Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 2: Xuất Giá​




An Noãn bĩu môi, nói lảng sang chuyện khác, cô đưa tay ra, làm bộ mặt thấy chết không sờn, “Anh cắt đi, anh nhìn xem tay tôi đẹp đẽ thế này, anh2nỡ sao?”

Mạc Trọng Huy nắm tay cô, thực sự hơi do dự.

“Nếu kiểu gì cũng bị hủy hết vậy thì ít nhất cũng phải để nó hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng đã.”8An Noãn giống như phát điên, giơ bàn tay của cô ra, hung hăng cấu lên cổ hắn một cái, trong nháy mắt, trên cổ Mạc Trọng Huy lại có thêm mấy đường6đo đỏ. Lần này thì không phải thương lượng gì nữa, Mạc Trọng Huy nhanh chóng cắt bằng hết móng tay của An Noãn.

“Mạc Trọng Huy, nếu anh đã nhàm chán như vậy3sao không cắt luôn móng chân của tôi đi.” Mạc Trọng Huy không chút mảy may chế chân của cô, đặt bàn chân cô lên đùi mình, hai ba nhát liền cắt sạch.

“Mạc5Trọng Huy, bệnh sạch sẽ của anh là lừa người phải không?” “Bệnh sạch sẽ của anh là đối với người ngoài, anh không chỉ mình với người của mình đâu.” An Noãn tức giận hừ một tiếng, “Ai là người của anh?”

Nhân lúc Mạc Trọng Huy quay đi cất đồ cắt móng tay, An Noãn bất ngờ nhào vào hắn, “Mạc Trọng Huy, anh tưởng anh cắt hết móng tay của tôi thì tôi không có cách nào đối phó được với anh nữa chắc, tôi bóp chết anh.”

An Noãn bóp chặt cổ Mạc Trọng Huy, vậy mà hắn lại không tốn chút sức nào dễ dàng gạt ra, còn tóm hai tay của cô ra sau lưng. Một giây sau, tay kia của hắn giữ chặt đầu cô, phủ người xuống hôn lên môi cô. An Noãn vùng vẫy, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Không chơi nữa, không chơi nữa, tôi nhận thua, vẫn là anh lợi hại.”

Mạc Trọng Huy lặng lẽ không nói gì, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình. An Noãn không chịu nổi, bực bội quát lên, “Mạc Trọng Huy, anh đừng có động dục với tôi, anh đi mà tìm Hà Tư Kỳ, cô ta đang ở nhà đợi anh đó.” Mạc Trọng Huy cười nhạt, “Anh miễn dịch với cậu đi tìm Hà Tư Kỳ này của em rồi.”

“Được được được, sau này tôi cũng không nói nữa, anh buông tôi ra trước đã.”

Mạc Trọng Huy cái tên điên này làm sao có thể dễ dàng tha cho cô như vậy được, hắn từng bước từng bước dồn cô vào góc tường, sau đó đổi sang cách khác để “giày vò” cô.

***

Bữa tiệc sinh nhật của Nghê Tuệ thực ra chỉ là một bữa tiệc gia đình, cả nhà tụ tập lại cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lúc Thường Tử Hinh cùng Giang Thiên Nhu lấy quà sinh nhật ra, Nghê Tuệ vui đến mức cười toét cả miệng. “Giờ xem như mẹ có hai cô con gái rồi, đúng là hạnh phúc thật đấy, đứa nào đứa nấy đều hơn người, ai ai cũng ngưỡng mộ mẹ hết. Con gái thì nhanh nhẹn, con trai thì giỏi giang, còn cưới được một cô vợ tốt hiểu chuyện, hiếu thảo, đời này của mẹ xem như cũng đã đủ lắm rồi.”

Thường Tử Hinh mỉm cười đẩy bánh sinh nhật đến bên cạnh Nghệ Tuệ hỏi, “Mẹ, vậy mẹ còn có nguyện vọng nào nữa không?”.

Nghê Tuệ nghĩ một chút rồi chợt nghiêm túc nói, “Đời này mẹ còn hai nguyện vọng nữa muốn mấy đứa thực hiện cho mẹ, thứ nhất mẹ mong Thiên Nhu và Tử Phi có thể sớm ngày cho mẹ được bế cháu, thứ hai, mẹ hi vọng Tử Hinh có thể sớm tìm được một nhà chồng tốt. Được vậy cuộc đời này của mẹ cũng không còn gì nuối tiếc nữa.”

Thường Tử Hinh hơi ngẩn ra, sau đó liền cười nói, “Mẹ, con còn nhỏ, chuyện kết hôn của con không phải vội đâu, còn chuyện để chị dâu sinh thêm cho nhà họ Thường của chúng ta một đứa cháu lại là chuyện không thể trì hoãn được. Anh à, anh phải cố gắng lên.”

Cả nhà vui vẻ ăn bữa ăn đoàn viên, trong bữa tiệc Thường Bách lại cứ luôn yên lặng không nói gì.

Thường Tử Hinh buồn bực, nghi ngờ hỏi, “Ba, hôm nay là sinh nhật mẹ, sao ba không cười chút nào thế, có phải là có chuyện gì không ạ?

Thường Bách khẽ lắc đầu, sáng hôm nay ông mới biết nguyên nhân vì sao An Noãn lại trở lại bên cạnh Mạc Trọng Huy, trong lúc cãi nhau với ông, Nghệ Tuệ đã không cẩn thận lỡ lời nói ra. Thì ra từ trước tới giờ ông đã hiểu lầm An Noãn rồi.

Nghê Tuệ bực mình hừ nói, “Hôm nay là sinh nhật tôi, tốt nhất là ông đừng có nói lung tung làm cho tôi bực mình thêm.” “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

Thường Bách cau mày nói xong câu đó liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn. “Các con đừng để ý đến ông ấy, tuổi tác cao rồi, đầu óc cũng không còn minh mẫn. Hôm nay Tử Hinh và Thiến Nhu mua quà tặng mẹ, mẹ cũng có bao lì xì cho các con.”

Nghề Tuệ cho mỗi người một cái phong bì thật dày. Thường Tử Hinh không nhịn được nói, “Mẹ, mẹ có biết lúc bọn con đi mua quà cho mẹ đã nhìn thấy ai không?”

“Bọn con nhìn thấy An Noãn, không ngờ Mạc Trọng Huy lại mở một quán cà phê cho cô ta ở Bách Nhạc. Mẹ,

mẹ không biết bây giờ An Noãn hống hách như thế nào đâu, cô ta không coi bọn con ra gì, còn hợp lực với nhân viên trong quán ức hiếp con với chị dâu. Người từng ngồi tù suy cho cùng cũng là kẻ không có tố chất gì tốt đẹp, cũng may anh trai con không hẹn hò với cô ta, không thì sẽ hối hận chết đi được.”

Giang Thiên Nhu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thường Tử Phi, cô ta chỉ thấy trong chốc lát nét mặt anh trầm xuống, trong ánh mắt tựa hồ chứa đựng nỗi đau, có bị thương, cũng có chút gì đó không cam lòng.

Mặc dù Nghệ Tuệ rất tức giận, nhưng bà ta cũng khuyên nhủ Thường Tử Hinh, “Tử Hinh à, sau này có gặp An Noãn con bớt nhiều lời với nó đi, cũng đừng đi chọc giận nó làm gì, dù sao đi nữa bây giờ nó cũng là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy, chúng ta không phải là đối thủ của Mạc Trọng Huy đâu.”

“Mẹ, Mạc Trọng Huy chỉ là chơi đùa với cô ta mà thôi. Chờ cảm giác mới mẻ qua đi thì cô ta sẽ bị vứt bỏ ngay thôi, tới lúc đó xem cô ta lấy gì để mà vênh váo trước mặt chúng ta.”

Tối hôm đó, Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu bị Nghê Tuệ ép phải ở lại biệt thự. Hiếm lắm Thường Tử Phi mới có được một buổi tối không phải tăng ca, Giang Thiến Nhu muốn nắm chắc cơ hội lần này. Tắm rửa xong, cô ta mặc chiếc váy ngủ tơ tằm đi qua đi lại trước mặt Thường Tử Phi. Nhưng cho dù cô đã lượn tới lượn lui hai vòng trước mặt Thường Tử Phi, anh ta cũng không hề rung động, chỉ cầm quyền tạp chí nhạt nhẽo xem đến say mê. Giang Thiến Nhu hơi nổi giận, chủ động tiến lên, giành lấy quyển tạp chí trong tay anh ta rồi ném nó sang một bên.

Lúc này Thường Tử Phi mới nghiêm túc nhìn cô ta một cái, anh ta hơi cau mày hỏi, “Em không lạnh à?” Giang Thiến Nhu cắn răng, bỏ cái dáng vẻ dè dặt vốn có của mình đi, ngồi lên đùi Thường Tử Phi, nũng nịu nói, “Tối nay lúc em giúp mẹ rửa bát mẹ lại hỏi chuyện em, hỏi xem chúng ta dự định khi nào thì có em bé? Anh cũng không muốn khiến mẹ phải thất vọng phải không? Tử Phi, chúng ta đã kết hôn rồi, mọi người vẫn đang chờ tin tốt lành từ chúng ta.”

Thường Tử Phi hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói, “Cơ thể anh có vấn đề.” Giang Thiến Nhu bị chọc tức điên, cô ta gào lên, “Anh đừng có kiếm cái cớ vụng về như vậy, nếu cơ thể anh đã có vấn đề vậy anh còn cưới tôi về nhà làm gì? Anh làm như vậy là muốn chơi tôi sao? Thường Tử Phi, tôi biết anh chẳng có vấn đề gì cả, chẳng qua là anh không buông bỏ được An Noãn thổi! Anh thử nghĩ xem, có khi giờ An Noãn đang nằm dưới thân Mạc Trọng Huy, không biết là đang vui vẻ với nhau thế nào, tại sao anh lại phải giữ mình vì cô ta chứ?”

Thường Tử Phi cau chặt chân mày, đẩy mạnh cô ta ra, lạnh lùng nói, “Giang Thiến Nhu, cô biết thân biết phận một chút, cô nên biết lời nào nên nói lời nào không nên nói.”

Giang Thiến Nhu nhảy dựng lên, điên cuồng gào thét, “Tôi có gì mà không dám nói, hôm nay tôi gặp cô ta ở quán cà phê, Mạc Trọng Huy tặng cho cô ta cả một quán cà phê, tôi có thể nhìn ra được Mạc Trọng Huy cưng chiều cô đến mức nào. Anh lấy cái gì mà đòi so với Mạc Trọng Huy, anh cho rằng anh nỗ lực làm việc thì có thể thay đổi được thứ gì sao? Anh không bao giờ có thể trở thành đối thủ của Mạc Trọng Huy. Tôi biết anh cưới tôi cũng chỉ vì tài sản của nhà họ Giang chúng tôi, nhưng mà anh cũng nên biết, đã hy sinh rồi thì phải hy sinh cho trót, ngày nào tôi còn chưa mang thai, ngày đó ông nội tôi vẫn chưa cam tâm tình nguyện giao nhà họ Giang lại cho anh đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.