Đầu Heo, Tớ Thích Cậu, Cậu Có Tin Không

Chương 34: Chương 34




Hậu Khanh không để ý tới cô, mặc cho cô nói một trận, tự mình cũng không thấy có ý nghĩa, hai người tiếp tục xem đấu pháp.

Diệp Thiếu Dương đã khổ sở chống đỡ rất lâu, trên cơ bản thủ đoạn gì cũng đã dùng, Đâu Suất Bát Quái Tiên bị phá, về sau dứt khoát thay Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, mà đối phương Lê sơn lão mẫu, lại từ đầu tới cuối chỉ là một cành cây, ở trong tay thiên biến vạn hóa, ép Diệp Thiếu Dương không có cách nào.

“Còn không cam lòng chịu trói?” Lê sơn lão mẫu cũng rất lâu chưa từng đấu pháp với người ta, gặp được đối thủ cũng không tệ lắm nhưng có thể mặc cho mình bài bố, cũng cảm thấy rất thú vị, đồng thời cũng muốn làm nhục hắn một phen, cũng chưa dùng ra toàn lực.

Diệp Thiếu Dương chưa đáp lại, mà là nhìn chằm chằm cành cây trong tay bà ta bị coi là roi, lần lượt phòng ngự cùng tránh né, tiêu hao pháp lực khổng lồ, nhưng động tác tránh né lại càng lúc càng thuần thục. Lê sơn lão mẫu cũng nhìn ra một điểm này, dùng tiến công hỏi: “Ngươi biết lộ số pháp thuật này của ta?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không biết. Nhưng nếu người chỉ dùng môn pháp thuật này mà nói, người tuyệt đối không gây thương tổn ta, tin hay không?”

Lời vừa nói ra, ngay cả các đệ tử Lê sơn chung quanh, mỗi kẻ đều bật cười. Lê sơn lão mẫu cũng lộ ra mỉm cười, vốn định châm chọc một phen, đảo mắt thấy đám người Tiểu Cửu đúng ở dưới núi, đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn khiến hắn mất hết mặt mũi, nói: “Nếu ta dùng pháp thuật này có thể vây khốn người, vậy như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói:“Ngươi nói xem?”

“Ta muốn người lấy thân phận Mao Sơn chưởng giáo, hướng hai đệ tử kia của ta dập đầu nhận sai.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, liếc hai em gái bên cạnh một cái, hai người sau khi được hẳn buông ra, lập tức được mấy đồng môn đỡ lấy, mất hồn mất vía ngồi ở trên mặt đất khóc, giờ phút này nghe thấy lời Lê sơn lão mẫu nói, ánh mắt hơi sáng lên chút, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.

Đám người Tiểu Cửu có tu vi trong người, vẫn luôn dốc thần thức chú ý động tĩnh chiến trường, tuy khoảng cách mấy chục mét, nhưng hai người đối thoại lại nghe được rõ ràng.

“Điều này sao có thể!” Tiểu Cửu đường trường thất thanh kêu lên. Diệp Thiếu Dương là Mao Sơn chưởng giáo, coi như là đại biểu nhân giáo, nếu lấy thân phận chưởng giáo, đi hướng hai thị nữ Lê sơn dập đầu nhận sai, không riêng đối với mặt mũi bản thân hắn có tổn thất cực lớn, đối với toàn bộ giới pháp thuật nhân gian, đối với nhân giáo trong tam giáo mà nói, cũng là sỉ nhục rất lớn.

Còn có một tầng, chính là mình… Thanh Khâu sơn và Lê sơn, một yêu một đạo, một cái đại biểu Xiển giáo, một cái đại biểu Tiệt giáo, ở Không giới luôn luôn địa vị ngang nhau, minh tranh tuy không có, nhưng ám đấu lại không ngừng, ai cũng muốn chèn ép đối phương một bậc.

Quan hệ của Diệp Thiếu Dương cùng mình. Không giới bây giờ không ai không biết, nếu như Diệp Thiếu Dương thật sự dập đầu nhận sai, như vậy danh dự của mình và toàn bộ Thanh Khâu sơn, cũng sẽ theo đó xuống dốc không phanh… Mà cái này, chính là chủ ý Lê sơn lão mẫu.

Lúc trước vì chuyện đệ tử, bà ta thẹn quá hóa giận, hận không thể lập tức giết Diệp Thiếu Dương, nhưng bình tình nghĩ lại, Diệp Thiếu Dương là không dễ giết, nếu có thể lợi dụng thân phận của hắn, cho cả nhân giáo, còn có Thanh Khâu sơn một cái nhục nhã thật lớn, đó là một cơ hội tốt nhất.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên cũng hiểu ý đồ của bà ta, chậm rãi hít vào một hơi, nói: “Ta nếu là phá chiêu pháp thuật này của người thì sao?”

Một tảng đá trong lòng Lê sơn lão mẫu rơi xuống, sợ chính là Diệp Thiếu Dương không đáp ứng, chỉ cần hắn đáp ứng, tất cả dễ xử lý. Lúc này chẳng hề để ý nói: “Ngươi nói đi.”

“Nếu ta phá pháp thuật của ngươi, ngươi thả ta, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra?”

Trong lòng Lê sơn lão mẫu khẽ động, tuy tràn ngập tự tin đối với pháp thuật của mình, nhưng mình trước đó từng nói nhất định phải lưu hắn lại, nếu xuất hiện điều không may, mình chẳng phải là cần nuốt lời, mất hết danh dự?

Diệp Thiếu Dương thấy bộ dạng này của bà ta, nói: “Như vậy đi, dù sao người cũng không tính thả ta đi, nếu ta thành công, chỉ cần người nói cho ta biết một sự kiện, ngươi, rốt cuộc có phải Thanh Ngưu chuyển thể hay không.”

Lê sơn lão mẫu gật đầu cười nói: “Cái này thì được, ngươi nếu thành công, ta hứa hẹn không giết người, hơn nữa trả lời vấn đề của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, hướng bà ta vươn tay,“Đến đi.”

Lê sơn lão mẫu cũng không nói nhiều, cầm cành cây trong tay, biến ảo ngàn vạn, lại lần nữa hướng hắn bao vây đánh tới.

“Đây rốt cuộc là pháp thuật gì, Tiểu Diệp Tử có thể phá sao?” Tiểu Mã nhịn không được hỏi, xem bộ dáng Lê sơn lão mẫu, tựa như nắm chắc thắng lợi, cảm giác Diệp Thiếu Dương như không có hy vọng gì, trong lòng không khỏi lo lắng

Tiểu Cửu nhíu chặt mày, vẻ mặt rất khẩn trương.

| Bên cạnh A Tử cũng lo lắng nói: “Chủ nhân lần này là tính sai, chiêu pháp thuật này của Thánh Mẫu, là bà ta ngàn năm trước sáng tạo, gọi là Huyễn Linh Hoa Hải, có thể nói là một trong những tuyệt học của bà ta, chủ nhân tám phần là không phá được.”

Tứ Bảo vừa nghe, nhíu mày nói: “Xem lúc trước đấu pháp, hình như cũng không lợi hại như vậy, hơn nữa Thiếu Dương nhìn qua giống như cũng đã mò ra quy luật.”

A Tử nói: “Đó chỉ là thủ đoạn thường quy Thanh Đằng Hóa Phong của Huyễn Linh Hoa Hải mà thôi, còn chưa nở hoa đầu, thực nở hoa mà nói, không thể ngăn cản.”

Tứ Bảo ngạc nhiên, nghĩ cũng thấy đúng, pháp thuật này đã gọi là Huyễn Linh Hoa Hải, đương nhiên cùng hoa có liên quan, nhưng hiện tại chỉ có thể nhìn đến nhánh cây, tám phần còn có chuẩn bị ở sau, lập tức thở dài, trong lòng nói không nên lời lo lắng.

Tiểu Cửu lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Ta tin tưởng Thiếu Dương!”

Tiểu Mã ngẩn ra nói: “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào hắn mỗi lần đều có thể sáng tạo kỳ tích, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.