Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 15




"Tăng đại ca, ở một trăm mét phía trước, có ba con hủ thi đang lảng vảng tại ngã rẻ, chúng ta sẽ hạ gục chúng nó sao?" Trong con ngươi Trác Tình lóe ra ánh sáng đỏ nhạt, trong thị giác của nàng, tường và ôtô trên đường đều biến thành những đường vẽ cong giả thuyết, ba con hủ thi đằng trước như hình nhân đỏ thẩm, chậm rãi lê bước.

Thị giác cảm nhiệt và thị giác phân giải là năng lực đặc thù của cô, hiệu quả của thị giác cảm nhiệt chỉ có tính phụ thuộc mà thôi, chủ yếu là thị giác phân giải, đây là một loại đồng lực có thể phân giải các vật chất thành các hạt căn bản, nhưng hiện nay cô chỉ ở giai đoạn cấp F, chỉ có thể nhìn xuyên trạng thái cơ sở của vật chất, từ đó suy đoán tin tức nhược điểm và tin tức cơ bản, vô phương thực hiện phân giải gây tổn thương cho tính chất của bản chất.

Tăng Phong gật nhẹ, nói: "Toàn là hủ thi phổ thông sao?"

"Hủ thi" là một từ mà gần đây cao tầng căn cứ đặt tên cho loài người bị lây nhiễm virus, đã được vận dụng phổ biến trong quân đội.


"Ừm, không có hủ thi cường hóa." Trác Tình căn cứ tin tức cơ bản về cốt chất và cơ bắp của ba con hủ thi này để phân tích ra lực lượng cụ thể của chúng, bình thản trả lời.

"Diêu Chí, Chương Điền, hai cậu đi giải quyết đi." Tăng Phong phân phó cho hai thanh niên bên cạnh.

Hai người tươi cười thoải mái, cầm mã tấu chạy về phía ba con hủ thi, ba con hủ thi phổ thông chỉ là món khai vị bữa sáng cho hai người.

"Trác Tình, cô xem xét tên người mới có ở gần đây hay không, tôi còn nhớ máy bay trực thăng của hắn đáp xuống ơ phụ cận, bọn Lục Quý bây giờ vẫn chưa gửi tin tức đến, hẳn là gặp bất trắc, có khả năng thể chất của tên người mới đã vượt qua tám lần, có lẽ đạt đến gấp mừoi!" Tăng Phong trầm giọng nói.

Trác Tình kinh hoảng trong lòng, nói: "Không thể nào, thể chất gấp mười? Điều này cần dùng bao nhiêu tễ thuốc cường hóa gien? Cho dù thể chất gấp mười, với bản lĩnh và năng lực của tám người, vẫn giết chết được gã đi, hơn nữa trên người Lục Quý có súng lục, nếu thật thể chất của hắn gấp mười, cũng không thể nhanh hơn viên đạn."

"Tên người mới rất khôn ngoan, ta hoài nghi hắn có ám chiêu, từ lúc hắn bước lên trực thăng ta đã cảm thấy bất thường, quá bình tĩnh, hắn rõ ràng nhìn thấy đám Lục Quý vậy mà không hề hoảng hốt, cô không cảm thấy kỳ quái sao?" Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Tăng Phong nhìn chăm chú cô.

Trác Tình ngẩn ra, trong lòng cô dâng lên một chút dự cảm xấu, cô gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ phát huy cảm giác ở công suất cao nhất."

"Không cần." Đúng lúc này, một âm thanh lững lờ vọng đến từ đằng sau hai người.

Con ngươi của Tăng Phong co rụt lại, bỗng nhiên nhảy ra phía trước, kéo giãn cự ly, sau đó mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên phía trên mặc áo màu đen, phía dưới mặc quần quân đội rằn ri và đi giầy quân dụng, đang thưởng thức thanh mã tấu dính máu trên tay, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn họ.


"Là mày!" Tăng Phong biến sắc, đây chính là tên người mới hắn muốn tìm.

Sắc mặt của Trác Tình đại biến, cô là tiến hóa giả hệ cảm giác, cảm ứng nhạy bén, thế nhưng không thể nhận ra người nọ xuất hiện ở sau lưng mình như thế nào, không hề để lộ âm thanh và hơi thở ra ngoài, quả thực như bóng ma âm hồn.

"Trên người mày có bộ đàm truyền tin?" Ánh mắt của Lâm Siêu dán trên người Tăng Phong, rất hứng thú hỏi, hắn không ngờ mấy chấm xanh trên tấm bản đồ toàn cảnh trong đầu lại chính là bọn họ, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Sắc mặt của Tăng Phong hết sức khó coi, nói: "Thể chất của mày tuyệt đối vượt qua mười lần, bằng không tao khẳng định nhận ra được mày, mày... rốt cuộc là ai, Hứa tư lệnh tuyệt đối không có khả năng bồi dưỡng ra nhân vật đáng sợ như mày!"


Lâm Siêu cười , nói: "Vì sao mấy kẻ sắp chết, lại đặc biệt lắm lời như vậy?"

"Thật không?" Tăng Phong bỗng nhiên rút ra một cây súng từ sau lưng, vẻ mặt dữ tợn, cười lạnh nói: "Mày sai rồi, kẻ chết là mày!" Nói xong, lạnh lùng bóp cò!

Đùng đùng đùng...

Đạn tháo ra nước, nhưng tiếng xuyên qua da thịt không hề xuất hiện, mà là tiếng leng keng giữa kim loại va chạm.

Tăng Phong và Trác Tình giật mình, đồng tử lập tức giãn rộng, khóe mắt hầu muốn toét ra, không thể tin một cảnh trước mắt, chỉ thấy phía sau người thanh niên này, dĩ nhiên...

Mọc ra một đôi cánh chim màu đen!

Cánh chim màu đen vừa dày vừa to, ôm hết toàn bộ cơ thể của Lâm Siêu, đạn bắn vào long dực cải tạo đều bị dội ra, rơi xuống dưới chân Lâm Siêu.


Xuyên thấu qua khe hở của cánh chim, thân hình của Lâm Siêu bỗng nhiên lóe lên, như ma quỷ bước tới trước mặt hai người Tăng Phong và Trác Tình, thò tay bóp chặt cổ tay cầm súng của Tăng Phong, nhẹ nhàng bẻ một cái.

Rắc ~!


Cổ tay bị vặn cong một góc 90 độ, Tăng Phong đau đến mức hét thảm, tuy rằng hắn từng là quân nhân khác với người bình tự thức tỉnh thành tiến hóa giả, nhưng vẫn khiến mặt mũi hắn nhăn nhó vì đau đớn trên cổ tay.

Lâm Siêu cầm súng lục của hắn, thu hồi long dực cải tạo, nhẹ giọng nói: "Giao ra máy truyền tin."

Tăng Phong bị bẻ tay, đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn cắn răng nói: "Mày, mày muốn làm gì, con quái vật như mày tuyệt đối không phải nhân loại, mày là loại sản phẩm mới của quái vật?"

Lâm Siêu thuận tay xoay một cái, vặn ngược khuỷa tay của hắn , sau đó nhìn thoáng qua hai tên tiến hóa giả vừa đi giết ba con hủ thi, bọn họ nhìn thấy dị dạng như vậy, đang chuẩn bị ra sức trợ giúp, lại vừa vặn nhìn thấy hình ảnh kinh khủng khi long dực cải tạo mọc ra, sợ hãi đến nỗi phải lập tức xoay người chạy trốn.


Lâm Siêu giơ súng lên, phằng phằng hai tiếng, bắn trúng sau ót của họ một cách chính xác, hai người chưa kịp phát ra tiếng la thảm, đã gục xuống chết.

Lâm Siêu tiện tay giắt súng lục ngang hông, lấy ra máy truyền tin trên người Tăng Phong, nói: "Chiếc máy bộ đàm này hẳn mỗi người các ngươi đều có đi?"

Mặt của Tăng Phong tái mét, có vẻ hiểu được ý định của Lâm Siêu, hắn giận dữ hét: "Khốn nạn, mày, mày là ác ma, tao thành quỷ của không tha cho mày!"


Khuôn mặt của Trác Tình đã trắng bệch, nhẹ nhàng mím môi dưới, nói với Lâm Siêu: "Tôi biết anh có năng lực giết chúng ta, nhưng một khi toàn bộ chúng tôi chết hết, nhân số doanh trại cấp S chỉ còn sót lại khoảng một trăm người, thực lực sẽ suy yếu đi sáu bảy lần, sau này nếu đối kháng cùng quái vật, rất có thể vì vậy mà bị diệt sạch..."

Lâm Siêu liếc mắt đánh giá ả, mỉm cười nói: "Lúc này các ngươi mới biết lấy đại cục làm trọng sao, nếu ở nơi này đụng phải người của Hứa tư lệnh, các ngươi sẽ bỏ qua sao?"


Trác Tình và Tăng Phong nghẹn họng, không lời giải thích.

"Tên khốn kiếp này, dù mày có bộ đàm truyền tin, không có ta mở miệng, bọn họ chắc chắn sẽ không đến, tao dù có chết cũng không khuất phục trước mày!" Tằng Phong giận dữ hét.

Lâm Siêu cười mỉa mai, tay nhéo nhéo yết hầu, lập tức mở bộ đàm, nói: "Mọi người mau tập hợp ở quảng trường trước siêu thị bách hóa trên đường Hoa Động, có phát hiện quan trọng, toàn bộ mọi người phải đi hết!"

Hai người Tăng Phong và Trác Tình sửng sốt cả người, ánh mắt của bọn họ ngây ngốc nhìn Lâm Siêu, gần như không thể tin được vào lỗ tai mình, ban natx... giọng nói của Lâm Siêu, rõ ràng y chang Tăng Phong!

"Mày, mày..." Trong mắt của Tăng Phong đầy nỗi sợ hãi, hắn từng nghe nói một ít nghệ nhân dân gian, có thể nháy giọng của người khác, thế nhưng cần phải luyện tập, xem dáng điệu của Lâm Siêu dễ như là trở bàn tay vậy.

Lâm Siêu tắt bộ đàm, tiện tay nhét vào người hắn, nói: "Cần phải tiễn các ngươi lên đường rồi." Tay siết chặt cổ của Tăng Phong, nhấc bỗng cơ thể của hắn lên.


Tăng Phong hít thở khó khăn, sắc mặt chuyển hồng, tức giận nói: "Mày không phải là người, mày là cầm thú, nếu mày giết sạch bọn họ, nhân loại sẽ diệt chủng, nhân loại sẽ vì mày mà diệt chủng, tao thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày!!"

Rắc ~!

Lâm Siêu vặn gảy cổ họng của gã, nhìn gã chết không nhắm mắt vì phẩn nộ, hắn lẩm nói: "Đừng quá xem trọng mình, dù không có ta, nửa tháng sau, các ngươi cũng sẽ chết trong tay Hứa tư lệnh, chỉ vì các ngươi lựa sai phe cánh, ta chỉ sớm chấm dứt tính mạng của các ngươi, còn có thể lợi dụng đám bỏ đi một hồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.