Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 6: Trêu Đùa​




Nghe vậy An Noãn chỉ cảm thấy nực cười.

“Dì không giấu gì cháu, sau khi Tử Phi và Thiến Nhu kết hôn, Thiến Nhu vô cùng hiếu thuận với chúng ta, nó là đứa con2dâu tốt nhất dì từng thấy, dì và chú Thường của cháu đều rất thích con bé, chúng ta đã không chọn nhầm người.”

“Dì à, cháu biết dì muốn nói điều gì.” An Noãn lạnh8lùng ngắt lời bà ta, “Bây giờ cháu không còn có ý gì khác với Tử Phi nữa rồi, trong lòng cháu, anh ấy vẫn giống như lúc trước, là anh trai của cháu, không6có lẫn lộn bất cứ tình cảm nam nữ gì cả.” Nghê Tuệ khinh thường nói, “Từ lâu dì đã biết, Tử Phi nhà chúng ta làm sao lọt nổi vào mắt cháu, ngài Mạc3lắm tiền như thế, tặng nhà tặng xe, còn tặng cho cháu cả một quán cà phê, những thứ này Tử Phi nhà chúng ta đâu có mua nổi.” An Noãn không nhịn được trả5lời, “Cháu cũng tự mình biết bản thân không lọt nối vào mắt dì Nghê, ba cháu đã không còn nữa, cháu cũng không còn là cành vàng lá ngọc như trước kia, cháu không có nhiều tiền như Giang Thiên Nhu, cũng không thể mang lại lợi ích gì cho nhà họ Thường, cho nên dì Nghệ không xem trọng cháu cũng là điều dễ hiểu.” Nghê Tuệ nghẹn họng, căm tức rời đi. Nếu không phải có chuyện nhờ cô thì chắc hôm nay An Noãn đã bị châm chọc đến tức chết rồi cũng không chừng. Sau khi Nghê Tuệ rời đi, An Noãn lập tức gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, đầu dây bên, giọng nói anh như không thể tin được, “An Noãn, thật sự là em sao?” “Thường Tử Phi, em có điều này muốn nói với anh.” “Không cần nói đâu, anh biết em chắc là muốn khuyên anh đến bệnh viện kiểm tra lại. Mấy ngày nay ngày nào bác sĩ Thẩm cũng gọi điện cho anh là ý của em phải không?”.

“Thường Tử Phi, em và mọi người đều nghĩ cho sức khỏe của anh, em mong anh đừng cố chấp nữa, nếu không anh sẽ làm tổn thương những người quan tâm đến anh đấy.”

“Em còn quan tâm đến anh sao?” Thường Tử Phi hỏi ngược lại cô, “An Noãn, trong lòng em vẫn còn có anh phải không?”

An Noãn thở dài bất đắc dĩ, “Thường Tử Phi, bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì không? Bên cạnh anh và em đều đã có người khác rồi.” “Nhưng em không hề yêu Mạc Trọng Huy.” “Cho dù em không yêu Mạc Trọng Huy, cho dù một ngày nào đó em có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy, vậy anh thì sao, anh cũng đã kết hôn với Giang Thiến Nhu rồi.”

đầu dây bên kia Thường Tử Phi kích động nói, “Anh và Giang Thiên Nhu chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, từ trước đến giờ anh không hề động đến cô ấy.” An Noãn hơi bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại lại cảm thấy xót xa.

“Thường Tử Phi, anh mong em có thể rời khỏi Mạc Trọng Huy, trở về bên cạnh anh à?”

“An Noãn, chỉ cần em không để bụng anh đã từng có cuộc hôn nhân với Giang Thiên Nhu, anh cũng không để ý đến quá khứ của em và Mạc Trọng Huy, em trở về bên anh có được không?”

“Thường Tử Phi, anh càng ngày càng hèn hạ rồi.”

An Noãn lạnh lùng nói xong, dứt khoát ngắt điện thoại. Cô không ngờ sẽ nghe được những lời khiến cô không thể chịu nổi như vậy từ miệng của Thường Tử Phi, anh ta cho rằng kết hôn với Giang Thiên Nhu rồi, chỉ cần không động vào cô ta là xong rồi sao. Cô ghét cái cách Thường Tử Phi coi hôn nhân là một công cụ, chơi đùa với tình cảm của người khác.

Tuy rằng cô rất ghét Giang Thiên Nhu, nhưng Giang Thiên Nhu thật lòng với Thường Tử Phi. Sau khi cúp điện thoại, phải qua một hồi lâu tâm trạng cô mới bình tĩnh lại. Lương Mộ Tinh bước qua hỏi cô, “Chị An, chị gọi điện cho ngài Mục sao? Hai người cãi nhau à?”

An Noãn khẽ lắc đầu.

“Vậy chị An Noãn gọi điện cho anh chàng đẹp trai lần trước đến đây sao?” An Noãn nhẹ vỗ lên vai cô, cười nói, “Sao em đột nhiên lại có hứng thú với chuyện của chị vậy? Trẻ con không hiểu gì thì đừng hỏi nhiều.” “Chị An Noãn, em không còn là trẻ con nữa, rất nhiều bạn học của em đều có bạn trai rồi. Em thấy chị cau mày liền muốn tâm sự với chị, chị sẽ không thấy em phiền chứ?”

“Không đầu, chỉ là chuyện của chị rất phức tạp. Bỏ đi, nói với em em cũng không hiểu.” Lương Mộ Tinh nhìn cô, dè dặt nói, “Chị An Noãn, có chuyện này em không biết có nên nói cho chị biết không?” An Noãn nhếch mày hỏi, “Chuyện gì?” “Hôm qua ngài Mạc có đến Bách Nhạc, bên cạnh ngài ấy còn có một người phụ nữ trẻ tuổi, hai người họ trông rất thân thiết.” An Noãn hơi ngẩn ra, sau đó liền thản nhiên nói, “Bình thường thôi mà, anh ta đâu chỉ có một người phụ nữ duy nhất là chị.” “Chị An Noãn, chị không giận sao? Chị có thể nhẫn nhịn chịu đựng việc anh ta có người phụ nữ khác sao?” “Chị chẳng sao cả, vì không yêu, cho nên sao cũng được.” Lương Mộ Tịnh hơi kích động, “Chị đã không yêu ngài ấy, tại sao không rời khỏi ngài ấy?” Nhận ra mình quá xúc động rồi, cô giải thích, “Chị An Noãn, em chỉ không muốn thấy chị chịu thiệt thôi, chị đã không yêu ngài Mạc, tại sao còn muốn ở lại bên cạnh ngài ấy, chịu đựng ngài ấy ức hiếp chị? Kiểu người giống như ngài Mạc, vừa có tiền vừa có quyền, phụ nữ bên cạnh ngài ấy còn không nhiều sao, đi theo ngài ấy, chị tủi thân biết bao. Chị An Noãn vừa xinh đẹp, dịu dàng, lại lương thiện, chị nên tìm một người đàn ông tốt, một lòng với chị, nâng niu chị trong lòng bàn tay.”

An Noãn khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói, “Chị đã mất đi cái quyền ấy từ lâu rồi, ngược lại là em đấy, tuổi còn trẻ, sau này lúc tìm bạn trai, nhất định phải lau sáng mắt nhìn cho rõ, nếu không sai một li đi một dặm đấy biết không hả?”

“Chị An Noãn, chị biết em thích kiểu đàn ông nào không?”

An Noãn lắc đầu.

“Thật ra, mỗi người phụ nữ chắc hẳn đều mơ tưởng có một người chồng giống như ngài Mạc, có năng lực, có quyền lực, có thể giúp mình giải quyết mọi khó khăn, có thể khiến mình trở thành đối tượng khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng ngưỡng mộ, ganh ghét.” An Noãn hơi nhíu mày, “Em thích Mọc Trọng Huy?” “Không có.” Lương Mộ Tinh cúi đầu, “Em chỉ ví dụ thôi, kiểu người như ngài Mạc, nếu như có thể chung tình một chút, vậy thì quá hoàn hảo rồi. Nhưng mà ngộ nhỡ giống như anh ta bây giờ, phong lưu ở khắp mọi nơi, vậy thì trở thành người phụ nữ của anh ta lại là một việc thật thảm hại, em không muốn làm người phụ nữ như vậy.”

Nói xong cô liền hối hận, áy náy nói, “Chị An Noãn, em không có ý muốn mỉa mai gì chị đâu, thật ra em cũng rất ngưỡng mộ chị, em cũng muốn sở hữu một cái quán riêng của chính mình, không lo ăn lo mặc, bên cạnh có một người đàn ông kiên cường lại mạnh mẽ như vậy làm chỗ dựa.”

An Noãn vỗ vai cô cười nói, “Có người theo đuổi mới là chuyện khiến người ta ngưỡng mộ nhất, không cần biết Mạc Trọng Huy có chung tình hay không, loại người này không thể yêu được, quá nguy hiểm.”

An Noãn có thể nhìn thấy sự sùng bái của Lương Mộ Tinh đối với Mạc Trọng Huy, tâm tư của cô gái nhỏ cô có thể hiểu được, nhớ đến năm đó cô còn khoa trương hơn Lương Mộ Tinh nhiều, vì hắn quả thật là cái gì cô cũng nguyện ý làm. Mạc Trọng Huy biến mất mấy ngày rốt cuộc cũng quay trở lại, An Noãn từ Bách Nhạc trở về nhà nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, dáng vẻ trông rất an nhàn. An Noãn lười quan tâm đến hắn, ngay cả chào hỏi thôi mà cũng không thèm chào một câu mà đi thẳng lên lầu.

Cô thay xong bộ đồ mặc ở nhà rồi xuống lầu chuẩn bị ăn tối thì thấy Mạc Trọng Huy đã ngồi tại bàn ăn.

“Cô An, cô mau ngồi đi, ngài Mạc đang đợi cô cùng ăn tối.”

An Noãn không thèm đếm xỉa tới hắn, đi ngang qua hắn rồi ngồi xuống. Mạc Trọng Huy vừa trở lại, trên bàn ăn đã đầy ắp những món thường ngày hắn thích ăn nhất, người giúp việc trong nhà ai nấy đều phải xem sắc mặt hắn mà làm việc.

Hai người yên lặng ăn tối, Mạc Trọng Huy không nói chuyện, An Noãn đương nhiên cũng không chủ động mở miệng nói với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.