[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 42: Xoay chuyển




Editor: Linh Phan

Mấy người đó còn chưa chịu từ bỏ ý định, anh đẩy tôi tôi đẩy anh tưởng lại tranh thủ một lần, Khâu Vân cười như không cười: "Tôi nói mấy người thật sự là không hề lo lắng nha, không chuẩn bị trước lát nữa theo không kịp lại kéo chân sau, lão đại chúng tôi có phát hỏa hay không thì không biết, chỉ sợ có một số người nhịn không được nổ súng trước nha."

Sau đó có thâm ý mà liếc nhìn về phía anh Báo bên kia.

Đám người Triệu Thành đều thay đổi sắc mặt. Nhóm người bọn họ không phải sinh viên thì là nội trợ, lại không phải thành phần trí thức thông thường, không hề có tố chất thân thể, lại không một ai có dị năng, sớm đã bị những nhóm người khác trong siêu thị khinh thường, lát nữa ra khỏi siêu thị, nếu như thực sự có sự cố, Cố Tự lại không quan tâm bọn họ, chỉ sợ những người đó sẽ không bỏ qua.

Thật ra đám người này bày ra tình cảnh này cũng là muốn biểu hiện ra giao tình không bình thường với nhóm Cố Tự trước mặt mấy người kia, ai biết lại bị vả mặt, bọn họ đều ôm một phần oán hận với Cố Tự, nhưng lại sợ thực sự chọc giận người ta, không cam lòng đi nữa cũng chỉ có thể lui về.

Lúc rời đi còn có người than thở: "Thật là, kiêu ngạo cái gì, thật sự coi mình là lão đại sao."

Mấy người Cố Tự nghe được cũng mặc kệ, thật sự là lười tính toán.

Mọi người trở về tầng ba, trao đổi tin tức một phen, Cố Tự quyết định bản thân sẽ ở tầng hai hấp dẫn tang thi, nhóm người Khâu Phong mang theo Ảnh Tử trốn ra từ cửa sau tầng một.

Khâu Phong nói ra sự lo lắng của bản thân: "Đã là do tang thi cấp hai khống chế, tang thi cấp một cũng sẽ không dễ mắc mưu như vậy, mấy người Khâu Vân cũng đã nói, phía sau siêu thị cũng đều là tang thi, một mình cậu ở phía trước có thể dẫn toàn bộ tang thi qua sao? Hơn nữa chỉ có một người, quá nguy hiểm."

Khâu Vân vung tay: "Sao lại là một người, tầng dưới không phải đều là người sao, tưởng đi theo chúng ta chiếm tiện nghhi? Không có cửa đâu! Để bọn họ xuất lực, một nửa đi phía trước, một nửa theo chúng ta phá vây ở phía sau!"

Khâu Phong bất đắc dĩ nhìn em trai chỉ nhỏ hơn mình một tuổi này, chẳng lẽ hắn không nghĩ được điểm ấy?

Cố Bồi lắc đầu nói: "Có những người đó mới phiền toái, anh hai chỉ có một mình, còn phải đối phó tang thi, lỡ như có người hạ độc thủ..." Cậu nói với Cố Tự: "Anh, em ở lại với anh, tuy em không có dị năng, nhưng anh đã dạy em bắn súng, vẫn có thể đánh tang thi."

Nhìn xem, Cố Bồi người ta là một sinh viên còn nghĩ tới.

"Không được, A Bồi, em không có kinh nghiệm chiến đấu, xảy ra chuyện anh em chưa chắc đã chăm sóc được cho em." Khâu Phong suy nghĩ, nhóm bọn họ chỉ còn Khâu Vân và Vũ Đại Lang có dị năng, còn có Ảnh Tử và Cố Bồi cần bảo vệ, mặt khác còn phải chiếu cố hai nữ sinh, hai người cũng đã đủ chật vật: "Tôi đi, tôi ở lại với A Tự."

Cố Tự lắc đầu: "Cậu phải chỉ huy toàn cục, phá vây từ phía sau cũng không phải chuyện dễ, trách nhiệm của cậu rất nặng." Anh cười nhìn về phía Biên Trường Hi: "Biên tiểu thư, có thể mời cô cùng tôi kéo dài một chút thời gian không?"

Tất cả mọi người sửng sốt, Biên Trường Hi đang nhìn chằm chằm nồi cháo nghiên cứu cũng kinh ngạc: "Tôi?"

Trong đầu cô nhanh chóng tính toán, dụ địch cơ bản là ở trong siêu thị nổ súng phóng dị năng xuống dưới, nhìn như an toàn, nhưng thực ra là không, lỡ như phía sau xảy ra vấn đề, tang thi xông vào, vậy người ở lại trong siêu thị sẽ trở thành cá trong chậu.

Mà phá vây từ cửa sau, khó tránh khỏi xung đột chính diện với tang thi, đánh lộn gì đó cũng nguy cơ trùng trùng, bên nào cũng không thoải mái.

Cố Tự nói thêm: "Cô bắn súng rất chuẩn, cũng không sợ chiến, còn có dị năng, ở lại sẽ phát huy tốt hơn."

Biên Trường Hi nghĩ cũng đúng, bản thân là hệ Mộc, trong cận chiến khá yếu, không bằng hệ Hỏa của Cố Tự mạnh mẽ mà có sức bật, không gánh vác được như Vũ Đại Lang, không linh hoạt như Khâu Vân, cũng kém hơn Khâu Phong trong việc lãnh đạo chỉ huy, đi cửa sau chính là gánh nặng, ở lại phía trước còn có thể là tay súng không tồi. Cô chính là người nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng thấy ai bằng mình, đặt ở nơi thích hợp mới có thể phát huy giá trị.

Cô gật đầu: "Được."

Tiếp theo là phân phối vũ khí, Cố Tự kéo một cái rương và một bao lớn màu đen tới, vừa mở ra, Lâm Dung Dung kinh ngạc: "Oa, mấy người là muốn làm chuyện xấu gì? Sao lại nhiều đại gia hỏa như vậy!"

Bên trong rương và bao chứa lựu đạn, súng trường, thư kích cùng với các loại súng lục.

Thuần một màu đen nhánh làm người xem hoa cả mắt. Biên Trường Hi mắt sắc, còn nhìn thấy cả camera theo dõi nghe trộm, còn có các loại thuốc chích.

Cô không có phản ứng lớn như Lâm Dung Dung, nhưng trong lòng cũng khiếp sợ không nhỏ.

Đây tuyệt đối không phải là một tiểu đội bộ đội đặc chủng bình thường, theo cô biết thì thân phận của Cố Tự không hề thấp, nhưng ở thời bình lại mang theo nhiều vũ khí mạnh như vậy đi làm nhiệm vụ, vẫn có chút kinh khủng đi? Bọn họ là muốn đấu đến chết với thế lực ác nào chứ?

Phát hiện ánh mắt của Biên Trường Hi, Cố Tự quay đầu nói chuyện với Lâm Dung Dung lại tựa như đang giải thích với Biên Trường Hi: "Vì nhiệm vụ lần này tương đối đặc thù nên cấp trên mới phê chuẩn cho dùng mấy thứ này, lại cho chúng tôi được lợi, cô muốn lấy một cái không?"

Lâm Dung Dung vội xua tay: "Miễn, miễn, từ nhỏ tới lớn tôi cũng chưa từng chạm vào súng, lỡ như bắn nhầm thì xong đời."

Cố Tự cười cười, bắt đầu phân phối, Biên Trường Hi được phát một khẩu súng bắn tỉa và một khẩu súng lục, trên súng không có dấu hiệu gì, cô cũng không hiểu mấy thứ này lắm, nhìn không ra là loại gì, nhưng cầm súng trên tay, xúc cảm nặng nề lạnh như băng, còn có cấu tạo tinh tế linh hoạt đều khiến cô nhận ra đây là đồ tốt, mạnh hơn khẩu súng lục hôm qua Cố Tự ném cho cô nhiều.

Những người khác cất súng trong người, vẫn còn lại không ít, chia thành hai phần, một phần để Khâu Vân mang theo, một phần để lại cho Cố Tự, đây là để ngừa một phương thất thủ, không đến mức toàn bộ tài sản đều trôi sông.

Chỉ là bởi vậy mà những thứ bọn họ có thể mang theo lại càng ít.

Lâm Dung Dung nhìn bọn họ thương lượng thu gọn bọc hành lý như thế nào, sắc mặt cứng đờ, có chút áy náy, đứng ngồi không yên, liếc nhìn Biên Trường Hi, Biên Trường Hi lại đang cúi mặt nghiên cứu súng bắn tỉa, vẻ mặt chăm chú không biết đang suy nghĩ gì.

Chỉ chốc lát sau, một ít thủ lĩnh từ tầng hai đi lên hỏi nên phá vây như thế nào, có nhóm người Triệu Thành bị đánh mặt phía trước, thái độ của những người này tốt hơn rất nhiều, trong lòng Cố Tự sớm đã có tính toán, phân tích tình huống hiện tại với bọn họ, đồng thời sắp xếp nhiệm vụ của từng nhóm.

Mặt trời càng lên càng cao, hơn mười giờ, mọi người ăn uống rồi nghỉ ngơi, mười một giờ bốn mươi xuất phát. Vũ Đại Lang cõng Ảnh Tử, Khâu Vân mang vũ khí, Khâu Phong và Cố Bồi lưng đeo ba lô lớn, bên trong đều là đồ ăn và đồ dùng cần thiết, Lâm Dung Dung cũng cõng một cái ba lô lớn, bọn họ trịnh trọng cáo biệt với Cố Tự và Biên Trường Hi rồi đi xuống tầng, hội họp với nhóm người ở tầng hai, đi ra phía sau siêu thị.

Cố Tự quay đầu nói với Biên Trường Hi: "Cẩn thận."

Biên Trường Hi đội mũ, đeo tai nghe, đây là dụng cụ truyền tin tiên tiến hơn đồng hồ kia, tiểu đội của Cố Tự dùng thứ này để liên lạc, đồng hồ truyền tin được phân cho những thủ lĩnh khác, lúc này hai kênh đều được điều chỉnh về một tần số, liên kết với nhau.

Cô nhìn anh một cái, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra, gật đầu, xách súng ngắm và ba lô đi lên sân thượng.

Cô Tự nhìn cô biến mất ở hành lang, bản thân xoay người xuống tầng hai, nơi đó còn có tám người chờ anh, ba phút sau, năm mươi tám người trong siêu thị đều đã tới vị trí.

Thời tiết vô cùng tốt, từng đám mây trôi nhẹ, ánh mặt trời nóng bỏng trút xuống mặt đất, phản xạ ánh sáng chói mắt trên mặt đường xi măng và kiến trúc thủy tinh, Biên Trường Hi nửa quỳ trên đất, lưng bị phơi nóng lên, vẫn duy trì tư thế có lợi nhất cho súng bắn tỉa Cố Tự đã dạy cô, mắt phải ngắm vào ống nhòm, tiêu điểm chữ thập nhắm ngay bả vai của một tang thi cấp hai xấu xí, ngón trỏ đặt trên cò súng.

Tang thi ghét ánh nắng, ánh mặt trời mãnh liệt như vậy khiến chúng ủ rũ, không vừa ý nhúc nhích, nếu không có tang thi cấp hai ở đây, đoán chừng tất cả chúng nó đã rút đi trốn rồi.

Từ trong tai nghe truyền tới giọng nói lạnh lùng của Cố Tự: "Chuẩn bị, bắn!"

Biên Trường Hi nhẹ nhàng bóp cò súng, nòng súng giật về phía sau, một viên đạn bắn ra với tốc độ cao, gần như là cùng lúc đó, toàn bộ vai phải của tang thi cấp hai nổ tung, tang thi bị đánh bay, nhất thời tiếng gào thê lương vang tận trời xanh.

"Trường Hi tiếp tục, mọi người nổ súng!"

Nhất thời ở tầng hai tiếng súng vang lên "đùng đùng", phía dưới không ngừng có tang thi ngã xuống, ánh mắt Biên Trường Hi chuyên chú, nhắm tang thi thứ hai, lại bóp cò súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.