Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 17: Chương 17




Dương Khai cũng không suy tính nhiều, sau khi dò xét sinh cơ hao tổn của Trương Nhược Tích, bèn trực tiếp xuất Huyền Giới Châu, đưa nàng ta vào trong Tiểu Huyền Giới, tới bên cạnh vườn thuốc.

Đặt r nằm ở dưới đất, Dương Khai duỗi tay phất ra một chiêu, trời đất bỗng chấn động, tốc lên một cơn gió hữu hình, ở trên Bất Lão Thụ được trồng ở nơi xa xôi, có một khí tức màu xanh ngọc bích mà mắt thường cũng có thể trông thấy được, đang thuận theo thế gió mà bay tới, bao phủ xung quanh thân mình Trương Nhược Tích, tràn vào cơ thể qua lỗ chân lông.

Sinh cơ nếu đã tổn hao, vậy chỉ cần bổ sung lại là được.

Sinh mệnh lực kinh thiên mà Bất Lão Thụ phát tán ra, chính là thuốc tốt trị chứng này.

Quả nhiên, sau khi nhận được sinh cơ từ Bất Lão Thụ, lông mày vốn đang nhíu chặt của Trương Nhược Tích bỗng chốc giãn ra, đau đớn biến mất, thay vào đó là sự vui thích vô cùng.

Thần niệm của Dương Khai nhàn nhã dò xét, phát hiện tình trạng cơ thể của nàng ta đang chuyển tốt nhanh chóng, các cơ quan và kinh mạch bị lão hóa cũng đã sống lại sắc thái bóng bẩy trẻ trung.

Nàng sở dĩ gặp phải tình huống bất hạnh này, hoàn toàn là vì nguyên nhân ngoại lực, cho nên sinh mệnh lực do Bất Lão Thụ phát ra vừa hay có thể giải quyết vấn đề này. Nếu đổi là là một ông lão gần đất xa trời, thì liệu có thể lấy lại sinh cơ một lần nữa hay không cũng thực khó nói.

Ước chừng một canh giờ sau, Dương Khai kiểm tra lại một lần, xác định Trương Nhược Tích đã bình yên vô sự, không những vậy, được sinh cơ của Bất Lão Thụ tưới tắm, nàng ta dường như còn thu hoạch được một số lợi ích khác.

Hắn lúc này mới đưa Trương Nhược Tích ra khỏi Tiểu Huyền Giới, về phòng của nàng ta.

Trương Nhược Tích vẫn đang hôn mê, nhưng có lẽ rất mau sẽ tỉnh lại.

Bất quá qua lần này, Dương Khai lại xác thực được suy đoán trước đây của mình – tu vi của Trương Nhược Tích không đủ, vẫn không thể nào hiểu rõ huyền bí ẩn chứa trong Không Linh Ngọc Bích.

Chính vì tu vi không đủ, cho nên mới bị cưỡng ép rút lấy sinh cơ trong cơ thể.

Bất quá… Từng cảnh tượng này rốt cuộc là xuất phát từ đâu?Thông đạo hư không vẫn chưa hình thành kia lại tiếp nối tới nơi nào? Dương Khai trong lòng đồng thời hoài nghi, cũng rất mong có thể tìm được câu trả lời.

Hắn theo bản năng cảm thấy rằng trong Không Linh Ngọc Bích ẩn giấu một bí mật động trời!

Một lần nữa quay lại phòng ngủ, Dương Khai bố trí kết giới, âm thầm truyền âm cho Trương gia chủ mẫu, báo bản thân phải bí quan một thời gian, trước khi xuất quan không tiếp khách. Đợi sau khi nhận được phản hồi, hắn mới tiến vào trong Tiểu Huyền Giới một lần nữa.

Hắn trước hết là tới xem tình trạng của Lưu Viêm, phát hiện nàng ta vẫn đang gian khổ luyện hóa lông vũ của Loan Phượng, đấu tranh với sức mạnh Loan Phượng ẩn chứa trong chiếc lông thần đó. Tình huống tuy rằng gay go, nhưng cũng không có mấy nguy hiểm.

Hắn cũng không chú ý quá lâu, mà tìm một chỗ yên tĩnh cho mình, khoanh chân ngồi xuống.

Lần ngồi xuống này, nhoáng cái đã hai ngày, tới khi tinh khí thần khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, Dương Khai mới vung tay lên, hai món đồ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.

Một thứ là bình ngọc, một thứ là một thanh kiếm không bén không nhọn.

Trong bình ngọc có một giọt chất lỏng màu đỏ sậm đang lăn lộn bất định, mà thi thoảng, dịch thể màu đỏ sậm đó còn hóa thành một chú rồng nhỏ, xông trái đâm phải, miệng phun ra lửa, thiêu đốt bình ngọc, giống như có linh tính, muốn phá vây thoát ra.

Máu của Hỏa Long!

Thứ Dương Khai lấy được ở Thăng Long Đàm trong tầng thứ nhất của ngũ sắc bảo tháp, bất quá từ khi lấy được nó cho tới nay, hắn vẫn chưa từng sử dụng qua.

Một món khác là thanh kiếm không sắc không bén, dĩ nhiên là thanh Long Cốt Kiếm Tích Thúy của Dương Khai.

Long Cốt Kiếm là một đoạn Long tích cốt hắn tìm thấy được ở trong Lưu Viêm sa địa thuộc u ám tinh, bên ngoài được một viên long châu luyện hóa thô qua mà thành, cũng không có đặc tính của vật chất phá hủy.

Dương Khai lúc này lấy hai món đồ từ Long Chi Bí Bảo trong thân thể Chân Long, mục đích không nói cũng biết – luyện hóa!

Hắn đã từng luyện hóa một món Long Chi Bí Bảo, là một miếng long lân, hiện vẫn đang đặt ở chỗ yếu hại tại ngực, dựa vào lực phòng ngự kinh người của tấm long lân đó mà Dương Khai nhiều lần nhận được lợi ích trong chiến đấu.

Cho tới hôm nay, hắn vẫn nhớ như in sự đau đớn khi long lân dung nhập vào cơ thể trong lần luyện hóa trước.

Trước đây, hắn không nghĩ tới việc tiếp tục luyện Long Chi Bí Bảo là vì tu vi không đủ.

Nhưng hiện tại, hắn đã tấn thăng lên Đạo Nguyên cảnh, trong thời gian ngắn có lẽ không thể đề thăng cảnh giới nữa. Muốn tăng cường sức chiến đấu của bản thân, chỉ có thể nghĩ cách từ phương diện khác.

Mà luyện hóa Long Huyết và nhập thể Long Cốt Kiếm là phương pháp hiệu quả và trực tiếp nhất.

Hắn có Hóa Yêu Quyết, có sức mạnh căn nguyên của Kim Thánh Long, đủ để biến việc không thể thành có thể.

Nhìn đi nhìn lại Long Cốt Kiếm và Long Huyết một lát, hắn kiên quyết cầm lấy bình ngọc.

Dường như phát giác được điều gì, chú rồng nhỏ trong bình ngọc quay đầu lại, phẫn nộ nhìn Dương Khai, miệng há ra, một cột lửa hướng thẳng về phía mặt Dương Khai.

Nhưng chiếc bình ngọc nọ cũng chẳng phải vật tầm thường, có thể chứa đựng máu của Chân Long, hiển nhiên cũng là món đồ được luyện hóa đặc biệt. Cho nên hành động của rồng nhỏ căn bản không thể gây thương tích cho Dương Khai, ngược lại còn khiến hắn trông mà buồn cười.

Dương Khai khóe miệng nhếch lên, trực tiếp mở nắp bình.

Cùng lúc đó, rồng nhỏ trong bình cũng trực tiếp xông ra ngoài, vẫy vẫy cái đuôi hóa thành từng đợt ánh lửa nhằm muốn bỏ chạy.

Nhưng trong Tiểu Huyền Giới, vạn vật đều do tâm, nó sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Dương Khai.

Dương Khai chỉ vẫy tay ở không trung, ánh lửa đó liền trực tiếp bị cố định giữa không trung, rồng nhỏ giãy dụa không ngừng, trong miệng thậm chí còn phát ra tiếng gầm gừ, nhưng vẫn không cách nào thoát ra khỏi sự trói buộc của Dương Khai.

Pháp tắc thiên địa tăng thêm gánh nặng cho bản thân, rồng nhỏ trong không gian vô cùng khó chịu đó, bắt đầu ngưng tụ lại thành một giọt Long Huyết, giống như dung nham nóng bỏng, tản phát rá khí nóng hừng hực.

Dương Khai phất một cái nữa, giọt Long Huyết liền bay tới trước mặt.

Hắn quan sát một hồi, sắc mặt cũng lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng cũng không chần chờ quá lâu, vừa mở miệng vận chuyển nguyên lực bao phủ lấy Long Huyết, trực tiếp nuốt vào.

Ngay sau đó, hắn lập tức thi triển Hóa Yêu Quyết, hỗ trợ cảnh giới tu vi Đạo Nguyên cảnh của mình, bắt đầu luyện hóa giọt máu thuần khiết của Hỏa Long.

Long Huyết vào miệng, trôi xuống bụng, nguyên lực dường như có chút không chịu được nhiệt độ bỏng rát, trực tiếp bị đốt cháy hầu như không còn, ở phần bụng dưới thì như lửa sục sôi, giống vứt cả một hòn núi lửa vào trong đó, không ngừng bắn ra nham thạch nóng rực.

Dương Khai không dám sơ suất, không ngừng gia tăng vận chuyển nguyên lực, duy trì công kích không ngừng đối với chút linh tính ẩn chứa trong giọt Long Huyết kia, muốn tiêu diệt nó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chỗ Dương Khai đang ngồi, dường như đã trở thành một mảnh khô cằn.

Mặt đất khô khốc, cây cối xunh quanh lân cận bắt đầu khô héo, khe nứt trên đất xuất hiện, ngay cả không gian cũng bị nhiệt độ nóng bỏng mãnh liệt ảnh hưởng làm cho vặn vẹo.

Trong cơ thể Dương Khai, lại không ngừng truyền ra tiếng rồng ngâm mông lung, linh tính trong giọt Long Huyết kia, tựa như đang vùng vẫy và phản kháng lần sau cùng.

Rồi bỗng một khắc, âm thanh đó biến mất.

Mà cùng với lúc đó, Dương Khai chỉ cảm thấy ở vùng bụng có một cỗ sức mạnh bành trướng và nóng rực như muốn bộc phát, ngang ngược không nói lý lẽ xông sục vào kinh mạch và máu thịt của bản thân.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng tái nhợt.

Thần niệm quét qua, có thể quan sát rõ ràng tổn hại của kinh mạch và máu thịt, ở những chỗ nguồn sức mạnh khủng bố mà nóng rực đó đi qua, đều khiến cho máu thịt của hắn lập tức bị thương nặng.

Dù sao cũng là máu của Chân Long, thân thể mạnh mẽ như Dương Khai, cũng có chút không chịu nổi.

May mà Kim Huyết trong cơ thể bắt đầu phát huy năng lực hồi phục mạnh mẽ, ngăn cản sức nóng thiêu đốt phá hoại trong Long Huyết, từ từ duy trì ở trạng thái cân bằng.

Dương Khai lúc này như ngồi trên miệng núi lửa đang phun, hắn ở trong cái nhiệt độ thiêu đốt đó, ý thức cũng đã có chút mơ hồ.

Mà trong lúc mông lung mờ ảo, trước mắt Dương Khai thậm chí còn xuất hiện một tia ảo giác, phảng phất như có một con Chân Long thượng cổ, toàn thân đỏ rực, mắt rồng uy nghiêm mà khủng bố đang lơ lửng trước mặt hắn, chằm chằm nhìn thẳng vào hắn.

Tiếp đó, con Chân Long thượng cổ đó gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, mở to cái miệng như chậu máu, cắn tới phía Dương Khai, như muốn một miếng nuốt chửng hắn.

- Hừ! Đúng lúc này, ánh sáng trong mắt Dương Khai chợt lóe, quát lớn: - Chờ ngươi lâu lắm rồi!

Dứt lời, lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long bỗng trào ra, đồng thời hóa thành thân ảnh cự long với từng luồng ánh sáng kim sắc chói lọi, xuất hiện trôi nổi ở sau lưng Dương Khai, giương nanh múa vuốt đánh tới Hỏa Long trước mặt.

Con Hỏa Long kia vốn dĩ không ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống sẽ thành ra như thế này, khi một màn này chợt xuất hiện, nó hiển nhiên bị giật mình, đồng thời trong mắt rồng uy nghiêm lấp lóe vẻ kinh hoảng, sợ hãi, liên tục lùi về sau.

Long tộc tuy rằng mỗi một con rồng khi sinh ra đều mạnh mẽ, nhưng lại quá dựa dẫm vào sức mạnh huyết mạch, sức mạnh huyết mạch áp chế thâm căn cố đế trong cơ thể vô cùng rõ ràng, huyết mạch Kim Thánh Long không nghi ngờ gì còn cao quý hơn Hỏa Long rất nhiều.

Hỏa Long khước từ, nhưng hư ảnh Kim Thánh Long kia lại không ngừng nghỉ chút nào, trực tiếp ập tới, mở miệng cắn xé.

Thân thể trông có vẻ uy phong lẫm liệt không gì bì nổi của Hỏa Long, giống như một tờ giấy, bị Kim Long một cắn cắn nát, Kim Long miệng lớn lại hút một cái, hút hẳn cả thân mình Hỏa Long vào trong bụng.

Kim Long lắc đầu vẫy đuôi, uy phong lẫm liệt, bộ dáng bệ vệ ngạo nghễ quét nhìn xuống bốn phía xung quanh, nhìn thấy dưới gầm trời không còn đối thủ nữa mới lười nhác quay trở lại cơ thể Dương Khai.

Đến đây, linh tính ẩn chứa trong giọt Long Huyết kia, mới coi như triệt để bị tiêu diệt.

Mà cùng lúc với việc linh tính trong máu của Hỏa Long bị xóa bỏ, áp lực của Dương Khai cũng giảm đi rất nhiều, vừa thúc giục công hiệu hồi phục Kim Huyết tu sửa kinh mạch và máu thịt toàn thân, vừa bắt đầu dung hợp máu của Hỏa Long, dung hợp tới từng tấc cơ thịt, từng đoạn kinh mạch mà không còn chút kiêng dè nào.

Đây là việc khảo nghiệm tâm trí và sự kiên nhẫn rất lớn.

Dương Khai cũng không gấp gáp, lần lượt đều đều tiến hành.

Cũng không biết đã qua bao lâu, giọt Long Huyết đó đã bị Dương Khai hoàn toàn luyện hóa.

Hắn bất chợt mở to hai mắt, đứng dậy.

Cảm nhận qua loa một chút, cảnh giới tu vi không hề tăng thêm nhưng Dương Khai lại có thể cảm nhận rõ ràng bản thân đã trở nên mạnh mẽ.

Sự mạnh mẽ này không phải thể hiện ở thân thể, mà là…

- Long hóa! Dương Khai khẽ quát một tiếng.

Trong huyết mạch, lực lượng Long Huyết bị kích phát mạch mẽ, xương cốt hai tay bỗng bành vỡ, trong từng đợt âm vang răng rắc, hóa thành hai bàn long trảo bén nhọn.

Trên cánh tay, từng tấm từng tấm long lân do nguyên lực ngưng tụ mà thành dần dần xuất hiện, long lân mang màu lửa đỏ, mỗi một mảnh tựa như đều ẩn chứa lực lượng thiêu đốt.

Thậm chí, do chịu ảnh hưởng của Long Huyết chi lực mà ở vùng ngực, chiếc long lân của Chân Long cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, một hóa thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám…

Cả người Dương Khai, giống như được mặc lên một bộ áo giáp Long Lân vậy.

Hắn múa may hai tay một hồi, cảm nhận nguồn sức mạnh cuồn cuộn không ngừng trào ra trong cơ thể, hớn hở cười dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.