Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 9: Phiền Não​




Rửa mặt xong An Noãn xuống lầu, lúc này cô mới biết Mạc Trọng Huy không hề lừa cô, đúng là Thẩm

Cầm Phong đã qua đêm ở biệt thự. Lúc ăn sáng, An Noãn biểu hiện vô cùng tốt, cô chủ động pha cà phê cho Mạc Trọng Huy, dỗ hắn vui đến mức mặt mày rạng rỡ.

Tâm trạng Mạc Trọng Huy tốt lên2rồi ắt sẽ thả Thẩm Cầm Phong đi.

An Noãn muốn đến quán cà phê, hôm nay Mạc Trọng Huy dường như cũng rất rảnh rỗi nên nhất quyết đi cùng cô. Không còn cách nào khác, An Noãn đành phải ngồi chung xe với hắn cùng nhau đến Bách Nhạc. Lúc Thẩm Cầm Phong đến bệnh viện thì nhìn thấy Thường Tử Phi đứng8một mình trước cổng bệnh viện.

Anh ta hơi cau mày, bước qua đùa giỡn hỏi, “Cậu Thường đang chờ tôi đấy à?” Thường Tử Phi không quan tâm đến anh ta, tầm mắt vẫn cứ hướng ra ngoài. Đúng bảy giờ anh đến bệnh viện, đã đứng đợi ở nơi này hai tiếng rồi, nhưng người anh đợi vẫn chưa xuất hiện.

“Cậu Thường, chúng6ta vào thôi, bác sĩ đang đợi cậu kìa.” Thường Tử Phi vẫn không nói lời nào, đứng đó như một khúc gỗ.

Thẩm Cẩm Phong cũng sắp nổi điên rồi, người đàn ông này tưởng mình quan trọng lắm chắc, còn không tự nhìn lại xem bản thân chẳng qua cũng chỉ là một vai phụ mà thôi.

“Cậu có thể nói cho tôi biết3cậu đang chờ ai không? Chờ người nhà cậu sao?”

Thường Tử Phi đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng điệu vẫn nhàn nhạt, “Tôi đang chờ An Noãn.”

Thẩm Cầm Phong hơi nghệt ra, sau đó liền cười nói, “Cậu không cần đợi nữa, An Noãn sẽ không đến đâu.” Thường Tử Phi lườm anh ta bằng một ánh mắt vô cùng giận dữ. “Cậu5đừng nhìn tôi như vậy, vừa nãy tôi từ biệt thự của cô ấy qua đây, cô ấy đã đến Bách Nhạc cùng với cậu Mạc rồi. Cậu biết đấy, cậu Mạc đã tặng cho cô ấy một quán cà phê, bây giờ cô ấy vô cùng yêu quý quán cà phê đó, hầu như ngày nào cũng đến đó cả.”

“Tối qua anh ở lại biệt thự của cô ấy!” Thường Tử Phi lặp lại từng câu từng chữ. Thẩm Cầm Phong ho khan hai tiếng, “Cậu đừng hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và cậu Mạc rất tốt, có thể nói tôi là bác sĩ riêng của cậu ta, cho nên tôi thường xuyên ở lại biệt thự của cậu ta. Tôi nói lời thật lòng, cậu đừng cảm thấy mất hứng, đừng đặt tâm tư lên An Noãn nữa, cậu không phải là đối thủ của cậu Mạc đâu. Bây giờ tình cảm của An Noãn với cậu Mạc vô cùng tốt, cậu Mạc có thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn, còn cậu thì không thể. Con người cần phải tự biết mình, thật ra cô Giang cũng rất tốt, nhà họ Giang ở thành phố này cũng có chỗ đứng, cứ yên ổn sống qua ngày, cậu sẽ có được nhiều thứ hơn.”

Thẩm Cầm Phong còn chưa nói xong, Thường Tử Phi đã cất bước bỏ đi. Anh ta nhanh chóng đuổi theo, “Cậu làm gì vậy, còn chưa làm kiểm tra mà.” “Không cần làm nữa.” Thường Tử Phi lạnh lùng nói, sau đó lập tức rời khỏi đó. Thẩm Cẩm Phong thực sự muốn tiến lên đánh cho cậu ta một trận, anh ta gào về phía Thường Tử Phi, “Thường Tử Phi, cậu đúng là một tên đàn ông vô dụng. Cậu lấy sức khỏe của bản thân ra đánh cược, hòng lấy được sự thương hại của An Noãn, làm vậy mà là đàn ông sao! Mạc Trọng Huy không hề giống cậu, cậu ta lấy năng lực của bản thân, lấy bản lĩnh của chính mình ra để giữ người con gái mà cậu ta yêu lại bên cạnh mình. Nếu như ngay cả một cơ thể khỏe mạnh mà cậu cũng không có, vậy cậu lấy gì ra để bảo vệ người phụ nữ của mình, cậu lấy gì ra để đấu với Mạc Trọng Huy hả?”

Mạc Trọng Huy vẫn cứ ngồi ở quán cà phê, cảm giác lúc nào cũng bị giám sát làm An Noãn bực tức nên chạy đi tìm Ngải Lợi chơi, để lại Mạc Trọng Huy một mình ngồi ở đó.

“Ngài Mạc, ngài có cần thêm một ly nữa không?”

Lương Mộ Tinh cẩn thận bước đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, nở một nụ cười chuyên nghiệp. Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, thờ ơ nói, “Ba của cô có biết cô ở đây làm thuê không?” Lương Mộ Tinh bĩu môi hừ nói, “Tại sao em phải nói cho ông ấy biết, em đã cắt đứt quan hệ với ông ấy rồi. Em có sự theo đuổi và tính toán của riêng mình, em không thích việc ông ấy lúc nào cũng hạn chế tự do của

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.