Đầu Heo, Tớ Thích Cậu, Cậu Có Tin Không

Chương 20: Chương 20




Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình, nặng nề gật gật đầu.

Trải qua chuyện tối nay, Diệp Thiếu Dương phát hiện sự tình thật ra không đơn thuần như mình mới đầu nghĩ, có rất nhiều chi tiết còn chờ mình đi điều tra, vì thế đem giao cho Tạ Vũ Tình, để cô tùy tiện phái người, đi tìm Diệu Mộng Khiết.

“Tôi cần đi khách sạn Kim Hoàng Cung, tôi ở đại sảnh chờ anh vậy.”

“Biết rồi.” Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương sao cảm giác cái tên này quen thuộc như vậy, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra, nghĩ Diệu Mộng Khiết quả nhiên thổ hào, khách sạn Kim Hoàng Cung, khách sạn xa hoa nhất Thạch Thành.

Bảo một nhân viên cảnh sát bình thường đưa mình tới nơi, đứng ở ngoài cửa Kim Hoàng Cung, ngẩng đầu nhìn, kim bích huy hoàng, đặc biệt nhìn ở buổi tối, thật sự có một loại cảm giác hoàng cung.

Ở trong đại sảnh, Diệp Thiếu Dương gặp được Diêu Mộng Khiết, ngồi một mình ở trên sô pha, Lâm Tam Sinh ở phía sau cô không xa, bị ánh đèn chiếu thành bán trong suốt.

Diệp Thiếu Dương vừa ngồi xuống, Kim tiên sinh liền từ trước quầy khách sạn đi tới, nói với Diều Mộng Khiết: “Xin lỗi công chúa, nơi này phòng tốt nhất không còn nữa, nói là đã được đặt rồi.”

Diêu Mộng Khiết nhíu mày, “Có người ở?” “Không có ai ở, nhưng đã đặt sẵn, nói là muốn giữ lại cho một khách nhân mười phần tôn quý.”

Diêu Mộng Khiết có chút khó chịu, nói: “Anh đưa ra thẻ vàng của tôi chưa?”

“Đương nhiên, nhưng quản lí bên kia nói, mặc kệ là ai, đêm nay phòng này cũng không thể vào ở.”

Diệp Thiếu Dương thấy Diêu Mộng Khiết có chút khó chịu, chen một câu: “Vì sao nhất định phải ở phòng tốt nhất?

Sau đó nghĩ đến thân phận công chúa của Diêu Mộng Khiết, thè lưỡi, “Coi như tôi chưa hỏi.”

Diêu Mộng Khiết giải thích: “Không phải như anh nghĩ, bọn họ nơi này phòng tốt nhất ở chỗ cao nhất, với tôi mà nói tương đối an toàn, bởi vì quỷ hút máu cũng không có cách nào tới tầng quá cao, hơn nữa tầm nhìn tốt nhất, đối diện không có kiến trúc, có cái gì gió thổi cỏ lay, từ trong phòng lập tức có thể thấy. Đây cũng là nguyên nhân tôi chọn ở nơi này.”

Thì ra là vì an toàn, cái này hợp tình hợp lý. Diệp Thiếu Dương cảm thấy thời điểm mình làm màu đã đến, nói: “Phòng tốt nhất phải không, tôi bảo bọn họ giúp cô đổi một chút.”

Kim tiên sinh cười khổ nói: “Vô dụng Diệp tiên sinh, tôi lúc trước cũng đã nói, có thể đổi cùng vị khách trọ kia, chúng tôi trả tiền phòng cũng được, nhưng quản lí không đồng ý.”

“Không sao, cái này giao cho tôi, anh đem quản lí bọn họ gọi tới.”

Kim tiên sinh hồ nghi nhìn hắn, Diệp Thiếu Dương xác định gật gật đầu, Kim tiên sinh vì thế đi qua, gọi đến một quản lí.

Quản lí vừa tới đã là các loại xin lỗi.

“Thật sự xin lỗi, Diêu nữ sĩ là hội viên cấp cao nhất của chúng tôi nơi này, nói ra chúng tôi cầu thông với khách nhân một chút, là có thể đổi phòng, đặc biệt là khách nhân còn chưa vào ở, cũng không khó xử lý.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy vì sao không cho đổi?”

“Bởi vì đây là phòng tổng bộ giữ lại, nói là giữ cho một người bạn của tổng tài, việc này không có cách nào cả.” Quản lí chắp tay, xin lỗi các kiểu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy gọi điện thoại cho tổng tài của các người, tôi đến nói với hắn.”

Trong mắt quản lí hiện lên một tia biểu cảm khinh bỉ, cười theo nói: “Điện thoại của tổng tài, đừng nói tôi không có, cho dù có, tôi cũng không dám vì chút việc này kinh động hơn.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Tổng tài của các người, là Mã Thừa sao?”

Quả lý cũng không bất ngờ, tên Mã công tử, ở xã hội thượng lưu tỉnh Giang Nam, không ai không biết.

“Mã công tử không phải tổng tài, hắn là chủ tịch của chúng tôi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Chủ tịch lợi hại hay là tổng tài lợi hại?

Quản lí nghe mà sắp say. “Đương nhiên là Mã công tử, nhưng chủ tịch là không quản chuyện.”

“Không quản chuyện. Nhưng nói chuyện cũng có trọng lượng chứ?”

Quản lí cười khổ. “Đương nhiên, Kim Hoàng Cung là sản nghiệp của cậu ấy, văn phòng của cậu ấy cũng ở trong tòa nhà.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lấy ra di động, tìm được số Mã Thừa gọi tới.

“Thiếu Dương à, sao lại có rảnh liên hệ tôi?” Thanh âm Mã Thưa nghe qua mang theo vài phần vui sướng, hai người cùng nhau trải qua không ít sự kiện linh dị, tuy Diệp Thiếu Dương sau khi trở về mãi không liên hệ với hắn, nhưng quan hệ hai người vẫn còn đó, quan trọng nhất là, Diệp Thiếu Dương ở trong lòng Mã Thừa, có địa vị không giống với người khác.

“À, cũng không có việc gì lớn, tôi đang ở Kim Hoàng Cung của anh, tôi có người bạn, bởi vì một số nguyên nhân đi, muốn ở phòng tốt nhất chỗ anh, nhưng nghe nói tổng tài của anh để lại cho người khác, cho nên muốn tìm anh hỗ trợ, đổi một chút với vị khách nhân đó, có vấn đề không?”

Mã Thừa bật cười, “Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì to tát cần tôi hỗ trợ, chỉ chút việc này?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ chút việc đó thôi, mấu chốt không phải không có biện pháp sao, chỉ có thể tìm anh.”

Mã Thừa tạm dừng một chút, nói: “Bọn họ không biết, phòng kia thật ra là tôi giữ lại, cũng quả thật là một vị khách quý, đổi thành người khác, tôi tuyệt đối không cho ai đổi.”

Diệp Thiếu Dương nghe.

“Nhưng Thiếu Dương cậu đã mở miệng, đừng nói đổi phòng, dù là đặt một tầng cũng không có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương cười to. “Vậy thì đa tạ rồi.”

“Đừng cảm tạ tôi, chuyện này cậu không lĩnh tình của tôi, chờ khách nhân này tới, cậu trực tiếp tìm hắn, so với tìm tôi còn hữu dụng hơn.”

“Ý tứ gì, chẳng lẽ là người quen của tôi hay sao?”

Mã Thừa cười to. “Chờ lát nữa hắn đến, tôi dẫn hắn đi tìm cậu. À, cậu bảo tổng giám đốc bọn họ nghe điện thoại… Thôi, vẫn là tôi gọi điện thoại, cậu chờ một lát.

Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương phát hiện mấy người đều nhìn mình. Quản lí kia thử hỏi: “Ngài gọi điện thoại cho ai vậy?”

“Lão đại của các người, Mã Thừa.”

Quản lí da mặt giật giật, có chút không tin.

Diệu Mộng Khiết cũng là vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không giải thích, đợi khoảng ba phút, trong thang máy một nam tử mặc đồ tây chạy đến, nhìn qua là bộ dáng quản lý cấp cao, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Xin hỏi vị nào là Diệp Thiếu Dương tiên sinh?”

Diệp Thiếu Dương giơ tay, nam tử lập tức chạy tới, thái độ cực khiêm tốn. “Diệp tiên sinh, vừa rồi Mã công tử gọi điện thoại cho tôi, cực kỳ xin lỗi để ngài đợi lâu, phòng đã chuẩn bị xong rồi, xin theo tôi.”

Diệp Thiếu Dương hướng Diệu Mộng Khiết gật gật đầu, đi theo nam tử, phát hiện hắn đến thẳng thang máy, hỏi: “Không cần xử lý thủ tục sao?”

Nam tử cười lấy lòng nói: “Diệp tiên sinh nói đi đâu vậy, Mã công tử đã dặn, ngài ở bao lâu cũng được, bất cứ thủ tục nào cũng không cần”

Làm màu thành công, trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kỳ đắc ý.

Quản lí nọ lúc trước vẻ mặt ngây dại nhìn đoàn người Diệp Thiếu Dương đi vào thang máy.

Nam tử quản lý cấp cao đưa bọn họ đến tận phòng, các loại ân cần, hơn nữa lưu lại phương thức liên hệ, bảo Diệp Thiếu Dương có gì cần trực tiếp phân phó, lúc này mới cung kính rời đi.

Diệp Thiếu Dương xoay người đem cửa đóng lại, hướng Diệu Mộng Khiết nhướng nhướng mày, “Hiệu suất cũng được chứ.”

“Anh quen ông chủ nơi này?”

“Người quen cũ.”

Diêu Mộng-Khiết cười lên, “Quả thật không ngờ.”

Kim tiên sinh đem hành lý của Diêu Mộng Khiết đặt xuống, liền rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.