Đầu Lưỡi

Chương 20: Dò thám




"..."

Từng đạo ánh mắt từ bốn phương tám hướng quăng tới trên người Noah, khiến Noah nhíu mày.

Ngẩng đầu, nhìn chung quanh, chỉ thấy, từng người dân của đô thị này đi qua bên người Noah, phần lớn đều nhìn Noah bằng ánh mắt dò xét, thậm chí có người còn lén lén lút lút thảo luận, khiến Noah hoặc nhiều hoặc ít có chút không vui.

Vừa đi tới thế giới này, Noah không thể làm ra sự tích gì khiến người nhìn chăm chú.

Vì vậy, người chung quanh không ngừng chỉ trỏ Noah, hẳn là vì nguyên nhân khác.

Noah vừa đi tới thế giới này, vẫn chưa hiểu rõ nơi đây, vì không đưa tới tranh chấp không đáng, tốt nhất là không làm việc gì kỳ quái.

Chính vì vậy, mặc dù Noah rất hiếu kỳ về các công trình kiến trúc chung quanh, nhưng mặt ngoài lại điềm nhiên như không có việc gì.

Khoảng ba mươi phút trước, Noah tiến vào tòa đô thị này.

Chỉ cần hơi ngước mắt, nhìn về phương xa, bất kể là ai, đều có thể thấy những tấm bia đá to lớn như những bức tường sắt thông thiên triệt địa ở một góc bất kỳ.

Ỷ vào năng lực cảm ứng hơn người, Noah có thể cảm giác được, những tấm bia đá to lớn màu đen kia lúc ẩn lúc hiện phát ra chấn động kỳ dị nào đó.

Chính là những chấn động này, khiến những quái vật bên ngoài đô thị kia không dám vượt qua ranh giới một bước, vẫn luôn quanh quẩn bên ngoài đô thị một khoảng cách nhất định.

Mà điều này, cũng khiến Noah thu được một ít tình báo.

Bên ngoài tòa đô thị này, có rất nhiều quái vật cùng loại với quái vật tập kích Noah.

Loại sinh vật này cùng loại với ma vật, càng khát máu hơn ma vật bình thường. Chúng mang đến uy hiếp rất lớn cho loài người của thế giới này, hơn nữa còn là uy hiếp tính mạng.

Cho nên, loài người chỉ có thể trốn trong tòa đô thị được bao vây bởi những tấm bia đá phát ra chấn động này, để bảo toàn sinh mệnh.

Hiện tượng này, rốt cuộc là mỗi địa phương trên thế giới đều có, hay là chỉ khu vực này mới có, Noah không biết.

Muốn biết, đầu tiên, Noah phải tìm nơi có thể thu thập tình báo.

Thế nhưng, Noah lại gặp một vấn đề không lớn không nhỏ.

Bình thường, ở thời điểm này, biện pháp thu thập tình báo tốt nhất, chính là đến một quầy rượu, khách sạn, nhà hàng nào đó. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, rồi sẽ có người nói đến các loại đề tài khi đang nói chuyện phiếm, mang đến không ít tình báo cho Noah.

Thế nhưng, Noah lại phát giác, muốn tìm những địa phương này, cực kỳ khó khăn.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản.

"Ai..." Nhìn công trình kiến trúc chung quanh, Noah thở dài.

"Đến cùng nơi nào mới là quầy rượu?"

Không sai.

Noah căn bản không cách nào phân biệt địa phương nào là quầy rượu.

Công trình kiến trúc của thế giới này khác hẳn với công trình kiến trúc của thế giới Noah ở.

Chung quanh đều là những công trình kiến trúc xây bằng gạch đá và thủy tinh, cao ít nhất mười, hai mươi mét.

Công trình kiến trúc có độ cao bình thường cũng có.

Nhưng những địa phương kia, hầu hết đều có quy mô rập theo một khuôn, ngoại hình giống hệt nhau, hoặc là rất khó phân biệt đó là địa phương gì từ vẻ ngoài, hoặc là có treo bảng hiệu viết bằng ngôn ngữ mà Noah không biết, khiến Noah không thể tìm được.

Đây không phải là trọng yếu nhất.

Trọng yếu nhất là, trên một ít con đường, có các phương tiện giao thông chế từ sắt thép, bên dưới lại có bánh xe kỳ quái đang chạy. Trên đường còn có những cây cột giống với đèn Ma pháp thỉnh thoảng lại thay đổi màu sắc, chỉ đến khi đổi thành một màu sắc đặc biệt nào đó, những phương tiện giao thông kia mới dừng lại, mọi người mới có thể đi trên con đường, đến địa phương ở bên kia.

Những quy tắc này, đối với Noah, mặc dù không khó đoán phải có hành động gì ở mỗi tình huống, nhưng vừa nghĩ tới trong đô thị này ch ỉ có mình không biết quy tắc hành động, Noah liền phiền não.

Chính vì vậy, Noah cảm thấy có chút bó tay bó chân. Chỉ có những sự tình mà người chung quanh làm, Noah mới có thể làm. Nếu không, Noah nhất định phải cẩn thận khống chế hành vi của mình, để tránh gây chuyện.

May mắn, không lâu sau, con mắt Noah sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên.

Trong tầm mắt Noah, ở giữa một loạt công trình kiến trúc, có một tòa nhà giống như một gian mặt tiền cửa hàng.

Trong cửa hàng có từng hàng giá sách, bên trên sắp xếp từng quyển sách hoặc mới hoặc cũ.

Sách?

Đó không phải là vật dẫn ghi đủ loại tình báo sao?

Đối với Noah, đó đúng là đạo cụ cứu mạng.

Lập tức, Noah vội vàng đi hướng địa phương như tiệm sách kia.

Thế nhưng, sau năm phút, Noah buồn bực từ trong tiệm sách đi ra.

Ông chủ tiệm sách là một ông lão hòa nhã dễ gần.

Nhưng, dù ông chủ hòa nhã dễ gần, Noah vẫn rất đau đầu.

Một: Noah không biết ngôn ngữ đối phương nói.

Hai: văn tự trên sách, Noah không hiểu.

Ba: tiền trên người Noah, khác với tiền của thế giới này.

Vì vậy, Noah vấp phải trắc trở.

"Ai..." Noah phát hiện, từ khi đi tới thế giới này, mình vẫn luôn thở vắn than dài.

"Phải nghĩ biện pháp mới được."

Kỳ thực, Noah có một trí nhớ và sức hiểu biết phi phàm.

Nếu không, lúc đầu, trong tình huống không ai dạy dỗ, Noah lại có thể học ngôn ngữ của thế giới đang ở, đạt tới trình độ có thể trao đổi với người khác chỉ bằng vài cuốn sách.

Chỉ cần thỏa mãn điều kiện nhất định, Noah có thể học được bất kỳ ngôn ngữ nào.

Thế nhưng, phải có người trao đổi với Noah, để Noah có thể quan sát tử tế bằng năng lực cảm ứng, phân tích ý nghĩa của văn tự mà đối phương biểu đạt, lúc này mới có thể từ từ học loại ngôn ngữ trên.

Vừa rồi, Noah định trao đổi với ông chủ tiệm sách để học tập một ít phương thức giao lưu, tiến tới học tập văn tự ngôn ngữ.

Nhưng chỉ sau năm phút, vì Noah không mua đồ, chỉ nói những thứ mà hắn không hiểu, ông chủ rất phiền não mời Noah đi ra.

Mặc dù năm phút này cũng khiến Noah học được một ít, ví dụ những từ ngữ đơn giản như: đúng, vâng, không, xin chào..., nhưng cuối cùng vẫn không thể giao lưu một cách hoàn hảo.

"Hết cách rồi." Noah day day trán.

"Mặc dù làm vậy rất chán ghét, nhưng trước mắt chỉ có biện pháp này."

Lưu lại những lời này, Noah bắt đầu công tác.

Nội dung công tác rất đơn giản.

Không ngừng tìm người đi đường để nói chuyện.

Không lâu sau, trên con đường này, không ít người đi đường đều bị Noah cưỡng ép kéo lại, tiến hành đủ loại trò chuyện linh tinh.

Trong lúc đó, Noah cũng nhận lấy đủ loại đãi ngộ.

Có người nhiệt tình giao lưu với Noah một lúc, sau đó bị Noah dây dưa đến sợ, xám xịt chạy trốn.

Có người lạnh lùng bị Noah làm phiền, giơ nắm đấm lên muốn dạy Noah một bài học, kết quả là những người này đều bị Noah ném vào trong hẻm nhỏ, cũng xám xịt chạy trốn.

Có người thì vẫn luôn chơi trò chơi giao lưu với Noah.

Có người đang vội bị Noah cưỡng ép kéo lại, nổi trận lôi đình, nhưng sau đó lại không có biện pháp gì, chạy như điên.

Cuối cùng, Noah được một người đi đường hảo tâm dẫn đến một địa phương mà những người bên trong đều mặc đồng phục nghiêm cẩn, trên đầu đội mũ, bên hông đeo côn ngắn và còng tay màu bạc, khuôn mặt hung thần ác sát.

Khoảng hai, ba ngày sau, Noah cảm thấy mỹ mãn từ bên trong đi ra, lưu lại một đám người mềm nhũn nằm trên mặt đất, không thể dậy nổi.

Về sau, Noah mới biết.

Địa phương này, gọi là cục cảnh sát.

Những kẻ hung thần ác sát, bị Noah dây dưa đến hộc máu kia, gọi là cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.