Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 42: Ác giả ác báo




Lấy thân thể hắn làm đỉnh lô, thiêu đốt thiên địa Thiên Đao!

Đao xuất, phong vân động!

Một vầng hắc sắc quang mang xẹt qua thiên không, như kéo theo phong vấn cuốn động, xung quanh Tần Phàm cát bay đá chạy, uy thế rung động thậm chí làm cho cả nửa chiến trường đều quay đầu nhìn qua.

Ông!

Một đao bổ tới, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, thiên địa phóng xuất hào quang, ánh đao vô cùng chói mắt làm ngàn vạn người xem trong toàn trường không thể mở hai mắt!

Hô hô hô hô…

Vương Trù Đao hắc sắc chém rách không trung, hỏa diễm bộc phát trên thân đao không ngừng phóng thích ra ngoài.

Đao khí nóng rực, đao trảm thiên địa, hỏa phần bát hoang!

Oanh!

Tần Phàm phát ra một đao rất nhanh liền trảm lên trên núi đao của người dự thi Đao Hoàng đảo, hào quang bắn ra bốn phía, rất nhanh trực tiếp đem núi đao kia hoàn toàn đánh tan.

- Làm sao có thể!

Vẻ mặt người kia hiện lên vẻ khó tin, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn chiêu đao của mình bị phá hủy, trong miệng gầm lên:

- Người này rõ ràng không hề có đao khí, chỉ nhắm mắt cảm ngộ một thoáng là có thể thi triển ra đao pháp mạnh mẽ như vậy?

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.

Nhìn thấy đao khí tản ra bốn phía, đối mặt với đao khí hắc sắc mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn vọt tới, hắn có chút kinh hoảng thối lui ra phía sau, căn bản không dám đi đón.

Nhưng đúng ngay lúc này Tần Phàm chợt động. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hắn bước một bước về phía trước, thân ảnh hóa thành thanh sắc lưu quang bắn tới, nhanh chóng bắt lấy Vương Trù Đao giữa không trung.

Tốc độ của hắn nhanh hơn đối phương, hơn nữa đối phương còn đang kinh hoảng, hắn chiếm hết ưu thế, gắt gao nắm chặt chuôi đao bức gần tới trước mặt đối phương, từ trên chém xuống!

Ông!

Không gian hiện ra khe nứt thật dài, một đao trực tiếp chém lên nguyên giới phòng ngự của đối phương, thần sắc khiếp sợ của người kia còn chưa kịp thối lui thì cảm giác được thân thể mình bị chém thành hai nửa.

Hoa!

Toàn trường rung động!

Động tác của Tần Phàm sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, hoàn toàn giống như một đao đạo cao thủ đã tu luyện từ thật lâu trước kia.

- Lão bằng hữu, làm được không sai!

Trên mặt Tần Phàm lộ ra ý cười, hắn nhớ lại trước kia khi mình lấy được Vương Trù Đao, sử dụng cảm giác thật thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên sử dụng liền đại phát thần uy.

- Không biết cấp bậc như Đao Vương so với Đao Đế Đao Thần sẽ như thế nào?

Trong lòng hắn mơ hồ tự hỏi.

Mà đối với uy lực của chiêu đao vừa rồi hắn cảm giác có chút hài lòng, hắn thầm suy đoán, uy lực của chiêu này chỉ sợ còn mạnh hơn Đại La Diệt Ma Quyền một ít.

- Tốt, kế tiếp!

Tiếp theo trong tay cầm Vương Trù Đao, chiến ý trên người không thể áp chế, hoàn toàn bộc phát ra, sau khi giết chết thiên tài của Đao Hoàng đảo rất nhanh hắn liền tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

- Người này còn biết cả đao đạo? Ở trên người hắn rốt cục còn cất giấu bao nhiêu bí mật?

Mạc Lợi đảo chủ ngồi trên thần tọa nhìn thấy một màn này, vẻ mặt khiếp sợ.

- Ngay cả Mạc huynh cũng không biết Tần Phàm còn hiểu được đao pháp? Vừa rồi ta xem hắn hình như đã thật lâu không có sử dụng qua đao pháp, nhưng uy lực một chiêu đao pháp vừa rồi rõ ràng đạt tới uy lực bán thần kỹ chung cực cấp, thật sự là quỷ dị!

Thái Hư đảo chủ không khỏi kinh ngạc nói.

- Trước kia ta luôn cho rằng Tần Phàm là quyền đạo cao thủ, bởi vì hắn có thể sử dụng thật nhiều loại bán thần kỹ chung cực cấp, nhưng ta làm sao cũng không nghĩ ra hắn còn nắm giữ cả đao pháp chung cực cấp, hơn nữa bình thường trên người hắn cũng không cảm giác được đao khí, làm sao biết hắn che giấu sâu như vậy…

Mạc Lợi đảo chủ vẫn vô cùng kinh ngạc.

- Ngươi không phải nói hắn đến từ một đại lục xuống dốc hay sao? Hắn làm sao có được nhiều bán thần kỹ chung cực cấp như vậy?

Thái Hư đảo chủ nghi hoặc hỏi thăm.

- Thái Hư huynh, nói ra ngươi có thể không tin, ta hoài nghi bán thần kỹ chung cực cấp của hắn rất có thể là do chính hắn sáng lập!

Mạc Lợi đảo chủ trầm ngâm một lúc nói:

- Thật giống như hắn thi triển một chiêu bán thần kỹ chung cục cấp tên là Đại La Diệt Ma Quyền, đây vốn là xuất hiện từ một môn bán thần kỹ chung cực cấp có tên là Đại La Diệt Ma Kiếm, là phần thưởng trong cuộc thi vòng loại của Mạc Lợi thần đảo ban cho hắn. Không thể tưởng được hắn thế nhưng có thể thay đổi thành quyền pháp!

- Chính mình sáng lập bán thần kỹ chung cực cấp?

Thái Hư đảo chủ há hốc miệng, cảm giác không thể tin:

- Cho dù là cường giả cấp đảo chủ như chúng ta, ngoại trừ mười vị đứng đầu, những người khác dù muốn sáng lập bán thần kỹ chung cực cấp cũng không dễ dàng như vậy đi?

- Dù sao thì ta sẽ không!

Mạc Lợi đảo chủ lắc đầu bất đắc dĩ nói.

- Ha ha, dù sao bất kể như thế nào, ta phải chúc mừng Mạc huynh, Mạc Lợi thần đảo xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như vậy, ngày sau Mạc Lợi thần đảo càng thêm nổi danh trong Tân Thế Giới. Vừa rồi ta phát hiện có mấy vị đảo chủ đại thần đảo đều lưu ý tới Tần Phàm!

Thái Hư đảo chủ nói.

- Không dối gạt Thái Hư huynh, trước kia ta từng có chút ma sát nhỏ với Tần Phàm…xem ra sau cuộc chiến này, ta phải nghĩ biện pháp chữa trị lại quan hệ giữa chúng ta mới tốt!

Mạc Lợi đảo chủ cười khổ nói, cũng xem như thừa nhận đại tiềm lực của Tần Phàm, thậm chí là tới trình độ hắn không thể coi khinh.

Hắn mơ hồ cảm thấy ngày sau người kia cũng sẽ trở thành cường giả cấp đảo chủ, thậm chí càng mạnh hơn so với hắn.

Ở bên dưới chiến trường, Tần Phàm đương nhiên không biết suy nghĩ của bọn họ, lúc này hắn cầm thái đao trong tay, sau đó toàn thân liền biến thành bá đạo sắc bén.

Sau khi giết người dự thi của Đao Hoàng đảo, thân ảnh của hắn chợt lóe, lập tức phóng đi tới chỗ người dự thi khác.

Lúc này toàn thân Tần Phàm như biến thành một lưỡi đao, mang theo sát ý lạnh lùng, xuyên qua trong chiến trường, không ngừng xuất đao, vô luận đối phương mạnh yếu vừa tiếp xúc lập tức quấn chung một chỗ.

Mấy người thuộc Đao Hoàng đảo ban đầu cố tình muốn vọt tới chỗ hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn đại phát thần uy liền kinh hoảng bỏ chạy, nhưng sau đó đều bị Tần Phàm tập trung giải quyết từng người một không bỏ sót.

Dù sao toàn trường trăm người, chỉ một mình Tần Phàm đã giết năm sáu người.

- Di? Mộ Thanh Thanh?

Vừa giết xong một người, ánh mắt Tần Phàm ngưng tụ lại, thấy được thân ảnh quen thuộc cách mình không xa, sau khi thấy được kiếm pháp của người kia, thầm thở dài:

- Nàng quả nhiên thuận lợi đi tới nơi đây, hơn nữa thực lực tăng hơn trước không ít, tiến vào năm trăm danh cũng không thành vấn đề!

Huống chi có hắn ở nơi này, khẳng định thế nào cũng phải bảo trụ đối phương.

Lúc này Mộ Thanh Thanh dùng một kiếm giết chết một lục kiếp bán thần, vừa quay đầu cũng nhìn thấy Tần Phàm.

Đôi mắt hai người chạm vào nhau trên chiến trường.

- Ta không hề biết ngươi còn hiểu được đao pháp!

Mộ Thanh Thanh nhìn Tần Phàm, ánh mắt bình tĩnh, nhưng mang theo thần thái kinh dị, nàng thu lại trường kiếm đi tới bên cạnh Tần Phàm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.