳ quặc. Chúng ta cũng không hiểu chuyện là như thế nào, cho nên liền nhớ tới Nghê đại nhân. Xin Nghê đại nhân hỗ trợ."

Hạ Hướng Thâm rất lễ độ, Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy mình giống như biến thành thế ngoại cao nhân, ho khan hai tiếng, nói:

"Vậy à, ngươi nói xem kỳ quặc như thế nào?"

Mộ Dung Dục nói:

"Sư thúc của Hạ Hướng Thâm chết như thế nào, chúng ta cũng không rõ lắm. Những người đó lại ấp úng, cũng không chịu nói, hỏi thăm như thế nào cũng hỏi không được. Nhưng nhắc tới người chết mặt mọi người đều tái xanh."

Sư thúc của Hạ Hướng Thâm nhậm chức Võ Lâm Minh Chủ. Sau khi ông ta chết vốn dĩ có người muốn Hạ Hướng Thâm đảm đương vị trí này. Bất quá khi đó không tìm được Hạ Hướng Thâm, cuối cùng liền chọn người khác.

Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm là sư huynh của Hạ Hướng Thâm. Hắn là đại đệ tử của sư bá Hạ Hướng Thâm, võ công không tồi, bất quá cũng có bệnh tật trong người.

Kỳ thật Hạ Hướng Thâm bối phận không cao, chỉ là võ công cao. Sở dĩ hắn bị tìm trở về kế nhiệm Võ Lâm Minh Chủ cũng vì lý do đó.

Có người muốn tìm một con rối. Nói cách khác, có người muốn làm Võ Lâm Minh Chủ nhưng không thể lộ mặt cho nên muốn một con rối mà mình có thể điều khiển.

Mà người như vậy không chỉ có một.

Hạ Hướng Thâm tổng cộng có mười một sư thúc sư bá, hiện tại còn trên đời ba người. Tam sư bá, Thất sư thúc cùng Bát sư thúc.

Ba người này võ công đều không có hơn Hạ Hướng Thâm, hơn nữa tuổi đã lớn, cũng không da mặt dày cùng tiểu bối đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ.

Nhưng bọn họ đều muốn làm Võ Lâm Minh Chủ, cho nên vì kiềm chế lẫn nhau liền quyết định tìm một con rối phải nghe mình.

Tam sư bá, Thất sư thúc cùng Bát sư thúc kỳ thật đều là bằng mặt không bằng lòng. Đặc biệt, Tam sư bá cùng hai vị sư thúc quan hệ tương đối cứng nhắc.

Võ Lâm Minh Chủ vừa mới chết là đồ đệ của Tam sư bá. Theo lý mà nói hắn phải nghe lời Tam sư bá. Nhưng kỳ thật người kia cùng Thất sư thúc và Bát sư thúc có quan hệ tốt hơn.

Nguyên nhân đương nhiên rất đơn giản. Phu nhân của Võ Lâm Minh Chủ là cháu gái Tam sư bá, nhưng nữ nhân này tính tình điêu ngoa tùy hứng, cho nên phu quân của nàng chịu không nổi nàng.

Mà vị sư huynh của Hạ Hướng Thâm cùng con gái Bát sư thúc có tư tình. Sau khi hắn lên làm Võ Lâm Minh Chủ liền cưới con gái Bát sư thúc làm thiếp.

Có người thiếp này thổi gió bên gối, cho nên Võ Lâm Minh Chủ bắt đầu thân cận Thất sư thúc cùng Bát sư thúc. Bất quá cũng không được mấy tháng, vị Võ Lâm Minh Chủ này đã biến thành tiền nhiệm.

Nghê Diệp Tâm nghe xong như lọt vào trong sương mù. Những người đó tìm Hạ Hướng Thâm trở về, kỳ thật là bởi vì Hạ Hướng Thâm là người thật thà trung hậu, họ cảm thấy sẽ tương đối dễ khống chế hắn.

Chỉ là Hạ Hướng Thâm mặt ngoài thoạt nhìn thành thật trung hậu mà thôi, tâm tư vẫn thực cẩn trọng. Hắn tất nhiên không có khả năng cái gì cũng nghe theo bọn họ.

Tam sư bá, Thất sư thúc cùng Bát sư thúc đem hắn trở về rồi mới đau đầu hối hận. Cho nên hiện tại đã giao cho hắn một vấn đề khó khăn. Họ một hai bắt buộc Hạ Hướng Thâm phải làm tìm ra nguyên nhân cái chết của hai vị Võ Lâm Minh Chủ trước đây. Nói như vậy mới có thể trấn an toàn bộ võ lâm.

Nghê Diệp Tâm nâng quai hàm, nói:

"Vậy ngươi nói ta nghe chuyện liên quan đến cái chết của bọn họ."

Hạ Hướng Thâm có chút khó xử nói:

"Kỳ thật hung thủ giết chết sư huynh...... hình như đã bắt được, đang nhốt ở địa lao sau núi. Nhưng...... hắn không nhận tội."

"Hung thủ đã bắt được?"

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc chớp chớp mắt.

Trước đó vài ngày, Hạ Hướng Thâm cũng hoàn toàn không ở Vô Danh Sơn Trang, cho nên cũng chỉ nghe người khác nói lại, cũng không phải thật sự biết rõ.

Nghe nói Võ Lâm Minh Chủ là bị một tên đạo tặc giết chết. Đạo tặc là kẻ cắp chuyên nghiệp nổi danh giang hồ. Hắn thích lẻn vào sơn trang hoặc là môn phái nổi tiếng, sau đó ăn trộm, còn lưu lại danh tính. Mục đích của hắn là làm cho người khác nhục nhã.

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, liền nói:

"Là cái tên họ Yến?"

Mộ Dung Dục cười, nói:

"Sư huynh biết hắn sao?"

"Gặp qua một lần."

Mộ Dung Dục nhịn không được lại cười, nói:

"Hắn đã trộm thứ gì trên người sư huynh phải không?"

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh gật gật đầu.

Nghê Diệp Tâm hứng thú, lập tức liền nói:

"Hả? Còn có người dám trộm đồ vật của đại hiệp sao? Vậy có phát hiện được không?"

"Đương nhiên. Hắn khinh công không tồi, động tác thực nhẹ. Bất quá thời điểm tới trộm đồ vật bị ta đuổi kịp, vừa vặn bắt được. Ta liền đem tên đầu heo kia treo ở trên cây, năm ngày mới thả xuống."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền bật cười. Mộ Dung Trường Tình cũng đủ thiếu đạo đức, đem người ta treo ở trên cây năm ngày, tuyệt đối không dễ chịu lắm đâu.<HunhHn786>

Hạ Hướng Thâm nói:

"Chính là người này. Hắn họ Yến, gọi là Yến Bách Lý."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Bất quá ta nghe nói hắn chỉ là thích trộm đồ vật để khoe khoang khinh công, chưa bao giờ giết người."

Hạ Hướng Thâm nói:

"Ta trước kia cũng có nghe như thế, bất quá lúc ấy......"

Lúc ấy là thời điểm ban đêm, Võ Lâm Minh Chủ cùng thiếp thất ở trong sân đi dạo. Kết quả bọn họ nghe được trong phòng có động tĩnh, lập tức về phòng nhìn, không nghĩ tới trong phòng có trộm.

Trộm kia chính là Yến Bách Lý. Lúc ấy Võ Lâm Minh Chủ đi bắt Yến Bách Lý, nhưng nào nghĩ đến, đã bị Yến Bách Lý đánh chết.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nói:

"Ngươi đang chọc cười ta? Chỉ đơn giản như vậy sao?"

Hạ Hướng Thâm gật gật đầu, nói:

"Chỉ đơn giản như vậy. Là thiếp của sư huynh nhìn thấy. Nghe nói lúc ấy trong phòng chỉ có ba người bọn họ. Nhưng việc này điểm đáng ngờ quá nhiều. Ta khi tới nơi này đã thử Yến Bách Lý, võ công hắn kém xa sư huynh, căn bản không có khả năng đánh chết huynh ấy. Hơn nữa Yến Bách Lý một mực khẳng định hắn không giết người, mà là thiếp thất muốn giết sư huynh."

Lúc ấy trong phòng tổng cộng có ba người, Võ Lâm Minh Chủ đã chết, còn lại vị thiếp thất cùng một đạo tặc. Thiếp thất nói đạo tặc là hung thủ giết Võ Lâm Minh Chủ. Đạo tặc nói thiếp thất là hung thủ giết Võ Lâm Minh Chủ.

Khi mọi người đuổi tới, liền bắt lấy đạo tặc, sau đó nhốt lại chuẩn bị xử trí.

Nhưng bọn họ cũng không dám lộ chuyện này ra, vì đường đường là Võ Lâm Minh Chủ lại bị một đạo tặc đánh chết, lời này truyền ra, Vô Danh Sơn Trang đừng nghĩ còn mặt mũi ở võ lâm.

Bọn họ không dám lộ ra nguyên nhân chết của Võ Lâm Minh Chủ, đem Yến Bách Lý nhốt lại, sau đó liền quên luôn sự tồn tại của hắn. Bởi vì những người đó đều vội vàng tìm Võ Lâm Minh Chủ mới, ai còn có tâm tình quản chuyện này.

Sau khi Hạ Hướng Thâm vào vị trí Võ Lâm Minh Chủ, những người đó cảm thấy tìm sai người rồi, bắt đầu làm khó Hạ Hướng Thâm, lúc này mới nhớ tới Yến Bách Lý.

Nhưng Yến Bách Lý không nhận tội, chết sống nói mình không có sát hại Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm. Hắn nói hắn vô tội.

Tam sư bá muốn vì đồ đệ báo thù, định giết Yến Bách Lý, nhưng Thất sư thúc cùng Bát sư thúc tìm mọi cách cản trở. Bọn họ cố ý làm khó Hạ Hướng Thâm, nói muốn điều tra rõ chân tướng mới lại định tội.

"Cái chết của sư huynh không đơn giản, nghe nói trên người sư huynh không có miệng vết thương cùng vết bầm, hoàn toàn nhìn không ra vì sao lại chết. Ta đã hỏi qua Yến Bách Lý, hắn nói lúc ấy hắn muốn chạy trốn, nên đạp trúng sư huynh, còn bị sư huynh túm lấy. Bất quá sau đó sư huynh đột nhiên ngã trên mặt đất liền chết."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Vậy Yến Bách Lý có nói thiếp thất giết người như thế nào không?"

" Yến Bách Lý nói lúc ấy sư huynh ngã trên mặt đất, giống như thở không nổi nhưng còn chưa có tắt thở. Nhưng thiếp thất đột nhiên chạy tới, gắt gao bưng kín miệng sư huynh, giống như muốn bóp cho nghẹt thở. Không bao lâu sư huynh không còn thở. Cho nên Yến Bách Lý nói là thiếp thất giết người."

Hạ Hướng Thâm nói xong trong phòng trầm mặc. Mộ Dung Trường Tình quay đầu nhìn về phía Nghê Diệp Tâm, hỏi:

"Ngươi cảm thấy chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là ai nói dối?"

Nghê Diệp Tâm thâm trầm nói:

"Có lẽ hai người đều nói dối, có lẽ hai người đều không nói dối, có lẽ trong đó có một người nói dối."

"......"

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt xem thường, cảm thấy Nghê Diệp Tâm nói lời vô ích.

"Hiện tại quan trọng không phải là ai nói dối. Ta cảm thấy quan trọng nhất chính là nguyên nhân chết của vị Võ Lâm Minh Chủ kia là gì. Một tiểu thiếp cùng một đạo tặc, rốt cuộc làm như thế nào giết hắn chết? Nghe ra vị Võ Lâm Minh Chủ này quá mức yếu ớt."

Mộ Dung Dục tựa hồ biết Nghê Diệp Tâm kế tiếp muốn hỏi cái gì, nói:

"Thi thể đã hạ táng, ở mộ viên sau núi. Nếu ban ngày quang minh chính đại đi, tuyệt đối sẽ bị mấy cái lão đông tây kia ngăn trở. Cho nên muốn đi xem thi thể, cần âm thầm đi vào buổi tối."

"Nghe ra có vẻ không bình thường. Vậy nguyên nhân chết của Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm là gì, Ngỗ tác nghiệm thi chưa?"

Mộ Dung Dục cười, nói:

"Nghê đại nhân, Vô Danh Sơn Trang cũng không phải là Khai Phong, người võ lâm chán ghét quan phủ, sẽ không tìm người nghiệm thi, càng sẽ không đi báo quan."

Giang hồ cùng triều đình từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông. Nhà bình thường có người bị giết chết sẽ muốn đi báo quan. Nhưng người trên giang hồ có người nhà bị giết sẽ đi báo thù, tuyệt đối sẽ không báo quan. Bọn họ không muốn cùng quan phủ có liên hệ.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Vậy à, cho nên đã qua loa hạ táng, cũng không có điều tra rõ ràng nguyên nhân chết sao?"

Mộ Dung Dục cười gật gật đầu, nói:

"Là cái dạng này."

"Chỉ có thể như thế. Xem ra buổi tối phải có một chuyến đi xem mộ rồi."

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, hỏi:

"Chỉ có thể đi buổi tối sao?"

Hạ Hướng Thâm xin lỗi gật gật đầu, nói:

"Tam sư bá không cho phép người khác quấy rầy di thể sư huynh, đào mộ khám nghiệm thi thể là trăm triệu lần không được. Cho nên......"

Nghê Diệp Tâm cười nhìn Mộ Dung trường tình nói:

"Đại hiệp không phải là sợ quỷ chứ, buổi tối không dám đi đào mộ?"

Nhưng cũng không phải a!

Nghê Diệp Tâm nghĩ mình cùng Mộ Dung Trường Tình cũng không phải chưa có đi đào mộ buổi tối lần nào. Chuyện này cũng coi như là ngựa quen đường cũ.

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nghiêm trang nói:

"Buổi tối ta còn chút chuyện khác phải làm."

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

"Có chuyện gì sao ta không biết?"

Mộ Dung Trường Tình cười cười, nghiêng đầu nhỏ giọng nói một câu bên tai Nghê Diệp Tâm. Nháy mắt sắc mặt Nghê Diệp Tâm đỏ bừng, hối hận vừa rồi vì cái gì hỏi một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.