Đấu La Đại Lục

Chương 390: Hai hổ tranh nhau




Anh đột nhiên quay đầu nhìn tôi, đưa tay vỗ đầu tôi cười nói: “Anh rất hâm mộ em.”

Tôi sửng sốt không hiểu chuyện gì hỏi “Vì cái gì a?”

“Vì anh cảm thấy em sống rất lạc quan.”

“Ha hả. . . . . .” Tôi cười, rồi lại không biết nên nói gì nữa. U buồn trong mắt anh làm tôi có chút đau lòng, khổ sở, không biết nói thế nào để an ủi anh. Tôi phát hiện ở trước mặt anh tôi nhỏ bé như vậy, không có cách nào để giúp anh giải quyết sự tình. Tôi thậm chí mờ mịt, trong cuộc sống của Lí Minh Ngôn anh, Quách Chân Tâm tôi rốt cuộc có sức diễn một cái vai như thế nào?

Lí Minh Ngôn nghiêng người, thật nghiêm túc nhìn tôi, nói, “Em cười nhìn vô cùng thuần khiết.” Anh đột nhiên nâng tay xoa của má của tôi, theo đường cong chậm rãi trượt xuống dưới, lòng tôi run lên, anh nói, “Tựa như một đứa bé ngây thơ, vô ưu vô nghĩ . . . . . .”

Sau khi xuống xe, tôi đứng ở tại chỗ nhìn xe của Lí Minh Ngôn rời đi, mãi đến lúc hoàn toàn rời khỏi tầm mắt. Hai má nơi bị anh sờ qua dường như đến giờ vẫn còn nóng nóng. Bầu trời vẫn chưa đen hẳn, đèn Khổng Minh màu trắng sáng rực cả trời, những chiếc đèn kia trên mình mang theo những ước vọng, không biết trên bầu trời bao la ấy nên bay theo hướng nào, có phải thế chăng?

Tôi một mình một người đi đến Giang Đê, mua một chiếc đèn Khổng Minh, viết nguyện vọng của mình vào đấy, sau đó thả nó bay vào giữa không trung. Nhìn thấy nó xen lẫn trong nhiều chiếc đèn Khổng Minh như vậy, tôi đột nhiên hiểu ra. Con người ta có bao nhiêu là ước vọng như vậy, mà tất cả mọi người dù có khổ sở bao nhiêu vẫn cứ hướng về phía trước.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, một dãy số xa lạ, tôi vừa bắt máy chợt nghe giọng nói không đứng đắn của Trần Diệu Thiên. “Alo, Tiểu Trư, đang làm gì vậy?”

“Chuẩn bị ngủ.”

“Sớm như vậy?”

“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể.”

“À, thì ra Tiểu Trư thích ăn ngủ ở bờ sông.”

“. . . . . .”

“Em quẹo phải, đi tới trước mười bước.”

Tôi quẹo phải, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khoảng hơn mười bước phía trước, Trần Diệu Thiên đang cầm di động nhìn tôi cười, cười phong lưu phóng khoáng, cười âm phong tàn sát bừa bãi.

Khi tôi còn đang ngây ngốc xem xét hắn, hắn đã đi đến tới trước người tôi, cầm một hạt dẻ gõ vào đầu tôi, “Chuẩn bị ngủ!” “Ôi. . . . . .” Tôi che đầu muốn né, ai ngờ tay hắn nắm lấy vai tôi, lại một hạt dẻ gõ lên, “Ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể!” “Ôi anh. . . . . .” “Trẻ nhỏ mà học nói dối!” Lại là một hạt dẻ!

“Này!” Tôi sắp điên rồi, đang chuẩn bị đẩy hắn ra, hắn lại dùng sức mạnh kéo tôi vào trong lòng ngực, véo mặt của tôi, “Này gì đó cũng vô dụng. Về sau còn dám nói dối với anh không?” “Anh. . . . . . anh bị bệnh à. . . . . .” Con mẹ nó, tôi bị chọc giận gần chết! Người này bệnh thần kinh à! Tay tôi vừa vung lên muốn đẩy hắn ra hắn đã túm được ngay, tư thế không tự nhiên này tất nhiên là khiến người ta chú ý, toàn bộ ai cũng đều nhìn lại đây. Tôi điên rồi, trong sạch của tôi a! Rủi ở đây có người quen, thế thì về sau tôi phải làm sao đây!

Hoàn toàn lĩnh ngộ được nếu so về sức mạnh thì nữ nhân chênh lệch quá xa với nam nhân, tôi thỏa hiệp, cúi đầu thấp giọng nói, “Tôi biết sai lầm rồi, về sau không nói dối .”

“Lúc này mới ngoan.” Giọng của hắn nghe có chút vừa lòng, bàn tay còn sờ sờ tóc tôi.

Tôi không hiểu được, dựa vào cái gì hắn có thể muốn làm gì thì làm khi dễ tôi a! Trước kia lúc còn ngồi cùng bàn, hắn không mang theo sáp màu sẽ trực tiếp lấy sáp màu của tôi, vở dùng hết thì kêu tôi mua cho hắn, mất sách thì cũng lấy của tôi dùng luôn. Tôi coi như là uất ức, sợ hắn gây phiền toái cho mình, tôi liền đem hắn cung phụng giống như Bồ Tát. Ngay cả khi hắn ăn no nói muốn nghe hát một chút, tôi còn thật không có cốt khí nhỏ giọng hát quốc ca cho hắn nghe. Đối với tôi mà nói, đó là những chuỗi ngày khuất nhục cực khổ vô cùng, mỗi ngày tôi đều tự nhủ với mình rằng, sống qua ngày hôm nay là mình đã thắng lợi, đợi đến khi tan học tôi liền được giải phóng. Cuối cùng, tôi tự coi mình là vị anh dũng liệt sĩ cách mạng, mà hắn chính là con quỷ Nhật Bản âm hiểm giả dối đê tiện vô sỉ.

Không phải đều nói phong thuỷ thay phiên luân chuyển sao, tôi buồn bực, vậy thì tại sao vòng vo nhiều năm như vậy mà đến giờ hắn còn chèn ép tôi khi dễ tôi!

Đêm Nguyên Tiêu, bên Giang Đê người rất nhiều, có gia đình già trẻ, cũng có nhiều đôi tình nhân thân mật, còn có những người khách phương xa. Xa xa, những ngọn đèn trên mấy chiếc du thuyền phản xạ trên mặt sống làm nước sông lấp lánh lấp lánh, trên chiếc cầu đá đằng kia, hoa đăng nhiều màu hòa rực rỡ, hoa mỹ động lòng người. Mọi người trên mặt đều vui sướng cười ngọt ngào, đi đến nơi thả đèn Khổng Minh để cất cánh hy vọng. Nếu có Lí Minh Ngôn ở bên cạnh tôi, tôi chắc là cũng cười hạnh phúc giống những người đấy. Mà bây giờ, chỉ có thể ở trong lòng thầm nhớ anh, nghĩ đến tương lai mà chúng tôi không thể nắm bắt, dưới đáy lòng lại có một chút ưu thương không thể diễn tả.

Trần Diệu Thiên kéo tôi đến ngồi ở công viên bên cạnh bờ sông. Phía trước là sân chung, trong đấy có rất nhiều trò chơi con nít, rất nhiều đứa bé đang chơi đùa trong đó. Ngồi nhìn bọn nhóc, tôi đột nhiên lại nhớ tới một chuyện thật nghẹn khuất hồi xưa.

Khi còn tiểu học không được đi du lịch xa, năm lớp một chỉ có thể đến công viên trong thành phố chơi, cô Từ dẫn theo một đám nhóc con đi vào, nhưng trò chơi này một lần có thể đi vào một số người.Lúc đến chỗ khu trò chơi nước, tôi đứng bên ngoài háo hức nhìn những bạn đi vào trước, rốt cuộc nhịn không được tôi cúi xuống tháo thắt lưng rồi thoát giày ra chuẩn bị đi vào chơi, một bạn nam cùng lớp đột nhiên kêu to, Quách Chân Tâm không được chơi chung ! Cô giáo đứng một bên giữ gìn trật tự lập tức phất tay nói, muốn chơi cũng phải mang giày đi ra ngoài, đừng đứng chắn ở trong này! Vì thế, tôi đem đôi giày mới cởi ra mang vào lại, xong rồi đi ra ngoài. [Sun: cái bà cô đáng ghét này.......]

“Đang nghĩ gì vậy?” Trần Diệu Thiên gõ gõ tôi đầu, hỏi. Tôi đem chuyện đó nói với hắn, xong rồi không khỏi cảm khái, “Lúc ấy cảm giác nghẹn khuất không có cách nào hình dung được, không hiểu sao lúc ấy tôi lại không rống lên một tiếng biện bạch cho mình không biết nữa ~~!”

Trần Diệu Thiên cười rộ lên, xoa xoa đầu tôi, cười nói, “Em đúng là Tiểu Trư a~~, thật là rất thành thật.”

“Là yếu đuối, vô dụng.” Tôi tự giễu cười cười. Lúc ấy vừa đi ra ngoài tôi liền hối hận, nhưng lúc đó không phản bác, bây giờ lại chạy vào biện giải càng thêm xấu hổ, vì thế tôi càng thêm hối hận.

“Không có việc gì.” Hắn đột nhiên nắm tay của tôi, đặt vào lòng bàn tay mình, “Có anh ở đây, ai cũng không thể khi dễ Tiểu Trư nhà anh.” Tôi hoảng sợ, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn thật sự rất nghiêm túc, tay hắn đang nắm tay tôi lại càng mạnh, cái loại lực này cường đại mà ngoan cố, hoàn toàn không để cho người ta kháng cự. Hai mắt hắn bình tĩnh nhìn tôi, tôi thấy ảnh của mình trong đồng tử hắn, dường như còn thấy một loại cảm giác gì đó. . . . . . Đó là gì? Cảm giác hắn dựa vào tôi càng ngày càng gần, tôi từ ghế trên nhảy dựng lên, nói, “Ai nha~~ đều đã trễ thế này tôi phải về nhà .”

Hắn cúi đầu cười cười, lập tức từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm. Hút vài ngụm, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười nói, “Được, anh trai đưa em về nhà.”

Tôi chỉ nghĩ là hắn muốn dùng Ferrari của hắn đưa tôi thôi, không nghĩ tới hắn đúng là đi bộ tiễn tôi về nhà thật. Dọc theo đường đi chúng tôi cũng không nói nhiều, tôi âm thầm bước đi nhanh hơn, hy vọng có thể nhanh một chút chấm dứt cái màn tiễn người này. Tôi cũng không muốn bị bạn bè của Lí Minh Ngôn thấy tôi đi cùng một nam nhân khác đi về nhà trong đêm tối.

Rốt cục tới cửa nhà rồi, tôi thở phào một hơi, nói, ” Tới nhà của tôi rồi.” Hắn cũng dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc giống như trong mộng mới tỉnh, “Đi đường cũng nhanh như vậy?”

“Vốn cũng không xa. Tôi trở về trước, hẹn gặp lại.” Nói xong tôi cũng không quay đầu lại đi thẳng trên lầu. Tôi là thật không nghĩ tới lại gặp Trần Diệu Thiên nữa, tôi đối với hắn không có hảo cảm gì, ngay cả làm bạn bè cũng chẳng có cảm giác.

Nếu bây giờ rời khỏi đây là sẽ không gặp mặt hắn nữa chứ gì? Nhưng mà tôi mới về quê, còn một điều quan trọng nữa là là nếu tôi đi rồi không phải không có cách nào phát triển với Lí Minh Ngôn! Được rồi, tôi nhịn! Năm đó tôi đều có thể vì Lí Minh Ngôn mà không chuyển trường, bây giờ tình huống này có tính là cái quái gì đâu!

Đang suy nghĩ miên man, di động vang , Trần Diệu Thiên gửi tin nhắn đến.

“Tiểu Trư, đột nhiên rất nhớ em.”

Kế tiếp tôi làm một việc não tàn mà mình cũng không lí giải được. Tôi bật người cầm di động lên tắt máy, tắt xong cảm thấy không đủ, lại tháo pin ra, sau đó tiện tay đem pin cùng di động tất cả đều bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Làm xong hết thảy tôi mới thở dài một hơi, rốt cục cũng có chút cảm giác an toàn .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.