Đầu Ngón Tay

Chương 14




Bọn họ sửa sang lại xong liền ra khỏi phòng. Sợ Thẩm hộ vệ chờ lâu sẽ đập hỏng cửa phòng mất.

Bởi vì có tật giật mình, Nghê Diệp Tâm còn nhanh tay đem cửa phòng đóng lại, sợ sẽ bị phát hiện trong phòng có mùi gì kỳ quái.

Trì Long cùng Triệu Doãn ở phòng bên cạnh cũng đã bị đánh thức.

Thời điểm Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình mở cửa đi ra liền nhìn thấy Thẩm hộ vệ đang cùng Trì Long Triệu Doãn nói chuyện.

Nghê Diệp Tâm ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra, sợ người khác biết mình vừa rồi làm cái gì.

“Thẩm hộ vệ, làm sao vậy?”

Thẩm hộ vệ hoàn toàn không nghĩ nhiều, lập tức liền nói:

“Nghê đại nhân! Chúng ta vừa rồi ở vùng ngoại ô phát hiện một thi thể, là nam nhân, nhưng đầu cũng bị đập nát, nhìn không ra là ai. Bất quá rất có khả năng là Đỗ lão đại!”

“Hả?”

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:

“Đỗ lão đại? Vậy người bị thương ở phủ Khai Phong là Đỗ lão nhị? Nhưng không phải nói đầu cũng bị đập nát sao? Vậy ngươi làm như thế nào nhận ra là Đỗ lão đại?”

“Thi thể là thuận tay trái, còn nữa…… Ai nha, không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm.”

“Có chuyện gì?”

Thẩm hộ vệ ăn nói vụng về, sốt ruột liền nói không rõ ràng lắm.

“Quả thực chính là quái dị. Thi thể đã hư không thành hình, có rất nhiều sâu bọ, khắp thi thể đều có. Ngỗ tác đã xem xét nói thi thể đã chết không ít ngày, tuyệt đối không thể là mấy ngày gần đây mới chết.”

Mọi người vừa nghe đều sửng sốt, Triệu Doãn kinh ngạc nói:

“Đỗ lão đại đã chết vài ngày?”

Nghê Diệp Tâm giơ tay xoa xoa thái dương.

“Chuyện này có cái gì là quái dị. Chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất thi thể không phải Đỗ lão đại, thứ hai ngày đó người chúng ta nhìn thấy đi cùng Bành nhị thiếu gia không phải Đỗ lão đại.”

Chính xác như thế, không có khả năng khác.

Chỉ là vừa nghe có chút tà môn mà thôi.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Bất luận nói như thế nào, chúng ta đi xem thi thể một chút. Thi thể đã mang trở về rồi sao?”

“Còn chưa có, bởi vì đã chết thời gian lâu rồi, hơn nữa đầu cũng bị đập nát nhừ. Ngỗ tác nói phải phí một ít thời gian, còn để ở vùng ngoại ô.”

“Chúng ta lập tức đi nhìn xem.”

Mọi người lập tức xuất phát. Trời còn chưa sáng họ liền cưỡi ngựa đi ra ngoài thành. Bởi vì thời gian còn quá sớm, cho nên trên đường căn bản không có ai, bọn họ cưỡi ngựa đi cũng thông thuận.

Nghê Diệp Tâm vẫn cùng Mộ Dung Trường Tình cưỡi chung một con ngựa.

Ra khỏi thành một lúc trời đã sáng rõ, thời tiết cũng không còn lạnh.

Dọc theo đường đi Nghê Diệp Tâm luôn nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình vươn lưỡi liếm khóe miệng.

“Đại hiệp bị làm sao vậy?”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt duỗi tay sờ sờ miệng mình, nói:

“Chỉ là có chút đau mà thôi.”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, đắc chí nói:

“Đó là đương nhiên, dù sao tiểu đệ của ta cũng rất lớn mà.”

Mộ Dung Trường Tình bị ngữ khí này chọc cười, duỗi tay điểm ở trên môi Nghê Diệp Tâm một chút.

Nghê Diệp Tâm tức khắc hít hà, cảm giác đau muốn chết. Vươn lưỡi liếm còn có mùi vị máu, khẳng định là bị rách môi.

Mộ Dung Trường Tình liền cười nói:

“Xem ra tiểu đệ của ta lớn hơn, khóe miệng của ta chỉ có chút đau, môi ngươi đã chảy máu.”

“……”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy đại hiệp càng ngày càng xấu xa, không biết để mặt mũi.

Kế tiếp dọc theo đường đi, Nghê Diệp Tâm cũng không biết nên nói cái gì cùng Mộ Dung Trường Tình. Họ hoàn toàn không có tiếng nói chung……

Mộ Dung Trường Tình thích nhìn Nghê Diệp Tâm xù lông, nhìn bộ dáng Nghê Diệp Tâm tức giận ngược lại hắn cảm thấy rất thú vị.

Chỗ mọi người tới xem thi thể, kỳ thật cách trại nuôi sói cũng không xa, bất quá cũng không gần, cũng không giống chỗ phát hiện cái đầu lần trước.

Ngỗ tác cùng mấy người phủ Khai Phong đều tụ tập đang chuẩn bị mang thi thể về phủ Khai Phong.

Nghê Diệp Tâm xuống ngựa liền nhìn thấy trên mặt đất là một cái xác với đầu bẹp dí, hỗn hợp não cùng máu thịt nhìn không ra bộ dạng. Quả nhiên cùng cái đầu lần trước không có gì khác nhau, thoạt nhìn đặc biệt ghê tởm, làm người nhìn liếc mắt một cái liền muốn buồn nôn.

Ngỗ tác nhìn thấy Nghê Diệp Tâm liền nói kết quả nghiệm thi sơ bộ.

Thời gian tử vong ít nhất là bảy tám ngày trước, hoặc còn lâu hơn. Thi thể bị vứt ở chỗ này, nguyên nhân tử vong chưa thể xác định. Bởi vì thi thể bị hủy hoại quá nghiêm trọng, còn cần phải tiếp tục xem xét kỹ càng hơn.

Địa điểm vứt xác là chỗ chân núi, rất hẻo lánh, trên cơ bản không có người qua lại. Thi thể bị ném ở một cái hố đất. Chỗ này tương đối ấm áp, gió mưa đều không đến được, cho nên sâu bọ cũng tụ tập nhiều hơn.

Tuy rằng mùa đông sâu bọ sẽ ít nhưng nơi này là vùng hoang vu sâu bọ thật sự không ít.

Nếu không phải người của phủ Khai Phong cẩn thận lục soát chỉ sợ thi thể ở dưới hố đất kín đáo như vậy sẽ không có người phát hiện.

Bọn họ cũng không phải liếc mắt một cái là nhìn thấy. Thi thể bị sâu bọ bám đầy, cơ hồ che giấu toàn bộ căn bản không cách phân biệt.

Bọn họ thật vất vả mới đem những sâu bọ tách khỏi thi thể, sau đó liền phát hiện thi thể không có đầu. Nhưng kỳ thật cũng không phải không có đầu, mà là đầu bị đập bẹp.

Mọi người cũng coi như là có kinh nghiệm, bất quá vẫn chấn động. Bởi vì cách đây không lâu bọn họ cũng tìm được cái đầu cực kỳ giống thế này, đều là bị người ta dùng đồ vật nặng đập bẹp, quả thực nát nhừ thành một lớp mỏng dính. Bởi vậy, bọn họ liền nhanh chóng đi bẩm báo, không dám chậm trễ thời gian.

Đầu thi thể vốn dĩ đã bị bẹp, căn bản không có biện pháp phân biệt ra là ai. Thân thể lại bị sâu bọ gặm nát, da không có một chỗ lành lặn.

Ngỗ tác tìm được một cái túi thơm, bất quá đã không còn mùi hương, mà phát ra một mùi tanh tưởi khó ngửi. Nhưng cái túi thơm có chút huyền cơ, bên trong có giấu đồ vật.

Ngỗ tác đem cái túi thơm đưa cho Nghê Diệp Tâm nhìn.

Đó là một cái túi thơm màu đỏ, chỉ có thể nhìn ra một chút màu sắc, trên cơ bản bị máu nhiễm đỏ. Không chỉ là máu còn có một ít thứ gì đó dính dơ, không rõ là óc hay là cái gì khác.

Ngỗ tác nói:

“Đại nhân, chúng ta phát hiện trong cái túi thơm có một tờ giấy nhỏ.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn túi thơm, tức khắc chán ghét.

Nghê Diệp Tâm tuy rằng cũng có chút ghét bỏ, bất quá tra án quan trọng hơn nên cầm lấy. Bên trong túi có một ít hương liệu, bất quá bởi vì bị sâu bọ phá hỏng cho nên hương liệu chỉ còn lại có một chút. Bên trong còn có đồ vật khác, là một tờ giấy nhỏ.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm mở tờ giấy ra liền nhìn thấy mặt trên viết:

“Giờ Tý gặp chỗ cũ.”

Phía dưới còn có ba chữ nhỏ, Đỗ Bá Phú.

Đỗ Bá Phú là tên của Đỗ lão đại.

“Chỗ cũ gì đó, thật kỳ quái.”

Tờ giấy nhắc tới tên Đỗ lão đại. Tay trái thi thể thô to hơn tay phải, hiển nhiên là người quen dùng tay trái. Thi thể này hẳn là người thuận tay trái.

Có thể Thẩm hộ vệ chính là bởi vì cái này cho nên mới cảm thấy thi thể là Đỗ lão đại.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Bất quá chỉ bằng mấy thứ này mà xác nhận thân phận người chết vẫn là quá mơ hồ. Tờ giấy hình như là của Đỗ lão đại viết, viết cho một người khác.”

Bọn họ hiện tại không biết tờ giấy là đã giao cho một người khác, hay là Đỗ lão đại chưa kịp đưa đi. Thật sự khó có thể xác định. Nhưng có thể khẳng định thủ pháp hủy hoại đầu thi thể tuyệt đối giống với cái đầu tìm được lúc trước.

Ở cổ đại hủy thi là trọng tội, đặc biệt còn đem thi thể hủy hoại thành cái dạng này. Nếu không có thâm cừu đại hận, thì nhất định là đang che giấu cái gì đó. Có thể là vì thân phận người chết hoặc là nguyên nhân tử vong.

Nghê Diệp Tâm lại xách theo cái túi thơm đi nhìn một vòng, sau đó đem tờ giấy nhét trở vào, giao lại cho Ngỗ tác, để Ngỗ tác đem túi thơm cùng thi thể về phủ Khai Phong trước nói sau.

Chung quanh trừ bỏ thi thể, cũng không có cái gì đáng khả nghi. Khi bọn họ lục soát cũng không có ai đi ngang qua đường, căn bản không ai biết có một thi thể đặt nơi này lâu như vậy.

Mọi người thu dọn xong, liền chuẩn bị về trong thành.

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ tay, quay đầu liền nhìn thấy một đồ vật màu trắng bay về phía mình. Hoảng sợ nhanh tay tiếp, Nghê Diệp Tâm phát hiện là một cái khăn tay.

Khẳng định là của Mộ Dung Trường Tình. Nhưng Mộ Dung đại hiệp lại tỏ ra ghét bỏ nói:

“Lau đi.”

Kỳ thật vừa rồi Nghê Diệp Tâm đã lau tay. Ngỗ tác có đưa cho Nghê Diệp Tâm một cái khăn. Nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn không chịu được, cho nên Nghê Diệp Tâm cũng không nói cái gì, bất đắc dĩ lại cẩn thận lau tay lần nữa.

Thẩm hộ vệ còn đặc biệt nhiệt tình, nói:

“Nghê đại nhân, ta có nước, muốn rửa tay hay không.”

Nghê Diệp Tâm đành phải lau xong rồi lại đi rửa tay, rửa xong rồi lại đi lau lần hai. Bất quá Mộ Dung đại hiệp vẫn rất không vừa lòng. Cái túi thơm kia thật sự là rất dơ.

Đừng thấy dường như thói ở sạch của Mộ Dung Trường Tình đã khá hơn, kỳ thật không phải như vậy đâu. Hắn chỉ có thể tiếp thu Nghê Diệp Tâm mà thôi, những thứ khác vẫn thực để ý.

Nghê Diệp Tâm rửa tay lau tay hai lần, rồi nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp, chúng ta có thể đi rồi chưa?”

Mộ Dung Trường Tình miễn cưỡng gật đầu, túm cổ áo Nghê Diệp Tâm thả lên lưng ngựa.

“Tay đừng lộn xộn.”

“……”

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị Mộ Dung Trường Tình làm tức chết, thừa dịp Mộ Dung Trường Tình lên ngựa liền đem đôi tay chà chà vào áo Mộ Dung Trường Tình.

“Tạch”

Quả nhiên, mặt Mộ Dung đại hiệp liền biến đen, đen đến không thể đen hơn.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền đắc ý, còn nâng nâng cằm.

Mộ Dung Trường Tình tức giận không nhẹ, nói:

“Chúng ta trở về sẽ tính sổ.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức liền tiếp một câu:

“Vết thương của ta còn đau.”

“Không quan hệ.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

“Trở về ta sẽ giúp ngươi nhìn miệng vết thương.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe có điểm túng quẫn, bất quá ngẫm lại Mộ Dung đại hiệp cũng chỉ mạnh miệng mềm lòng. Thời điểm hắn chạm vào thì gào lên hai tiếng, hắn tuyệt đối cũng không dám làm gì quá đáng.

Mọi người mới vừa vào thành, Mộ Dung Trường Tình liền đem Nghê Diệp Tâm mang đi. Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng Mộ Dung đại hiệp muốn mang mình đi ăn cơm sáng. Bất quá Nghê Diệp Tâm suy nghĩ nhiều, Mộ Dung Trường Tình là mang theo người tới tửu lầu rửa tay, ăn cơm sáng chỉ là thuận tiện.

Bọn họ mới vừa vào tửu lầu, Mộ Dung Trường Tình ném cho tiểu nhị một nén bạc, nói tiểu nhị mang nước rửa tay lên trước.

Tiểu nhị còn chưa có gặp qua vị khách nào như vậy, bất quá cầm bạc, vẫn vui tươi hớn hở liền đi.

Tiểu nhị đặc biệt ân cần, mời hai người ngồi xuống, sau đó chạy đi lấy nước ấm khăn sạch mang đến cho Nghê Diệp Tâm rửa tay.

Nước ấm vừa phải lại bỏ hoa thơm. Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra. Trời lạnh mà lại dùng nước lạnh rửa tay mấy lần, chẳng phải là cực hình sao.

Nghê Diệp Tâm rửa tay xong, tiểu nhị liền nói:

“Hai vị khách quan, ta bưng điểm tâm lên.”

Mộ Dung Trường Tình gọi hắn, nói:

“Đợi một chút không vội bưng lên, ngươi đi lấy mấy thùng nước ấm tới đây.”

“Lại lấy nước?”

Tiểu nhị sửng sốt, tựa hồ có chút khó hiểu. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ vị khách quan này cũng muốn rửa tay, nhưng cũng không cần đến mấy thùng nước chứ. Bất quá khách quan cho nhiều bạc, dù khách quan muốn hắn rửa chân, tiểu nhị cũng sẽ sẵn sàng đi.

Tiểu nhị sửng sốt một chút, rồi cười chạy nhanh đi lấy nước.

Kết quả Nghê Diệp Tâm bị đem “giặt” sạch bằng mười thùng nước, quả thực thiếu chút nữa lột sạch da.

Tiểu nhị vẻ mặt ngốc ra, bất quá không dám nhiều lời. Chỉ mấy thùng nước ấm mà thôi, dù sao trong bếp có nước ấm rất nhiều.

Nhưng những vị khách ngồi bàn bên cạnh lại thắc mắc không biết bọn họ đang làm cái gì. Những người đó đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn bọn Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy, những người đó khẳng định cho là mình bị bệnh thần kinh.

Nghê Diệp Tâm đã đói bụng, trên bàn đã bày vài món ăn, Mộ Dung Trường Tình đã bắt đầu ăn. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm không thể ăn, vì còn phải tiếp tục rửa tay.

Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm ủy khuất, nói:

“Đại hiệp nhìn đi, cái gì cũng không còn, ta có thể ăn cơm chưa?”

Mộ Dung Trường Tình miễn cưỡng gật gật đầu. Nghê Diệp Tâm mừng rỡ, không cần rửa tay nữa, lập tức liền cầm lấy đũa ăn cơm.

Kết quả bọt nước bắn tới trên mặt Mộ Dung Trường Tình……

Nghê Diệp Tâm tức khắc cả kinh, nhanh chóng liền dùng chính tay áo của mình lau mặt cho hắn.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình càng kém.

Một bữa cơm cũng làm ầm ĩ, bất quá may mắn Nghê Diệp Tâm cũng đã được ăn no, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu nghĩ về vụ án.

Nghê Diệp Tâm ôm ấm trà nóng, nói:

“Đại hiệp nói xem, buổi tối ngày đó chúng ta nhìn thấy hai người đi cùng Bành nhị thiếu gia, rốt cuộc có phải huynh đệ Đỗ gia hay không?”

Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu, nói:

“Không biết.”

Đúng là như thế, Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm tuy rằng ngày đó nhìn thấy hai người đi cùng Bành nhị thiếu gia chọc ghẹo Dư thiếu gia. Nhưng nói thật ra, bọn họ trước kia chưa từng gặp hai huynh đệ Đỗ gia, ngày đó sắc trời lại tối, nhìn cũng không phải cẩn thận, sao có thể nhận định chính xác.

Hai người kia một bộ ăn chơi trác táng, rất giống miêu tả về huynh đệ Đỗ gia.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đại hiệp ăn no rồi chưa? Chúng ta đi tìm người nuôi dưỡng sói hỏi một chút, xong rồi lại đi tìm Dư thiếu gia hỏi một chút.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Họ liền đi.

Người nuôi dưỡng sói đã gặp qua hai người đi theo Bành nhị thiếu gia. Hiện giờ người nuôi dưỡng sói cũng không còn ở trại nuôi sói vùng ngoại ô. Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy người bị hại, cho nên bị mang về phủ Khai Phong phối hợp điều tra. Trước mắt hắn còn ở trong phủ Khai Phong.

Trong nhà hắn cũng không còn ai khác, cũng không sốt ruột về nhà, ở lại phủ Khai Phong ăn ngon uống tốt, nên vui đến quên cả trời đất.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình về phủ Khai Phong trước, vì phủ Khai Phong tương đối gần. Dư thiếu gia đang ở phủ của Bành đại nhân hơi xa nơi này một chút.

Thẩm hộ vệ cũng đã về phủ Khai Phong, nghe Nghê Diệp Tâm nói muốn tìm người nuôi dưỡng sói, hắn lập tức liền đi dẫn người đến.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình mới vừa ngồi xuống, Thẩm hộ vệ đã mang người đến.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”

Người nuôi dưỡng sói lập tức gật đầu, nói:

“Đại nhân xin cứ hỏi.”

“Ngày đó ngươi thấy rõ ràng hai người đi cùng Bành nhị thiếu gia tới xem sói không?”

Người nuôi dưỡng sói gật đầu, nói:

“Nhìn rõ ràng, nhìn rành mạch.”

Hai người có một bộ dạng ăn chơi trác táng, cũng không khác Bành nhị thiếu gia lắm, ăn mặc cũng không tệ, nói chuyện cũng thực thô lỗ. Ba người thật ra rất tâm đầu ý hợp.

Người nuôi dưỡng sói nhìn thấy họ liền cảm thấy hai người này phỏng chừng cũng là con nhà giàu, cho nên liếc mắt đánh giá một cái, cũng không dám chậm trễ, sợ sẽ chọc người gây phiền toái.

Hắn miêu tả lại ngoại hình của hai người kia, đúng là giống trong trí nhớ của Nghê Diệp Tâm. Hẳn là hai người kia không có sai. Đúng là Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị.

Y phục ngày đó của Đỗ lão đại cùng Đỗ lão nhị cũng thực tương tự, cũng không thể từ quần áo đã rách mướp phân biệt bọn họ.

Người nuôi dưỡng sói không có phát hiện có người thuận tay trái hay không, vì bọn họ chỉ tới đó xem sói, cũng không làm cái gì, nên không thể nào phát hiện.

Hắn tuy rằng có tiếp xúc cùng Bành nhị thiếu gia và hai huynh đệ kia, nhưng cũng không cung cấp được nhiều thông tin lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.