[Đấu La Đại Lục] Sakura Xuyên Không

Chương 27: Chương 25




Các đại ca, Vinh Mặt Thẹo, Nhân đại ca, Hải Đường công tử tỏ ra khá bất ngờ, cậu em này còn trẻ tuổi mà giọng hát thì không tương xứng với tuổi tác của hắn, có vẻ khá trầm ổn, lão luyện, như là người đã từng trải sự đời.

Hoàng Việt không dám vận dụng Ma Tính giọng hát quá mức, nếu mình hát quá hay có thể sẽ làm anh Nhân mất hứng, vì vậy hắn cũng chỉ dùng giọng bình thường, sau một thời gian rơi vào trạng thái Vô Ngã, tính cách của hắn cũng đã bớt hiếu thắng, không còn non nớt như xưa, có những chuyện hắn cũng biết được nên làm như thế nào mới là chính xác.

Kế bên Hải Đường công tử, cô nàng xinh xắn tên Phương Trang nghe được giọng hát của Hoàng Việt mà rưng rưng nước mắt, Hải Đường công tử ở kế bên thấy vậy thì không vui, ánh mắt nhìn Hoàng Việt như hình viên đạn.

“Đinh! Kí chủ nhận được 10928 tích phân!” Hệ thống thông báo.

Đến đoạn điệp khúc, Hoàng Việt và Nhân cá chép cùng hòa ca, tạo nên một giai điệu bồng bềnh, trầm ấm, bài hát kết thúc, đám đàn em liên tục vỗ tay bôm bốp.

Màn hình hiện ra bảng chấm điểm, con số kéo lên đến 98, tiếc là không được điểm tuyệt đối, đại ca Nhân chửi tục:

“Đm, máy chấm điểm chán vãi!”

Hoàng Việt cũng khá ngại ngùng, cười xòa, sau đó hắn liền liên hệ với hệ thống, hắn khá thắc mắc mình biểu hiện cũng không có gì quá ưu dị tại sao lại nhận được nhiều tích phân đến thế.

“Kí chủ chọc tức người khác, người này có địa vị cao, nên kí chủ nhận được nhiều tích phân.” Hệ thống đáp lại.

Hoàng Việt quét mắt nhìn xung quanh, lúc này hắn mới cảm thấy gương mặt Hải Đường công tử có chút khó coi, thầm hô không ổn, không biết mình đã làm gì chọc đến vị công tử này.

Chợt, cửa phòng karaoke mở ra, một tên đàn em hớt ha hớt hải xông vào, đại ca Nhân có vẻ bực tức nói: “Ai cho mày vào!”

“Đại ca, có chuyện quan trọng!” Tên đàn em cũng hơi sợ, nhưng nghĩ đến tin vừa nghe được cũng liền bớt lo, đi tới gần Nhân đại ca, áp sát vào tai Nhân cá chép thì thầm gì đó.

“Đm, Vinh, Việt, Hùng, Thành, đi với anh, có thằng dek muốn sống nữa!” Mặt Nhân cá chép đầy bặm trợn, cực kỳ hung dữ.

“Em hả đại ca?” Hoàng Việt hoảng hồn, có chuyện gì xảy ra mà trông mặt Nhân cá chép lại khó coi như thế, tưởng là anh ấy gọi một người cùng tên với mình.

“Ừ, mày đi cùng để biết cái gọi là giang hồ!” Nhân đại ca nói xong, đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa.

Đến gần cửa, bỗng nhiên hắn nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về Hải Đường công tử: “Mày cũng đi luôn, chuyện tốt mày làm ra đó!”

“Con tối nay bận đi bar rồi!” Hải Đường công tử vẻ mặt lạnh nhạt, lấy tay ôm eo cô bé Phương Trang bên cạnh.

“Tao nói đi là phải đi, không thì tao cấm cửa mày xài hàng một tháng!” Nhân Cá Chép cảm thấy càng khó chịu, đứa con này vẫn luôn làm trái nghịch với ý của hắn.

“Được rồi, đi thì đi, mà ba phải cho con 200tr, nhà em Trang có việc cần gấp!”

“Mày nói cho anh Dũng, đm, suốt ngày tiền với tiền!” Nhân đại ca không kiên nhẫn, nói xong liền đi thẳng ra ngoài, cửa hiện tại đã mở, cô bé Phương Trang ở bên cạnh nghe được, càng hôn vào má Hải Đường công tử một cái, lấy tay xoa xoa ngực hắn, làm tên bên cạnh chỉ tiếc hùi hụi là bây giờ không thể chén ngay.

Vinh Mặt Thẹo đứng dậy, nói nhỏ vài câu với Hoàng Việt, không gì ngoài dặn dò hắn phải báo về gia đình rằng sẽ về muộn, Hoàng Việt cũng ậm ừ, không nói gì nhiều, đi theo sau.

Ngoài cửa, lúc này đã có xe chờ sẵn, Hoàng Việt nhìn thấy được bên ngoài có hơn 20 đứa đàn em đứng chờ, có một chiếc xe sang trọng đậu ở trước cửa, là một chiếc Mercerdes đỏ, Hoàng Việt không biết là dòng gì, nhưng chắc chắn không rẻ.

“Ba, con đi lấy xe!” Hải Đường công tử nói, sau đó đưa chìa khóa cho một đứa đàn em, vài phút sau, một chiếc Ferarri trắng bon bon lướt tới, Hoàng Việt thầm nhớ kỹ, tên này có sở thích là màu trắng, không biết có liên quan gì tới hàng trắng không.

“Việt, mày lên xe cùng với anh!” Đại ca Nhân cá chép nói, làm đám đàn em xung quanh có vẻ hết hồn, Vinh Mặt Thẹo không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao đại ca lại coi trọng Hoàng Việt đến vậy.

“Vâng, thưa anh!” Hoàng Việt không dám ý kiến, hai người mở cửa ngồi vào trong xe, Hoàng Việt ngồi bên cạnh Nhân cá chép, lúc này hắn đã lấy lại bình tĩnh, lại khôi phục vẻ trầm ổn như ban đầu.

Một đám đàn em cũng lên một chiếc xe tải lớn phía sau, đóng cửa lại, còn có một chiếc Mecerdes khác đi mở đường.

“Không gì đâu chú em, một thằng bố láo dám phá rối ở địa bàn của anh, thằng này không phải hạng tầm thường, anh không đi không được, chút nữa em cứ đứng đằng xa, anh nghe nói hắn chỉ đi một người, nên em cũng không cần phải sợ!” Nhân cá chép nói, Hoàng Việt nghe vậy liền gật đầu, cũng bớt lo lắng, còn tưởng rằng không tránh khỏi một phen ẩu đả đây.

Anh Nhân cá chép cũng khá kiệm lời, không nói gì nhiều thêm, Hoàng Việt lúc này mới nhìn kỹ nội thất xe, tỉ mỉ và tinh tế, làm hắn thật sự muốn sở hữu một chiếc.

Thấy Hoàng Việt dáo dác nhìn xung quanh, anh Nhân cười khà khà, nói: “Chiếc này anh mua hơn 10 tỷ, là hàng sản xuất có hạn, có gắn kính chống đạn, chú em anh thấy rất có tương lai, sau này muốn mua một chiếc cũng không phải quá khó!’

Hoàng Việt nghe thế cũng mừng, xem ra anh Nhân thật sự rất vừa lòng với mình, liền nói: “Vâng, đại ca quá khen, xe rất đẹp ạ!”

“Nhà anh còn vài chục chiếc nữa, là do thằng con phá của của anh mua về, mỗi ngày nó ra đường là đi một chiếc, nó còn tham gia mấy giải đua xe bên mỹ, lần nào cũng đặt cược mấy chục ngàn đô, có thắng có thua, chắc chú em cũng nghe được kha khá về nó, anh nghĩ sau này mày sẽ tiếp xúc nhiều hơn với nó, còn mong em khuyên nhủ nó giùm anh, anh đau đầu về nó lắm rồi!” Nhân cá chép lắc đầu ngán ngẩm, trong giọng nói không giấu nổi sự rầu rĩ.

“Vâng, em sẽ cố gắng thưa đại ca!” Hoàng Việt khẽ nói, lòng cũng có chút bồn chồn, chẳng lẽ anh Nhân muốn bồi dưỡng hắn làm tiểu đệ cho tên Hải Đường công tử sao, tên kia cũng có vẻ không dễ chiều lòng cho lắm.

Xe chạy chừng 20 phút sau, dừng trước cửa một quán bar ở đường Lê Văn Sỹ, không quá xa so với nhà Hoàng Việt, làm hắn mừng thầm.

Trái với suy nghĩ của Hoàng Việt, nhìn bề ngoài nơi đây có vẻ yên ắng, không có dấu hiệu gì như là có kẻ phá rối, chỉ là sau khi bước xuống xe, hắn thấy mấy tên bảo vệ ngoài cửa khuôn mặt không giấu nổi vẻ hoảng hốt.

Các đàn em của anh Nhân cũng xuống xe, bước vào bên trong, trên đường hành lang, mọi người từ trong một cái thùng rút ra mã tấu, Hoàng Việt vào sảnh thì thấy khách nhân không có ai, cùng anh Nhân đi vào, hắn theo sát sau lưng, dưới ánh đèn chập chờn, còn có thể nhìn thấy vài vệt máu ở dưới sàn, bên kia, cạnh quầy rượu có một tên trung niên vạm vỡ, cao ráo, khuôn mặt lại đầy những mụn nhọt, lở loét, làm hắn cũng hơi chút hoảng hồn.

“Phong cùi, không yên ổn ở Phú Nhuận làm đại ca của mày đi, chạy tới đây làm cái đéo gì?” Nhân cá chép hướng về tên quái dị này quát mắng.

“Nhân mặt rỗ, lâu ngày không gặp, chân trái vẫn tốt chứ.” Tên Phong cùi cười khà khà, nâng lên ly rượu uống một hớp, không nhanh không chậm nói.

“Mày đéo cần phải lo, bố mày vẫn sống khỏe!” Nhân cá chép nghe được lời của đối phương thì vẻ trấn tĩnh không còn giữ lại được, rít gào.

Hoàng Việt nghe vậy, ở sau lưng nhìn xuống chân trái Nhân cá chép, cũng không thấy có gì bất thường, dù gì đối với cao thủ như Nhân cá chép có lẽ cho dù có bị thương cũng có thể đi đứng ổn định.

“Đường công tử, 5 tỷ cậu đánh bạc thua ở chiếu chúng tôi tính thế nào, lần trước tên kia của cậu quả thật rất khá, chẵng qua là quá xui, bữa nào nếu rảnh mời cậu đến chơi tiếp!” Phong cùi nhìn sang Hải Đường công tử đang ở phía sau, kế bên Hải Đường công tử còn có hai tên đàn em tay cầm mã tấu, che ở trước người hắn.

“Phong ca, từ từ em trả, anh làm gì phải đến đây gây rối đây, như vậy quán em sau này làm sao làm ăn nữa!”

“Tao cũng không muốn làm khó mày, nhưng anh mày cần tiền gấp, mà chú em cứ trì hoãn mãi, hôm nay nếu không nhận được tiền, việc của tao không làm được!” Phong cùi nhàn nhạt nói, giọng điệu đầy bỡn cợt.

“Đm thằng này, có gì thì đéo nói qua đt, qua đây làm hư mẹ hết cái quán!” Ở phía sau, một tên đàn em mới vào bang thầm thì, tên bên cạnh nghe vậy thì hoảng hốt, vội vội tránh ra xa.

“Láo!” Phong cùi chép chép miệng, nhìn khẩu âm Hoàng Việt có thể biết được hắn khẽ nói gì, còn lời của tên vừa rồi, ở đây người nghe được chỉ có bốn người, một là tên bên cạnh hắn, hai là hai là Nhân đại ca, ba là Phong cùi, và tất nhiên không thể thiếu Hoàng Việt, tuy rằng tên đó ở rất xa nhưng với thính giác của hắn vẫn có thể nghe rõ rõ ràng ràng.

Phong cùi lấy tay bóp nát ly rượu thủy tinh, sau đó búng tay, một mảnh vỡ nhọn như đầu dao bắn thẳng về phía tên đàn em còn đang ngơ ngác không hiểu vì sao đồng bạn lại vội vàng trốn ra xa kia, mảnh vỡ thủy tinh bay như xé gió, cực kỳ chuẩn xác hướng về phía cổ của tên đàn em trẻ tuổi vừa mới gia nhập giang hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.