Dấu Mộng

Chương 23




Đại học Thượng Hải khai trường vẫn tưng bừng náo nhiệt như cũ, mấy cánh cổng đều rộng mở, dòng xe liên miên nối nhau đi vào, sinh viên mới luôn là sinh vật tràn trề hưng phấn tò mò, ánh mắt tròn ngáo ngơ ngó quanh quất. 

Tô Xán thì ăn mặc vẫn y hệt năm ngoái, chỉ thêm một cái mũ lưỡi trai che rất thấp, đi trong dòng người báo danh, tiếng còi xe inh hỏi của chiếc xe đang ì ạch tiến lên với tốc độ rùa bò, tiếng bàn tán xì xào kích động, tiếng hành lý lọc cọc, Tô Xán hưởng thụ những âm thanh cuộc sống này. 

Đi qua một chỗ rẽ ngồi xuống ghế dài, Tô Xán đặt rương hành lý lên, nọi chuyện điện thoại với Lâm Quang Đống gọi điện tới hỏi thăm y nhập học, mắt thì nhìn nữ sinh mới nhập trường tươi trẻ trong chiếc váy ngắn phất phơ đi qua. 

- Trước khi bay sang Boston, tôi tới Dung Thành một chuyến, tôi có cái nhìn khác người khác, không cho rằng cậu tiếp tục đi học là lãng phí thời gian, tôi nghĩ đây không phải là vấn đề đáng tranh luận. Ý của bọn họ là muốn cậu đích thân làm việc, không phải là chỉ giới hạn xem bào cáo công tác và hạng mục, kinh nghiêm là quan trọng, bằng cấp không có ý nghĩa. Lão Triệu thì đúng là tôi hết cách rồi, ông ấy còn quay ngược lại tôi, bảo tôi khuyên giải cậu … 

Lâm Quang Đống cười khổ nói: 

- Lão Triệu định khuyên bảo gì tôi? 

Tô Xán rất tò mò: 

- Ông ấy nói bất kỳ ai có sự nghiệp tới cấp độ như cậu, lại trẻ như thế, e rằng ngay chút thời gian rảnh cũng không có, hận không thể một lòng lao vào công việc, điên cuồng mở rộng, ngày làm việc 24 giờ, phấn khích không dừng bản thân lại được, như Vương Thanh là một minh chứng, đó mới là hình mẫu lý tưởng. Còn cậu thì lại nhàn nhã đủng đỉnh, ông ta đang có kế hoạch lớn thì cậu lại bắt ông ấy đi đầy, Lão Triệu nói nhìn đối thủ hùng hổ truy đuổi đằng sau, ông ta sốt ruột vô cùng. 

Tô Xán có thể lý giải tâm trạng này, Triệu Minh Nông là người thành thực, từng chịu khổ chịu cực, cảm thụ tư vị lâm vào đường cùng, trước kia vất vả chạy đôn chạy đáo duy trì nhà máy sắp đóng cửa, là người thực sự từng tuyệt vòng, từng phải quỳ gối, cho nên hiện giờ mỗi một cơ hội nho nhỏ nào cũng không bỏ qua, không chịu thả lỏng. 

Nói chính xác là sợ quay trở lại cuộc sống trước kia, sợ hơi sơ xảy một chút là bị đối thủ vượt qua đạp xuống đất, cả Vương Thanh và Lâm Quang Đống đều ít nhiều mang ám ảnh tâm lý này cho nên mới điên cuồng làm việc. 

Điều này cần chính bản thân ngộ ra mới được, người ngoài không thể giúp gì. 

Vừa mới cúp điện thoại của Lâm Quang Đống thì có người khác gọi tới, hôm nay là ngày về trường nên rất nhiều người gọi điện hỏi thăm Tô Xán về trường chưa, trong đó có cả một vài lãnh đạo của trường. 

Liên tục gọi điện, gửi tin nhắn mất nửa tiếng, Tô Xán bực mình tắt máy luôn, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, nheo mắt nhìn đám đông nhốn nháo đi trên đường, đột nhiên ánh mắt mở to thêm mấy phần. 

Vì y nhìn thấy một người quen đáng lẽ không có khả năng xuất hiện ở thời gian và địa điểm này. 

- Chỗ này chưa có ai ngồi chứ? 

Tống Chân một thân váy hoa ngắn chẳng chút dè dặt ngồi xuống bên Tô Xán, mái tóc dài thẳng, tóc mái lưa thưa làm khuôn mặt trẻ con càng thêm non trẻ, chân đi giày cao gót, cặp đùi cực kỳ có sức hút vắt lên nhau, Tô Xán bị khí thế này làm không nói được gì. 

- Anh chàng đẹp trai này là ai vậy Chân Chân? 

Tống Chân xuất hiện quá bất ngờ làm Tô Xán bỏ quên bên cạnh có một cô gái mặc quần short, áo đuôi xòe gần như che hết cái quần, cảm giác cô gái này không mặc gì phía dưới, đeo một cái túi LV, cô gái này không quá xinh đẹp, nhưng được điểm biết ăn mặc, làn da trắng như tuyết, tỉ lệ khiến nam sinh quay đầu cực cao, lúc này ở bên cạnh Tống Chân, nhìn Tô Xán từ đầu tới cuối. 

Cô gái này khi nhìn Tô Xán mang theo vẻ cao ngạo và ưu việt rõ ràng, nhìn từ cách ăn mặc xoàng xĩnh của Tô Xán rõ ràng không phải người thuộc đẳng cấp bọn họ. 

- Giới thiệu một chút, đây là bạn tôi, Trương Tiểu Trúc. 

Tống Chân đưa tay ra giới thiệu: 

- Còn đây là Tô Xán, bạn tốt của mình. 

Trương Tiểu Trúc khoanh tay gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó có điện thoại, chẳng để ý tới Tô Xán chào lại mình, cầm điện thoại đi sang bên nói chuyện. 

Để lại Tô Xán còn chưa hết ngạc nhiên vì Tống Chân bỗng dưng như không gian khác nhảy ra, nói thật lúc nãy thoáng ngửi mùi thơm, Tô Xán còn nghĩ là Đường Vũ, Tống Chân sử dụng nước hoa rất giống loại Đường Vũ đang dùng. 

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ở Mỹ học EMBA gì đó cơ mà? Chẳng lẽ tốt nghiệp rồi à? 

Cho dù ở ĐH Thượng Hải mỹ nữ như mây, nhưng khuôn mặt ngây thơ mang vẻ yêu khí hoang dã của Tống Chân vẫn rất bắt mắt, vẻ đẹp của Tống Chân rất đặc biệt, khác hẳn phần đông cô gái bình thường, khuôn mặt non nớt nhưng phong thái thành thục nhã nhặn, bên trong vẻ đẹp thùy mị Á Đông kia mang phần gì đó khó lường, tăng thêm một phần vẻ đẹp cho trường học. 

Có điều cái phong cảnh này thực sự có chút hại người, có vẻ vài người vì thế mà nhận ra y rồi, lát nữa trước khi về tới KTX chắc phải chào hỏi tới mỏi đầu gãy tay mất. 

- Gần như thế, chính thức làm lễ tốt nghiệp vào năm sau, năm nay tôi về nước, làm nốt hậu kỳ bài luận văn. Trong nhà muốn tôi tới viện nghiên cứu tài chính Đh Thượng Hải học tập chút thực tiễn làm quen với tình hình trong nước, đồng thời tiếp nhận một công ty nhỏ trong nhà xem thành quả học tập ra sao. 

Tống Chân cười nói qua loa, chợt hỏi: 

- Anh học năm thứ mấy rồi? 

Chết tiệt, nói thư thế "con nhóc" này ít nhất phải hơn mình hai tuổi, Tô Xán đánh trống lảng: 

- Thì ra là thế, học viện tài chính tuy mới thành lập nhưng rất được chú ý, có không ít chuyên gia tài chính đầu ngành đảm nhiệm chức vụ trọng yếu, quả nhiên Tống tiểu thư không hổ xuất thân gia tộc lớn, ra tay rất chính xác đấy. 

Tô Xán làm khuôn mặt hâm mộ nói, chắp tay nói: 

- Còn tiếp nhận cả công ty, chúc Tống tiểu thư thuận buồm xuôi gió. 

- Thôi đi, tôi biết công ty nhỏ của mình sao so được với Facebook. 

Tống Chân hơi nhăn mũi, chuyển chủ đề: 

- Nhắc tới facebook mới nhờ, hình như anh còn nợ tôi cái gì đó, lần trước vốn an bài cho anh chuyến hành trình du lịch dài ngày khắp nước Mỹ, kết quả chỉ mới đi chơi được một vòng ở Palo Alto, lại còn là anh chủ đạo, sau đó anh đi mất, đành phải hủy bỏ kế hoạch, làm tôi tốn công. 

Tô Xán muốn bật cười: 

- Lần trước tôi đi tới Mỹ là để xử lý chuyện gấp, làm xong thì về, có điều tôi không đi, tiết kiệm cho cô một khoản chi tiêu lớn, sao lại thành tôi nợ cô rồi? 

- Sao lại không phải, tôi vốn muốn tổ chức du lịch là để cám ơn anh, vậy mà mục đích không đạt được thì làm sao có thể vui chứ? 

Nha đầu này cũng giỏi vặn vẹo, Tô Xán chỉ đành nói: 

- Chẳng lẽ lần này về nước là vì muốn " nổi loạn" lần cuối như cô nói à? 

Tống Chân nhìn Tô Xán hồi lâu, mắt mở thật to, chớp mấy cái, phì cười: 

- Chẳng lẽ tới giờ anh vẫn lẩn quẩn chuyện đó từ hồi ở Palo Alto, anh nghĩ tôi nói câu đó là có ý với anh sao? 

Vẻ mặt của Tống Chân tỏ ra rất kinh ngạc vô tội, lúc này dứt khoát phủ nhận có hơi khiên cưỡng, mà thực tế là Tô Xán có ý nghĩ đó, không cần phải dối trá phủ nhận. 

Tô Xán cũng không thể không thừa nhận Tống Chân làm y hơi loạn thế trận, có cảm giác bị người ta xỏ mũi dắt đi, ít khi Tô Xán có cảm giác này vì y luôn là người làm chủ cuộc nói chuyện. 

Tự nhắc nhỏ bản thân, cô gái này sinh ra trong gia tộc lớn lâu đời phức tạp, đừng để cái vẻ mặt trẻ con kia đánh lừa, rất hiểu ưu thế mình ở đâu, cô gái có dung mạo, có đầu óc, có bối cảnh như vậy, thông thường không đơn giản. 

Quan trọng nhất là cái mặt kia, thực sự khiến người ta muốn đưa tay ra nhéo một cái lên mà, hai mấy tuổi mà trông không khác gì cô bé mười mấy tuổi, cô gái có khuôn mặt thế này là sự ghen tỵ của toàn bộ chị em phụ nữ trên thế giới, kể cả Đường Vũ hay Lâm Lạc Nhiên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.