[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 7: Thần Hà sơn "14 ngày trước"




Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Tụng Nhị thấy thế, trong lòng tự nhủ: Không thể nhịn được nữa, mở miệng chòng ghẹo quận chúa quá trớn, rõ ràng là được voi đòi tiên?! Quận chúa không tiện nói thì đành phải để nô tỳ là nàng ra mặt thôi: "Thẩm đại nhân, ngài đã đồng ý sẽ lễ độ với quận chúa nhưng sao bây giờ lại mạo phạm người?"

Yên Lộ thấy có người dẫn đầu liền phụ họa theo: "Đúng vậy, lời của đại trượng phu phải tứ mã nan truy chứ."

Mộ Thiền hoàn toàn đồng ý với lời của nha hoàn nhưng không biểu lộ gì, nhìn xem Thẩm Tranh định trả lời thế nào.

Hai nha hoàn này thật chướng mắt, từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, vì vậy hắn lạnh lùng nói: "Nơi đây không có chuyện của các ngươi, ra ngoài."

Đương nhiên Tụng Nhị với Yên Lộ không nghe theo, thấy chết không sờn đứng trước mặt quận chúa.

Thẩm Tranh làm gì có trận chiến nào chưa từng thấy qua, trong lòng tự hỏi cái này có hữu dụng à? Hắn lớn tiếng nói: "Người đâu, hộ tống Tụng Nhị và Yên Lộ cô nương đến phòng bếp nấu nước pha trà." Vừa dứt lời liền có bốn tên lính, hai tên một người, dễ dàng kéo người ra ngoài.

"Quận chúa ——"

Mộ Thiền muốn đuổi theo nhưng bị Thẩm Tranh giữ cánh tay lại, nàng nhíu mày, khó thở hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Hai ta đang nói chuyện, bọn họ cứ chen mồm vào, phiền phức lắm. Nàng yên tâm, sau khi nói xong, ta sẽ trả lại hai người chưa mất một cọng lông nào cho nàng."

"Nói chuyện?" Như thể nhắc nhở Mộ Thiền: "Được, đúng lúc ta có việc muốn hỏi đại nhân."

Trời ơi tin vui, nương tử lại chủ động muốn nói chuyện phiếm với hắn.

Thẩm Tranh thấy nàng muốn nói chuyện tiến thêm một bước với mình thì rạo rực nói: "Nàng nói đi, chỉ cần ta biết thì sẽ nói hết cho nàng nghe."

"... Sao đại nhân lại biết rõ thân phận của ta? Biết thân phận của ta cũng được nhưng sao ngay cả khuê danh của ta cũng biết? Ta thật sự không thể nào hiểu được."

"À... Cái này..." Thẩm Tranh không ngờ lại là vấn đề này, hắn không cười được nữa, hơi nghiêng người, né tránh ánh mắt của nàng.

Đại sự không ổn, lần trước kích động quá, trực tiếp nói mình quen biết nàng khiến nàng sinh nghi rồi.

Mộ Thiền thấy hắn cứ ấp a ấp úng thì càng thấy hắn khả nghi: "... Ngươi phái người điều tra ta?"

Xong rồi xong rồi, Tiết độ sứ phái người vào kinh thành điều tra quận chúa, sao nghe mà sởn hết cả gai ốc, nói không phải có ý đồ gì thì ai mà tin.

"Điều này... Khó trả lời lắm..."

"Nếu vậy Thẩm đại nhân cứ từ từ giải thích, ta sẽ kiên nhẫn nghe." Mộ Thiền nói thêm: "Đương nhiên ta không có ý khởi binh vấn tội ngươi, chỉ là... hơi hiếu kì. Bởi đại nhân vừa nhìn đã nhận ra ta, ta nghĩ, với bộ dạng của ta lúc đó, ngay cả phụ vương cũng phải mất kha khá thời gian."

Binh bất yếm trá [1], xuất kỳ chế thắng [2], hiện tại trong mắt hắn, chiến trường quan trọng nhất chính là nơi có Mộ Thiền, lòng Thẩm Tranh đảo lộn cả lên, phải làm bằng bất cứ giá nào.

[1] Binh bất yếm trá: trong việc dụng binh, không thể tránh khỏi việc lừa dối quân địch để đem lại lợi thế cho quan ta và giành lấy chiến thắng.

[2] Xuất kỳ chế thắng: Dùng thuật khác thường để giành thắng lợi.

Hạ quyết tâm xong, Thẩm Tranh nhìn chằm chằm Mộ Thiền không chớp mắt cho đến khi nàng thấy sợ hãi, cả đường nàng đều không được bình yên, có mấy lần còn gặp nguy hiểm, vốn tâm thần chưa yên, giờ trong phòng chỉ có hai người họ khiến nàng càng thêm sợ sệt: "Ta, trên mặt ta có cái gì sao?" Nàng lại thấy hơi hối hận, biết thế không truy hỏi đến cùng.

Thẩm Tranh giả vờ giả vịt thở dài một tiếng: "Thật ra ta không muốn nói chút nào vì phụ vương nàng liên tục nhắc ta phải giữ kín nhưng nàng đã hỏi tới cùng thì hôm nay ta không nói cũng không được. Ta biết nàng là bởi phụ vương nàng đã gả nàng cho ta rồi."

Không bằng nhân cơ hội này giúp "mầm non" trưởng thành hơn một chút.

Mộ Thiền không hề nghĩ ngợi lập tức quả quyết nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"

"Sao lại không có khả năng? Chẳng lẽ phụ vương bảo đời này sẽ không cho nàng lập gia đình, không gả nàng cho Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh?" Việc đã đến nước này thì tuyệt đối không thể nhả ra được nữa.

Tuy không nói thẳng là không cho lấy Tiết độ sứ nhưng cũng chẳng khác gì mấy, thân là hoàng tộc làm gì có ai thích Tiết độ sứ chứ? Tuy phụ vương nàng không nói không gả nàng cho Tiết độ sứ nhưng từ trước đến giờ nhắc đến phiên trấn ông toàn nói những điều ác ngôn, sao có thể gả hòn ngọc quý như nàng cho người ông ghét chứ.

Giờ nàng đang gặp nạn ở đây, không thể kéo thêm thù hận cho phụ vương, bảo Thẩm Tranh biết phụ vương chán ghét hắn, nếu không sẽ gây bất lợi cho người.

"Ta, đương nhiên ta hiểu phụ vương ta nhất, ông sẽ giữ ta ở lại kinh thành, sẽ không gả ta đi xa đâu." Miệng Mộ Thiền hơi vểnh lên, kì thật chính nó đã biểu hiện tâm sự của nàng.

"Quận chúa nàng vẫn chưa trưởng thành gì cả, đấy chính là lí do tại sao lúc trước ta không muốn nói cho nàng biết nguyên nhân." Thẩm Tranh vô cùng đau lòng: "Phụ vương thương nàng? Giữ nàng ở lại kinh thành? Nàng thử nhìn lại xem, bây giờ kinh thành như thế nào? Đại bất kính mà nói, ta thấy trong thiên hạ này, nơi nguy hiểm nhất là kinh thành, ai cũng có thể đến. Hôm nay Vệ Tề Thái đi nhưng ngày mai còn Trương Tề Thái, Lý Tề Thái. Quan lại với ngoại thích thì loạn chính, phụ vương nàng đang ở trong vòng xoáy đó, sợ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn. Nếu ông ấy thực sự thương nàng thì nhất định sẽ đưa nàng đến nơi yên bình, ví dụ như phiên trấn Định Bắc."

Mộ Thiền mơ hồ cảm thấy có gì sai sai nhưng cũng thấy hắn nói có lý: "Nhưng... Nhưng... Ta chưa từng thấy phụ vương nhắc đến."

"Nếu phụ vương nói chi tiết cho nàng biết thì chẳng phải quãng thời gian còn lại ở khuê phòng nàng sẽ lấy nước mắt rửa mặt ngày ngày à?"

"Đương nhiên là không, phải tự biết thân phận mình là gì, sớm thích ứng với hoàn cảnh thôi." Giọng nàng không lớn nhưng lại rất kiên định.

"Ồ? Vậy nếu bảo nàng gả cho Tiết độ sứ Loan Lâm Lâu Hợp An thì nàng có chịu không? Năm nay hắn ta năm mươi tuổi, ba nhi tử thân sinh, mười dưỡng tử, nghe nói từ lúc mười ba tuổi sống không thể không có nữ nhân, hàng đêm làm tân lang. Hàng năm đi thâu tóm mấy tòa thành của phiên trấn Bình Hà, hiện tại hắn có thế lực lớn nhất. Nàng đừng tưởng hắn lịch lãm, tuổi càng lớn dung mạo càng oai phong gì đó. Hắn là người vô cùng béo, bụng như đang mang đứa thứ tư vậy."

"... Phụ vương sẽ không hại ta, sẽ không bao giờ để ta gả cho lão già như vậy." Nàng nói thầm.

"Đương nhiên Vanh Vương thương yêu quận chúa nàng nhất rồi, càng nghĩ càng cảm thấy ta với nàng xứng đôi nên đã ngầm thư từ qua lại với ta để kết hôn sự này."

Mộ Thiền thấy hắn càng nói càng bất thường: "Phụ vương ta sẽ không bao giờ làm thế, ông sao có thể lén lút kết giao với Tiết độ sứ chứ, nếu bị hoàng thượng phát hiện sẽ không tha cho."

"Vì vậy ta mới nói là lén lút thư từ qua lại. Dù sao ông ấy cũng biết, tuy hoàng đế không có quyền nhiều nhưng chỉnh đốn một vương gia không phải không làm được." Thẩm Tranh đã tính kĩ càng từ trước, nhất định hắn có thể dỗ dành Mộ Thiền dựa vào ngực mình. Việc cần làm nhất là không nóng vội, chậm rãi nói để nàng tin tưởng.

"Không đâu, phụ vương sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy..." Đột nhiên Mộ Thiền phát hiện ra sơ hở của hắn: "Chẳng phải ngươi bảo có thư từ qua lại sao? Vậy thư đâu?"

"Đương nhiên là ở Định Bắc rồi, ta rất coi trọng thư của nhạc phụ đại nhân, xuất binh đánh trận cũng không thể mang theo người. Nàng đừng quên chúng ta đang ở Chá Châu. Đúng rồi, phụ vương nàng còn sai người mang một bức họa của nàng đến cho ta, nếu không sao ta có thể liếc mắt một cái là nhận ra nàng chứ!" Thẩm Tranh âm thầm tán thưởng, mình đúng là cái khó ló cái khôn, càng nói càng giống y như thật.

Mộ Thiền sững sờ, có đạo lí, thế cũng có thể giải thích tại sao hắn biết mình.

Nàng khẽ cắn môi, Thẩm Tranh thấy nàng xoắn xuýt thế thì cố nhịn cười.

"Thật không?"

"Còn có thể giả sao? Là một bức họa khổ ngang, do họa sĩ vương phủ nàng vẽ, tên Ngô Túc gì đấy. Ta treo trong phòng ngủ, mỗi tối đều phải thấy nó mới ngủ được, hình dáng của nàng đã sớm khắc sâu trong đầu ta rồi. Thế nên bất kể nàng hóa trang thế nào ta cũng có thể nhận ra. Tuy trước kia ta chưa từng gặp nàng song trong lòng đã đối đãi với nàng như thê tử rồi."

Phủ Vanh Vương chính xác là có một môn khách tên là Ngô Túc am hiểu thi họa, phụ vương rất hay tán thưởng hắn. Mộ Thiền xoắn xuýt, nàng chưa có biện pháp nào cả.

Thẩm Tranh thừa thắng xông lên: "Trong đó còn vẽ một con mèo Li Hua, phụ vương nàng bảo nàng gọi nó là Ly Nô, nàng thích nó nhất nên ông ấy bảo họa sĩ vẽ nó lên cùng."

"... Không biết Ly Nô có sống được không... Đang trốn ở nơi nào... Đến lúc chúng ta hồi kinh, không biết nó có quay về không..."

Thẩm Tranh thấy nàng dao động sáu bảy phần rồi thì dứt khoát bình tĩnh ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên bàn, nói chuyện như bình thường: "Ngày sinh tháng đẻ của nàng, nàng thích ăn cái gì, sợ cái gì, ta đều biết hết."

"Ta sợ cái gì? Thật kì lạ, chính ta cũng không biết mình sợ cái gì."

Còn mạnh miệng? Thẩm Tranh nâng cằm, hời hợt nói: "Lên năm tuổi nàng cùng phụ vương đến nhà con rể Tể tướng làm khách, kết quả người ta vô cùng thích ngỗng, nuôi vài chục con béo khỏe trắng như tuyết, nàng cùng đứa trẻ con cùng tuổi của nhà đó trêu con ngỗng lớn. Cuối cùng bị nó đuổi chạy quanh sân, eo còn bị ngỗng mổ một cái."

Phụ thân sợ mẫu thân nàng trách cứ nên về nhà đã phân phó người hầu không được phép tiết lộ nửa câu, vì vậy nên ngay cả mẫu thân nàng cũng không biết chuyện, sao Thẩm Tranh hắn lại biết? Chẳng lẽ phụ vương thật sự nói cho hắn?

"Sao ngươi lại biết?"

"Đương nhiên là phụ vương nàng nói cho ta biết, hơn nữa còn dặn dò ta là nàng sợ ngỗng nhất nên ngàn vạn lần không được để nàng nhìn thấy chúng. Phụ vương thật sự rất thương nàng đấy, lúc ta thấy phong thư đó, tựa như thấy tình yêu thương bao la của người cha dành cho con gái vậy. Ôi, hy vọng lão nhân gia người đã thoát khỏi hiểm cảnh, bình an giống nàng bây giờ."

Kiếp trước sau khi thê tử mất, hắn lật lại xem hết những vết tích nàng để lại khi còn sống, trong đó ghi lại những thứ tốt đẹp nhất trong kí ức của nàng, bao gồm về người họa sĩ, Ly Nô và những chuyện này.

Mồ Thiền ngày càng thiếu tự tin: "... Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?"

Muốn thế nào? Ta muốn nhiều thứ lắm. Thẩm Tranh không ngờ có thể thành công thoát hiểm, hơn nữa còn gặt hái được nhiều chiến tích ngoài ý muốn như vậy nhưng vẫn kiềm chế vui sướng, bình tĩnh nói: "Vì thế, nàng là thê tử chưa về nhà chồng của ta nên không cần đề phòng ta. Với lại, chuyện lúc trước, vì ta đã coi nàng là thê tử nên vô cùng lo lắng đến an nguy của nàng. Vì vậy, đột nhiên thấy nàng xuất hiện trước mặt mới nhất thời không kìm lòng, cử chỉ hơi đường đột, hy vọng nàng đừng trách ta."

Lời giải thích này dễ tiếp nhận hơn những gì hắn làm trong thực tế nhiều. Tuy Mộ Thiền không hiểu chính sự nhưng cũng biết đạo lí người dưới hiên sao có thể không cúi đầu. Nàng đành phải nói: "Ngay từ đầu ta đã không ý định trách ngươi. Ta nói rồi, ngươi là võ tướng, không nhã nhặn giống người đọc sách. Nhưng cũng cần chú ý một chút, nhỡ xảy ra phiền phức gì thể nào cũng bị thiên hạ chế giễu."

Ngay cả hoàng thất các ngươi còn mang bọc quần áo trốn đi hết rồi thì còn gì đáng cười hơn nữa chứ? Thẩm Tranh nghiêm túc cam đoan: "Nàng đừng lo lắng, ta tự có chừng mực."

Mộ Thiền thấy hắn nói chuyện mạch lạc rõ ràng, cũng không hung dữ như trong truyền thuyết, ít nhất thì ở một chỗ với hắn lâu như vậy, nàng không bị bất cứ thương tổn gì. Hơn nữa với lời khai hắn cung cấp, dường như bọn họ có hôn ước thật. Nàng ngồi xuống nhưng vẫn cách hắn một khoảng, "Ngươi sẽ đi cứu phụ vương ta sao?"

"Phụ thân nàng cũng là phụ thân ta, phụ thân thân sinh của ta đã mất, giờ còn phụ thân nàng thôi, ta không cứu ông ấy thì cứu ai." Hiện giờ ai hắn cũng dám trêu, chỉ có lão thái sơn là không thể thôi.

"Còn cả mẫu phu với các vương huynh nữa."

"Nàng cứ yên tâm đi. Nhất định bọn họ sẽ bình an trở về!" Kẻ đầu sỏ là hắn đây không ra tay thì chắc sẽ không xảy ra cái chết.

Mộ Thiền thấy sắc trời đã tối, cảm thấy phải đến sáng mai hắn mới hạ lệnh đi tìm người. Dù sao cũng là nhờ người giúp đỡ nên nàng xấu hổ không dám thúc giục. Nhịn một lúc, trời đã bắt đầu tối hẳn mà hắn vẫn không có ý định rời đi.

"... Thẩm tướng quân... Có thể gọi đám Tụng Nhị trở về không..."

Hạ lệnh đuổi khách rồi, thật ra nếu hắn vẫn cứ không đi thì nàng cũng không làm gì được. Tuy nhiên hôm nay đã nói nhiều thứ, có một số chuyện nàng cần chậm rãi tiêu hóa, Thẩm Tranh nghĩ cho nàng chút thời gian cũng nên nói: "Thật ra ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng nhưng suy cho cùng thì có người ngoài cũng không tiện nói... Thôi được rồi, nàng không muốn nghe thì ta không nói." Chậm chạp đứng dậy, đi về phía cửa.

Mộ Thiền không khỏi cảm thấy áy náy, người ta không coi mình là người ngoài, giải thích những việc trong lòng, bản thân lại xử xự không hợp tình hợp lẽ, nàng khẽ lẩm bẩm: "... Không phải là ta không muốn nghe..." Nhưng sợ nói muốn nghe, hắn lại ở lỳ đó không đi khiến lòng nàng vô cùng mâu thuẫn.

Ôn nhu hiểu lòng người như vậy, thật đáng yêu, thật muốn kéo vào lòng yêu thương một phen nhưng Thẩm Tranh bắt mình phải bình tĩnh lại, không nhịn được việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn. Nhưng đi tới cửa, ý xấu lại nổi lên, giả bộ điềm tĩnh như không có chuyện gì thuận miệng nói: "Vậy, ta đi đây... Nương tử."

"... Mời đi thong thả."

Rất nhanh sau đó, Mộ Thiền mới phát hiện có gì sai sai, đóng kỹ cửa mới thở hổn hển, thật là, nhất định là cố ý, trước khi đi còn muốn miệng chiếm tiện nghi của mình.

- - - - -

Mèo Mộ Thiền nuôi là mèo Dragon Li

- - - - -Mèo Mộ Thiền nuôi là mèo Dragon Li

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.