Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 4: Tự ném đá vào chân mình




- Không, hẳn là không phải! Vân Thanh Lam là thân phận bậc nào, làm sao có thể ở lại chỗ này chờ ta lâu như vậy. Hơn nữa hắn đã ước định phải Mạc Lợi đảo chủ trước khi cuộc thi thiên tài đối chiến tại thần đảo sẽ không đích thân động thủ với ta, với thân phận địa vị của hắn có lẽ sẽ không bội ước!

Nhưng rất nhanh hắn lại phủ định suy đoán của mình, hơn nữa ba loại thần thông liền vận chuyển trong thân thể, đem cảm giác căng cứng trên người đánh tan, bắt đầu dần dần trấn định xuống.

Chủ yếu chính là tuy cảm giác người kia tạo cho hắn là rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh tới trình độ như Mạc Lợi đảo chủ đã hình dung.

Có thể khẳng định chính là người tới có thực lực đã vượt qua trình tự như La Thành, hẳn đã đạt tới thất kiếp bán thần cảnh giới, hơn nữa còn là cường giả trong thất kiếp bán thần, thậm chí là bát kiếp bán thần sơ cảnh!

- Các hạ là ai, nếu đã đợi ta lâu như vậy thì đi ra đi!

Âm thầm hít sâu một hơi, rốt cục Tần Phàm đã bình tĩnh lại, sau đó hai mắt hắn ngưng tụ nhìn thẳng tới chỗ phát ra thanh âm.

- Vậy thì yên tâm, muốn giết ngươi tự nhiên là sẽ cho ngươi gặp mặt!

Nghe vậy chủ nhân thanh âm kia cũng không dây dưa, thanh âm thản nhiên tiếp tục truyền đến, một bạch sắc thân ảnh chậm rãi bay lên cao.

Lúc này ánh mắt Tần Phàm co rụt lại nhìn chằm chằm bạch sắc thân ảnh kia.

Đó là một trung niên nhân mặc áo bào trắng, khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, nhưng ngoại trừ hai lọn tóc bạc độc đáo xõa hai bên tai thoạt nhìn cũng không có vẻ già lão, áo trắng thắng tuyết, làn da cũng thập phần trắng nõn, tuyệt đối đáng được tôn xưng phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái.

- Ngươi là người của Vân gia?

Tần Phàm nhìn thấy đồ án đám mây trên áo của đối phương, ánh mắt trầm xuống, sau đó trầm giọng hỏi.

- Vân Đỉnh thành Vân gia Vân Chi Hạo, Vân Thiên gọi ta là tam thúc!

Người kia cũng không phủ nhận, vung tay áo, tiêu sái trôi nổi giữa không trung, ánh mắt lãnh đạm dừng ngay trên người Tần Phàm.

- Ngươi là bát kiếp bán thần cường giả?

Tần Phàm lại hỏi.

- Không sai, vừa mới đột phá tới bát kiếp bán thần không lâu!

Vân Chi Hạo thản nhiên đáp, nhìn qua như không hiện ngạo khí nhưng lại có khí độ khiến người bị thuyết phục.

- Xem ra ta còn xem nhẹ Vân gia các ngươi, Vân gia không hổ là một trong mười đại gia tộc Mạc Lợi đảo, không thể tưởng được ngoại trừ Vân Đỉnh thành thành chủ Vân Thanh Lam, còn có một cường giả cự đầu còn trẻ như ngươi!

Tần Phàm lộ ra ý cười thảm đạm.

Lục kiếp bán thần được xưng là thượng nhân, thất kiếp bán thần được xưng là đại năng mà bát kiếp bán thần được xưng là cự đầu.

Nói thế này, trên Mạc Lợi đảo ngoại trừ đảo chủ Mạc gia gia tộc, gia tộc khác cũng chỉ có một bát kiếp bán thần mà thôi, mà thất kiếp bán thần đã đứng đầu một thành, bát kiếp bán thần đã là cường giả trong những thành chủ, được xưng là cự đầu, bởi vì thật quá khó thăng tiến. Ngay cả có những lão giả tuổi tác thật cao chăng nữa cũng không dễ dàng rời khỏi thành trì của mình, chưa từng nghe qua có cự đầu nào trẻ tuổi như Vân Chi Hạo.

- Thực lực của ngươi cũng có chút vượt ngoài ý liệu của ta!

Vân Chi Hạo nhìn Tần Phàm nói:

- So với tình báo mà ta thu được càng mạnh, chẳng thể trách tộc trưởng muốn ta ra tay, ta phỏng chừng ngay cả thất kiếp bán thần muốn giết ngươi cũng khó!

- Mạc Lợi đảo chủ từng nói qua, trước cuộc chiến thiên tài thần đảo bảo đảm sự bình an của ta, ngươi ra tay đối với ta, chẳng lẽ không sợ chọc giận Mạc Lợi đảo chủ hay sao?

Tần Phàm quyết định tranh thủ thêm lần nữa, bởi vì thực lực bát kiếp bán thần đã vượt qua phạm vi thừa nhận của hắn.

- Vân Thiên là thiên tài đệ nhất của Vân gia chúng ta, tiềm lực thậm chí còn vượt qua ta, hắn chết trong tay ngươi đã làm Vân gia tộc trưởng giận dữ, hắn đã tiến hành trao đổi với Mạc Lợi đảo chủ, kết quả cuối cùng Mạc Lợi đảo chủ thay đổi quyết định, trừ tộc trưởng cùng thái thượng trưởng lão Vân gia không được ra tay, đảo chủ sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Vân gia chúng ta!

Nghe vậy Vân Chi Hạo lắc đầu nói.

Nghe được tin tức này thần sắc Tần Phàm rốt cục hoàn toàn trầm xuống.

Hắn kiến thức qua tính cách bá đạo nói một không hai của Mạc Lợi đảo chủ, hắn làm sao cũng không nghĩ ra người kia có thể thay đổi quyết định, điều này ý nghĩa rất có thể Vân gia tộc trưởng đã nắm giữ lá bài tẩy cực mạnh, thậm chỉ đủ làm ảnh hưởng tới cửu kiếp bán thần như Mạc Lợi đảo chủ.

Xem ra Vân gia có được năng lượng đã vượt qua khỏi suy đoán của hắn.

- Như vậy động thủ đi, nhưng ngươi hẳn biết rõ nếu không giết được ta, Vân gia các ngươi sẽ có hậu quả như thế nào!

Nghĩ tới đây, Tần Phàm cũng không muốn nói thêm, đôi mắt hắn bình tĩnh, trong miệng lạnh lùng nói.

- Ta đương nhiên biết, cho nên ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào!

Vân Chi Hạo nhìn thấy Tần Phàm vẫn trấn định kỳ thật trong lòng cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, nhưng trong miệng vẫn thản nhiên nói.

Lúc này sát khí bắt đầu lan tràn ra khắp thiên địa…

Lúc này trong thiên địa lan tràn sát khí làm cho Tần Phàm không khỏi cảm thấy rét lạnh.

Đã thật lâu hắn chưa từng gặp phải nguy cơ lớn như vậy, hắn biết lần này có lẽ đã đến thời điểm sống còn.

Một bát kiếp bán thần đối với hắn mà nói thực sự là quá mức cường đại, vốn hắn phỏng chừng cho dù mình gặp phải kẻ địch tập kích cũng chỉ tới thất kiếp bán thần mà thôi, nhưng không thể tưởng được Vân gia thực sự phái ra một cường giả cấp cự đầu.

Ở một khắc này hắn cảm giác được khí cơ của mình đã hoàn toàn bị tập trung, chẳng khác gì như cá trong chậu, bát kiếp bán thần có được năng lực thuấn di, có thể trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm, hắn căn bản muốn trốn cũng trốn không thoát! Hơn nữa nơi này cách Mạc Lợi thành thật sự còn xa, muốn trốn vào thành cũng không có khả năng.

Vào thời điểm này một cảm xúc áp lực cực lớn lan tràn, có lẽ Vân Chi Hạo cố ý xây dựng ra loại khí tràng như thế để cho hắn phải thừa nhận áp lực tinh thần thật lớn, nhưng trên thực tế Tần Phàm đã bắt đầu cảm giác được tuyệt vọng!

- Sư đệ!

Nhưng ngay lúc này trong tai Tần Phàm bỗng nhiên truyền vào một thanh âm, thanh âm kia đến từ một địa phương vô cùng xa xôi, có lẽ phải xa ngoài vạn lý nhưng làm tinh thần hắn không khỏi chấn động.

Thanh âm kia chính là thanh âm của Mộ Chấn, phụ thân của Mộ Thanh Thanh!

- Sư đệ, sư phụ suy tính ra ngươi gặp nguy hiểm, gọi ta chạy tới cứu ngươi, nhưng hiện tại ta còn ở xa ngoài ngàn dặm, khoảng cách xa như vậy ta còn chưa thể thuấn di đi qua, ngươi nhất định phải tiếp tục kiên trì thêm một lát!

Thanh âm kia tiếp tục nói.

Nghe được lời truyền âm của Mộ Chấn, Tần Phàm không cách nào trả lời, nhưng trong lòng hắn đã có được suy tính.

Điều này làm cho hắn khởi lên hi vọng thêm lần nữa!

Nếu Mộ Chấn đã chạy tới cứu hắn, như vậy nhất định là có chỗ dựa vào, mà làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Cổ Mặc lại biết hắn gặp nguy hiểm! Năng lực cường đại như vậy khiến cho hắn lại có thêm nhận thức với phong lão đầu kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.