Đầu Lâu Hoa Hồng

Chương 1: Xuyên Qua​




Thường Tử Hinh khó tin nhìn cô gái trước mặt, “Cô nói gì? Bà chủ của quán này là An Noãn sao?”

Lương Mộ Tinh cười nói, “Đúng vậy, nếu như hai người quen biết bà chủ của chúng tôi, để tôi đi hỏi giúp hai người xem có thể chiết khấu được không.”

“Không cần đâu, chúng tôi không thiếu tiền.” Thường Tử Hinh không vui nói. Lương2Mộ Tinh chép miệng, thời buổi này vẫn còn loại người không có khí chất như vậy, đúng là không thể so sánh với An Noãn được. Thường Tử Hinh gọi hai ly cà phê, nhưng cứ có cảm giác không cam tâm, An Noãn làm gì có tiền mở quán cà phê này chứ, Mạc Trọng Huy đối xử với cô ta tốt vậy sao?

Nhìn thấy8An Noãn, Giang Thiên Nhu chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng không thể trút ra được. Lúc Lương Mộ Tinh mang cà phê đến, Thường Tử Hinh cố tình làm đổ ly cà phê lên người mình rồi lớn tiếng hét lên, “Cô cố tình muốn làm bỏng chết tôi đấy hả?” Lương Mộ Tinh vô tội nhíu mày, “Rõ ràng là cô tự làm đổ6mà.” “Cô làm đổ còn biện minh sao, cô có biết bộ quần áo trên người tôi đắt đến thế nào không hả? Cô có đền nổi không?” An Noãn sợ Lương Mộ Tinh bị họ ức hiếp, liền chạy qua, hỏi, “Mộ Tinh, có chuyện gì thế?” Lương Mộ Tinh bĩu môi nói, “Cô này cố tình làm đổ ly cà phê, sau đó đổ lỗi3cho em, còn bắt em đền áo cho cô ta nữa.”

“Không phải chỉ là cái áo thôi sao, tôi đền.”

Thường Tử Hinh cười lạnh, khinh bỉ nói, “Chậc chậc, mạnh miệng lắm, áo này của tôi là bản giới hạn, giờ trong các trung tâm thương mại đều hết hàng rồi. An Noãn, để tôi xem cô đền tôi kiểu gì.”

“Bao nhiêu tiền, tôi đền tiền cho5cô.”

An Noãn chưa từng nghĩ người bạn chơi từ nhỏ đến lớn lại có ngày trở thành người luôn ép người quá đáng như vậy.

Thường Tử Hinh phồng mũi, nói từng câu từng chữ, “Số lượng có hạn, vô giá, tôi không thiếu tiền, cho nên tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ cần cái áo thôi.”

An Noãn suy nghĩ một hồi, liền thông minh cười nói, “Thế này vậy, cô báo công an đi, tôi lấy bằng camera ra xem, Mạc Trọng Huy sợ tôi bị khách hàng ức hiếp nên đã lắp đặt nhiều camera trong quán, 360 độ không có góc chết, góc nào cũng có thể quay được hết.” Vừa mới nói Tào Tháo thì tào tháo tới, Mạc Trọng Huy đến thật đúng lúc.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Hắn khoác tay lên vai cô, vô cùng thân thiết.

An Noãn chưa kịp nói gì thì Lương Mộ Tinh đột nhiên chạy tới trước mặt Mạc Trọng Huy, kể lại bộ câu chuyện cho hắn nghe.

Mạc Trọng Huy lạnh nhạt nhìn Lương Mộ Tinh, nhăn mày lại. Từ lúc Mạc Trọng Huy đi vào thì sắc mặt Thường Tử Hinh đã trắng bệch ra rồi.

Mạc Trọng Huy thờ ơ nói, “Xem ra cô Thường rất thích cái áo này, tôi có thể gọi điện thoại sang Pháp để bên đó chuyển thẳng hàng về đây cho cô.” Mạc Trọng Huy nói xong liền rút điện thoại ra. Thường Tử Hinh thấy thế run bắn người, không thốt ra nổi chữ nào. Giang Thiên Nhu cũng là người từng trải nên không hề e sợ nói, “Ngài Mạc, chỉ là hiểu lầm thôi, áo chỉ cần giặt sạch lại là được, đúng không, Tử Hinh.” Thường Tử Hinh vội vàng nói, “Phải phải, hiểu lầm thôi, làm phiền ngài Mạc rồi. Chị dâu chúng ta đi thôi, mình phải về nhà ăn sinh nhật với mẹ nữa.”

Thường Tử Hinh kéo Giang Thiên Nhu đi, Lương Mộ Tinh liền quát về phía bọn họ, “Hai người còn chưa trả tiền mà.”

Giang Thiến Nhu quay lại đặt một tờ tiền có giá trị lớn nhất lên bàn, nói, “Không cần trả lại.”

An Noãn lại nói: “Xin lỗi, một trăm tệ không đủ.” Giang Thiến Nhu cắn răng, quăng thêm hai trăm tệ nữa rồi chạy mất.

Sau khi họ rời khỏi, An Noãn và Lương Mộ Tinh cười đến đau cả bụng.

Mạc Trọng Huy càng nhíu mày lại.

Lương Mộ Tinh cười xong nghiêm túc hỏi, “Chị An Noãn, đây là bạn trai của chị ạ? Đẹp trai quá!”

“Không phải.” An Noãn lớn tiếng đáp, rồi lại thì thầm vào tai Lương Mộ Tinh, “Đừng tưởng hắn đẹp trai vậy

mà lầm, thật ra hắn là một kẻ mặt người dạ thú, đen tối, xấu xa hơn bất cứ ai đấy.” “Thật không, trông không giống mà.”

***

“Mạc Trọng Huy, anh hết cảm chưa?” Mạc Trọng Huy buồn bã nói, “Yên tâm, hết rồi, không lây cho em đâu.” An Noãn lè lưỡi, nói bằng vẻ không thiện cảm, “Anh đến đây làm gì?” “Đón em về nhà.”

Mạc Trọng Huy kéo tay cô rời khỏi, đến bãi đậu xe, An Noãn hỏi, “Anh còn dám ngồi xe tôi sao?” Mạc Trọng Huy nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói, “Ngồi xe của anh, sáng sớm ngày mai anh chở em đến.” An Noãn ngồi vào chiếc Bentley của hắn, trợ lý Trương ngồi ở vị trí lái xe, nhiệt tình chào hỏi cô.

An Noãn bĩu môi, tự nói với mình, “Chủ tớ hai người không người nào bình thường cả.” Ngồi ở trên xe, tay hắn vẫn nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói, “Sau này nếu em gặp phải chuyện gì rắc rối ở quán cà phê thì cứ gọi điện cho anh.”

An Noãn rút tay lại, để trên cửa kính, lạnh nhạt đáp, “Hôm nay anh không đến thì tôi vẫn có thể xử lý được, đừng tưởng cả thế giới này có mình Mạc Trọng Huy anh lợi hại, thật ra anh cũng chỉ đến thế mà thôi. Người ngoài ai cũng biết tôi là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy thì đã sao nào, Giang Thiên Nhu và Thường Tử Hinh vẫn ức hiếp tôi, Hà Tư Kỳ vẫn ức hiếp tôi đấy thôi. Người khác sợ anh, cũng chỉ là trước mặt anh, có gì to tát đâu chứ.”

Trương Húc nín thở, ngài Mạc của cậu ta lớn mạnh như thế mà lại bị khinh thường một cách trắng trợn như vậy.

Mạc Trọng Huy không nổi giận, khoác tay lên vai cô, ép cô vào lòng mình.

“Mạc Trọng Huy, anh nổi điên cái gì thế hả? Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi, có giỏi thì anh đi xử lý cái nhà họ Giang kia đi.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày lại, lạnh nhạt nói, “Em muốn anh chỉnh nhà họ Giang để Giang Thiến Nhu chia tay với Thường Tử Phi, dễ bề cho em có cơ hội quay lại bên Thường Tử Phi sao?”

An Noãn không nói gì, cô chỉ hi vọng Mạc Trọng Huy đối địch với tất cả mọi người.

“An Noãn, em nghe cho rõ đây, tốt nhất em đừng có ý gì với Thường Tử Phi nữa, nếu không anh có thể chặt đứt tay chân của cậu ta bất cứ lúc nào, để cậu ta trở thành kẻ tàn phế đấy.”

“Mạc Trọng Huy, anh đúng là đồ biến thái!”

Móng tay sắc của An Noãn cho một đường lên mặt Mạc Trọng Huy làm mặt hắn lập tức hiện lên một đường đó.

Mạc Trọng Huy vừa về đến nhà liền lấy kéo cắt móng tay cho An Noãn. Trên mặt, trên cổ, trên lưng hắn đều bị An Noãn lấy móng tay cào rướm máu. Người không biết rõ sự thực còn cho rằng đây là dấu vết khi yêu, chỉ có Mạc Trọng Huy biết rõ, cô nhóc này một khi thấy khó chịu liền lấy bộ móng sắc bén của cô cào tới cào lui trên người hắn.

“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm gì?”

An Noãn liên tục tránh hắn.

Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, ấn cô lên giường. “Mạc Trọng Huy, anh không thể cắt móng tay của tôi, tôi đã hẹn với Ngải Lợi ngày mai sẽ đi chăm sóc móng rồi.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Là người phụ nữ đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.