Đầu Gỗ, Em Nghĩ Em Yêu Anh Rồi

Chương 5




Ở thành phố G có căn phòng nhỏ của mình sao có thể không về chứ. Tống Sơ Nhất không nói gì cười cười, không phải cô ra vẻ thâm trầm mà là trong lúc nhất thời không tiện từ chối.

Trong biệt thự nhà họ Quý có chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân. Sau khi Tống Sơ Nhất rửa mặt đánh răng ăn sáng, quản lí cửa hàng vẫn chưa mang quần áo đến. Ninh Duyệt cười nói: “Ta dạy cháu pha cà phê. Lát nữa mua đồ xong cháu tắm rửa một chút rồi đi nghỉ đi.”

Pha cà phê cũng như pha trà, học vấn cao thâm.

“Khi nước nóng đến tám mươi lăm độ thì tắt nguồn điện. Rót nước lần đầu, nghỉ máy chục giây rồi rót lần thứ hai, vẫn theo kiểu xoắn ốc….” Tư thế của Ninh Duyệt rất đẹp, động tác liên tiếp nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.

Một ly cà phê đơn giản nhưng nhà giàu lại có những chú ý xa hoa. Tống Sơ Nhất biết Ninh Duyệt đang lặng lẽ dạy mình cuộc sống của nhà giàu, lại không hề phản cảm. Ninh Duyệt ra hiệu đã xong, cô tò mò làm theo một lần.

“Cháu thật sự có thiên phú đấy! Năm đó ta học tới trưa, pha tận mười lần cũng không pha được hưng vị giống cháu.” Ninh Duyệt khen, bưng lên tách cà phê Tống Sơ Nhất pha, híp mắt hưởng thụ, chậm rãi uống.

“Thật ạ?” Tống Sơ Nhất rất vui vẻ.

“Đương nhiên là thật. Nếu không, ta sẽ dạy cháu cách pha trà.” Ninh Duyệt cười nói.

“Được ạ.” Tống Sơ Nhất vui mừng đồng ý.

Đang lúc hai người nói giỡn, quản lí cửa hàng mang đồ dùng đến.

“Không chỉ pha trà, ta còn có thể dạy cháu cách phối trang phục. Chất lượng tốt không phải lúc nào cũng cần quần áo hàng hiệu, như A Phong vậy, rất tổn thương người ta.” Ninh Duyệt rất hào hứng. Bà cầm từng cái quần áo ướm lên người Tống Sơ Nhất. “Cái áo này không tồi, hợp với cái váy dài này. Cái áo vải bông có thắt lưng rất hợp với cái quần này, cháu mặc vào sẽ rất có khí chất.”

“Quần áo này thiết kế không được tốt lắm, cần sửa một chút.” Tống Sơ Nhất vì tiết kiệm tiền lại có thiên tính nghiệp dư nên vẫn mua vải tự may đồ, cũng có nghiên cứu một chút về trang phục. Cô chỉ vào cái áo tơ lụa màu trắng Ninh Duyệt vừa lấy ra: “Quần áo màu trắng không hợp với thiết kế rườm rà, tốt nhất là giản lược tối đa trình tự. Vòng lá sen trên cổ áo vừa tầm thường lại như muốn rơi ra, nhưng nếu bỏ đi, thiết kế quá đơn giản sẽ trở nên khô cằn. Ta có thể thay đổi hình dáng áo một chút, bên trái tròn tròn hình chữ G, bên phải là đường cong như nửa chữ A. Vì thế, nó sẽ trở nên khác biệt, vừa tinh tế lại có sự tao nhã ý nhị của modern mới.”

“Rất hay.” Ninh Duyệt khoa tay múa chân một chút, liên tục tán thưởng, “Cháu tự mình dùng máy sửa sao?”

Tống Sơ Nhất gật đầu: “Cháu còn có thể tự cắt may.”

Cô đã từng học qua một lớp dạy may, máy may công nghiệp, máy may đạp chân cô đều đã dùng, quần áo đều là tự mình may. Ninh Duyệt mừng rỡ, bà lấy di động ra sai người mua máy khâu. Người đầu kia điện thoại hỏi bà muốn mua loại gì, máy công nghiệp hay máy gia đình, bà quay lại hỏi Tống Sơ Nhất, Tống Sơ Nhất cũng nói không rõ.

“Mua tất cả. Trước khia mặt trời lặn mang về đây cho tôi. Mặt khác, mua cho tôi vải tốt các loại về đây.” Bà lớn tiếng ra lệnh.

Quần áo quản lí cửa hàng đem đến Ninh Duyệt giữ lại cho Tống Sơ Nhất hai bộ mặc hàng ngày và hai bộ đồ ngủ, còn bà thì không cần.

“Đợi chúng ta tự mình may. Cháu tắm rửa rồi đi nghỉ đi, ngày mai chúng ta bắt đầu.” Bà hài lòng nói.

Ở chung với bà ấy thật thoải mái, Tống Sơ Nhất cười đồng ý. Hai bộ quần áo kia cô cũng không rối rắm việc trả tiền cho Ninh Duyệt. Có những người ở cùng nhau bất tri bất giác (1) sẽ không so đo từng chút như vậy. Chạng vạng khi Quý Phong tan tầm trở về, Tống Sơ Nhất vẫn ngủ trong phòng chưa ra. Nhìn thấy hai chiếc máy khâu trong đại sảnh, Quý Phong ngạc nhiên hỏi Ninh Duyệt.

(1) Bất tri bất giác: vô tình, không chú ý

“Mẹ, mẹ muốn lập xưởng may sao?”

“Có ý định này.” Ninh Duyệt mỉm cười.

“Mẹ nói thật chứ?” Quý Phong nói đùa, thấy Ninh Duyệt nghiêm túc rất là ngạc nhiên.

“Dĩ nhiên là thật.” Ninh Duyệt nhẹ gật đầu, ngoắc Quý Phong đến ngồi bên bà. “Mẹ phát hiện ra Sơ Nhất rất mẫn cảm với trang phục, có những ý tưởng độc đáo. Đương nhiên, chỉ thế là không đủ, nhưng chỉ cần cho con bé cơ hội sáng tạo, nó hoàn toàn có thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu. Con cũng biết là xí nghiệp của nhà thiết kế hàng đầu, lại được trang bị hoàn thiện mọi thứ cùng với tài chính hùng hậu, phát triển rất dễ dàng.”

Có thể giúp Tống Sơ Nhất phát triển sở trường Quý Phong đương nhiên rất vui mừng, tuy nhiên: “Ngành này không hề liên quan đến sản nghiệp bây giờ của chúng ta, chỉ sợ ông nội không đồng ý. Hơn nữa chú hai và chú ba chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà phản đối việc chúng ta nắm được xưởng may trong tay.”

“Ai cần bọn họ phải đồng ý?” Ninh Duyệt cười nhạo, oai nghiêm dựa vào ghế salon, đôi chân vắt chéo, lạnh lùng nói: “Hai mươi mấy năm qua mẹ thay ba con vào sinh ra tử trên thương trường, chú hai chú ba của con thấy mẹ là người khác họ lại là phụ nữ nên luôn bài xích mẹ. Mẹ mệt mỏi lắm rồi. Xưởng may này chính mẹ bỏ tiền vốn, không phải sản nghiệp của Quý thị, người đứng tên là Sơ Nhất, không cần xin ý kiến phê chuẩn của ban giám đốc, cũng không cần phải cho bọn họ biết.”

“Liệu Sơ Nhất có đồng ý không?” Quý Phong chần chờ nói, anh không muốn làm Tống Sơ Nhất khó xử.

“Con đó, chần chần chờ chờ, bảo sao không theo đuổi được Sơ Nhất.” Ninh Duyệt lắc đầu không thôi, “Mẹ rất thích Sơ Nhất, nội liễm trầm tĩnh, không hề giả tạo, tính cách dịu dàng mà có chủ kiến, tuy xuất thân hàn vi (nghèo hèn), nhưng vẫn thanh cao, lịch sự, tao nhã; năng lực tiếp thu rất tốt, thông minh. Ở chung với con bé cảm thấy rất rất thoải mái. Con thích con bé, mẹ ủng hộ, chọn con bé làm vợ con. Con không cần làm gì hết, mẹ thay con thu phục người vợ này.”

Giao xưởng may cho Tống Sơ Nhất, lấy trách nhiệm trói buộc con bé, sau đó chính là bồi dưỡng tình cảm sớm ngày ở chung. Tống Sơ Nhất không có cha mẹ anh chị em, tình thân không thể ít hơn tình yêu, bạn trai con bé lại mất rồi, muốn giữ con bé ở lại làm vợ con trai, đi theo con đường tình thân chắc chắn sẽ dễ hơn việc để con trai theo đuổi con bé. Sau khi Ninh Duyệt để Quý Phong lên làm phó tổng, lượng công việc của bà giảm hẳn, gần như là ‘quy ẩn’. Bây giờ đang giả bị gãy chân, bà quyết định không đi kàm, ở nhà cùng Tống Sơ Nhất may quần áo tiện thể bồi dưỡng tình cảm mẹ con.

Khi mẹ con Quý Phong đang nói chuyện, Tống Sơ Nhất không hề ngủ ngon. Cô bị vây hãm trong thống khổ không thể tự kiềm chế. Có một số việc lấy lý do say rượu nhất thời thất thố cũng không được. Tống Sơ Nhất tắt điện thoại, cô sợ Trần Dự Sâm tìm mình. Cô không muốn nói chuyện với anh. Không nhìn thấy người không nghe thấy tiếng nhưng vẫn không thể quên một màn hỗn loạn kia. Cảnh Trần Dự Sâm hôn cô cứ phát đi phát lại trong đầu, Tống Sơ Nhất gian nan tự mình biện giải: cô nhất thời trầm mê chỉ vì Trần Dự Sâm và Thẩm Hàn quá giống nhau.

Trần Dự Sâm và Thẩm Hàn thật sự rất giống. Dù anh hôn cô thô bạo hơn Thẩm Hàn, nhưng cảm giác rung động rất giống nhau, run rẩy kịch liệt như mưa to rơi xuống dây thường xuân, kéo dào theo phiến lá, từng giọt rơi xuống đất tích thành dòng nước chảy xiết.

‘Đó là mày lẳng lơ lại tự tìm cớ cho mình, mày động lòng với Trần Dự Sâm.’ Ở sâu trong lòng có một âm thanh không ngừng bác bỏ cô, làm lộ tất thảy suy nghĩ trong lòng cô.

“Thẩm Hàn, em nhớ anh…” Tống Sơ Nhất khổ sở nói mơ, nhớ lại lúc cô và Thẩm Hàn vẫn bên nhau, lại cố gắng xóa bỏ hình ảnh Trần Dự Sâm trong trí nhớ.

Cảnh trí hiện ra trong trí nhớ là hoa đào rực rỡ trong sơn cốc, Thẩm Hàn giữ chặt cô, ngón tay run nhè nhẹ, bàn tay đang nắm tay cô ẩm ướt, môi khẽ nhúc nhích, hai gò má lỗ tai đỏ hồng, lúng túng luống cuống lại tùy hứng mãnh liệt, giống như một đứa trẻ đáng yêu. Tống Sơ Nhất đọc được ý cầu hoan từ đôi môi và ánh mắt anh, cô cảm thấy rất khó xử, họ đang đi dã ngoại đó! Trong lúc cô đang khó xử, Thẩm Hàn mạnh tay kéo cô vào trong ngực.

Dục hỏa đã cháy lan ra đồng cỏ, Tống Sơ Nhất không thể dập tắt. Thẩm Hàn thở mạnh, thân thiết trong hoàn cảnh không thích hợp làm người ta cảm thấy xấu hổ, trong lúc xấu hổ lại có một loại kích thích khác… Tống Sơ Nhất nức nở trong mơ, cổ cảm thấy đau đớn như là Thẩm Hàn đang thực sự cắn xé mạch máu cô, vừa thô lỗ vừa vội vàng.

“Thẩm Hàn…” Tống Sơ Nhất khẽ gọi, cô cảm thấy Thẩm hàn đang rất kích động, cô vừa động đậy dục vọng của anh càng mãnh liệt hơn.

“Sơ Nhất.” Thẩm Hàn cúi đầu gọi, buông cô ra dùng ánh mắt hỏi ý nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự mãnh liệt.

Tống Sơ Nhất ngượng ngùng nhìn anh, khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Hàn đột nhiên thay đổi, mới đầu còn mơ hồ, sau đó ngày càng rõ ràng, biến thành Trần Dự Sâm.

Tống Sơ Nhất hét lên một tiếng bật dậy từ trên giường, tay giữ lấy trái tim đang đập loạn trong ngực. Tự trách xấu hổ và khát vọng kinh hoàng, Tống Sơ Nhất run rẩy cầm lấy điện thoại bật máy lên, dùng sức nhấn lên số điện thoại quen thuộc. Có lẽ Trần Dự Sâm thật sự là Thẩm Hàn. Lời nói của Cao Anh không thể tin được, cô muốn chính tai nghe Thẩm Hàn xác nhận. Điện thoại được nghe rất nhanh, nhưng không có tiếng nói chuyện. Tống Sơ Nhất khẩn trương đến mức răng nanh run lên, đôi tay co rút phát run.

Người nghe là Thẩm Hàn sao? Anh biết là cô sao? Không! Hẳn là không biết, Thẩm Hàn không biết số điện thoại này. Sau khi yên lặng một lát, đầu dây bên kia truyền đến tiếng giày cao gót nện trên mặt đất. Người nghe vẫn là Cao Anh? Cao Anh cũng dùng số điện thoại này của Thẩm Hàn?

Khi Tống Sơ Nhất đang ngây người, điện thoại truyền đến tiến trẻ sơ sinh khóc nỉ non, sau đó là câu hỏi có chút xa xôi của Cao Anh: “Sao Tiểu Tinh lại khóc?”

“Tiểu ướt quần. Tiểu bảo bối thật đáng yêu. Có thể thấy được nó rất sạch sẽ.” Giọng nói vui sướng của một cô gái trẻ.

Tống Sơ Nhất ngẩn ngơ cúp điện thoại. Cũng không hẳn là tìm Thẩm Hàn nói chuyện. Cô và Thẩm Hàn đã trở thành quá khứ. Mà nghĩ lại, Trần Dự Sâm sao có thể là Thẩm Hàn chứ! Hai khuôn mặt không hề giống nhau, không phải chính cô đã quan sát rất kĩ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.