- Đến ta.
Bạch Mông một thân bạch y từ trong đám người đi ra, trước khi trắc thí
còn quay đầu ngắm đám người đệ tử Mộ Thạch thành, khóe miệng hiện lên
một tia tươi cười lạnh lẽo.
- Ta kháo, người này biểu tình như vậy là ý gì.
- Ta xem hắn là muốn bị ăn đòn.
- Không phải là bài danh vượt lên trước Hắc Thổ thành sao, cư nhiên dám
lớn lối như vậy, có gan cùng Dương Thiên đại ca của chúng ta thử xem,
Dương Thiên đại ca của chúng ta bài danh là một trăm bảy mươi ba, mạnh
nhất của Tân Vệ thành bọn họ cũng bất quá là một trăm chín mươi ba.
- Thành tích như vậy mà cũng dám dương dương tự đắc, Tân Vệ thành này
cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy, thảo nào toàn bị lót đáy.
Đám đệ tử Mộ Thạch thành lập tức quái khiếu, ở trong suy nghĩ của bọn họ, Bạch Mông đây là đang khiêu khích bản thân.
Không để ý đến đám đệ tử Mộ Thạch thành nói, ánh mắt như đao của Bạch Mông ngưng tụ, nhìn thạch bích cách đó không xa.
Hưu!
Bỗng nhiên phát lực, cả người Bạch Mông phảng phất như hóa thành một ánh
đao, vượt qua mọi chông gai nhảy vào phạm vi uy áp của thạch bích, ở
trước thạch bích nhảy mạnh.
Hô!
Thân hình Bạch Mông kịch liệt cất cao, chớp mắt liền lao lên cao mười thước.
- Cái gì? Người này thế nào nhảy cao như vậy?
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của đoàn người, huyết sắc chiến đao bên hông Bạch Mông chợt ra khỏi vỏ.
- Tuyệt Diệt Đao Pháp… Tuyệt Diệt Luân Hồi!
Thương!
Một đạo đao ảnh huyết sắc hung hăng chém vào trên vách đá, tản mát ra đao khí sắc bén kinh người.
Trở lại trong đội ngũ, tên của Bạch Mông xuất hiện ở trên bài danh ngọc
bích, hơn nữa điên cuồng đề thăng, sau cùng dừng lại ở một trăm bảy mươi
chín.
- Một trăm bảy mươi chín? Ta không nhìn lầm chứ?
Trong đám người truyền đến trận trận ồ lên, hiển nhiên hoàn toàn không
ngờ rằng Bạch Mông bài danh cao như thế, mà vài tên đệ tử Mộ Thạch thành
trước kia chửi bới Bạch Mông cũng ngây người, phải biết rằng quán quân
Dương Thiên của Mộ Thạch thành bọn họ bài danh mới một trăm bảy mươi ba,
hai người chênh lệch chỉ sáu thứ tự.
- Không có thể vượt lên Dương Thiên kia, thật là khó chịu a.
Thấy bài danh của mình, Bạch Mông lắc đầu, hiển nhiên cũng không phải hết sức hài lòng.
Nếu như hắn nói khiến những võ giả khác nghe được, sợ rằng mỗi người sẽ
mắng ra miệng, phải biết rằng Dương Thiên là Tam chuyển Hậu kỳ Chân Võ
Giả, mà Bạch Mông hắn chỉ là Tam chuyển Trung kỳ, bài danh của hai người
lại gần nhau như vậy, điều này nói rõ ở lĩnh vực thiên phú, thiên phú
của Bạch Mông còn trên Dương Thiên.
- Tân Vệ thành này trắc thí rốt cuộc là sắp xếp như thế nào? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một cao thủ?
Đồng thời trong đám người lại tràn ngập nghi hoặc.
- Tân Vệ thành này, thật đúng là làm người ta không ngờ a.
Ngay cả đệ tử thiên tài của Thanh Nham thành cùng Nguyệt Linh thành, lúc
này ánh mắt cũng ngưng tụ qua đây, vốn sau khi trắc thí kết thúc, bọn
họ chỉ là chờ đi đưa tin, đối với kết quả khảo nghiệm của Tân Vệ thành
không có nửa điểm ý tứ, nhưng đám người Bạch Mông biểu hiện lại hấp dẫn
bọn họ.
- Đến phiên ta sao.
Ở trong tiếng nghị luận cùng ánh mắt của vô số dân chúng, Kỷ Hồng cầm hắc sắc trường thương từ trong đám người đi ra.
- Cổ Luân sư huynh, người này không ngờ lại cũng dùng thương.
Một ít đệ tử Thanh Nham thành thấy đại thương trong tay Kỷ Hồng, nhịn không được cười nói.
- Năm đao, tháng côn, cả đời thương, trong binh khí, kiếm là vương giả,
đao là bá chủ, vũ khí của tuyệt đại đa số võ giả đều là kiếm cùng đao,
nhưng độ khó của thương pháp đều trên bọn họ, không biết người này
thương pháp làm sao, có mấy thành công lực của Cổ Luân sư huynh.
Cổ Luân không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Hồng.
Oanh!
Kỷ Hồng đem tinh khí thần tập trung ở một điểm, tâm ý cùng Bá Vương
Thương dung hợp, cả người như một chiếc xe tăng hạng nặng nhảy vào phạm
vi uy áp của thạch bích.
- Bá Vương Thương… Bá Vương Biệt Cơ!
Người đang ở trên đường, Kỷ Hồng đột nhiên rống to một tiếng, hai chân
đạp mặt đất một cái, thân hình ầm ầm phóng lên cao, một cổ Ý Cảnh nhu
hòa, bá đạo đến mức tận cùng hiện lên, Kỷ Hồng bay vút tới độ cao mười
một mười hai thước, hắc sắc trường thương hóa thành một nộ long, hung
hăng đâm vào trên thạch bích.
Oanh!!!
Mũi thương tuôn ra một đoàn tiếng nổ vang thật lớn, Nguyên khí phập
phồng lay động, kình khí bạo tạc, Bá Vương Thương thô to ở dưới lực
lượng khổng lồ kịch liệt run run, lực phản chấn cường đại chấn cả người
Kỷ Hồng rơi vào trong đội ngũ Tân Vệ thành.
Đích đích đích…
Sau một khắc, tên của Kỷ Hồng ở trên bài danh ngọc bích hiện lên, điên
cuồng bay lên, đầu tiên là vượt qua đám người Hắc Thổ thành quán quân
Trương Dục, lại vượt qua Bạch Mông bài danh một trăm bảy mươi chín, ngay
sau đó lại vượt lên một trăm bảy mươi ba của Mộ Thạch thành đệ nhất
thiên tài Dương Thiên, cùng bài danh một trăm bảy mươi mốt của Hưng
Nguyên thành đệ nhất thiên tài La Hưng Sơn, sau cùng dừng lại ở một trăm
sáu mươi lăm.
Cái hạng này, so với thiên tài thứ hai Nguyệt Linh thành, mười chín tuổi
Tam chuyển Hậu kỳ Chân Võ Giả Cốc Đồng một trăm sáu mươi tám cao hơn
vài tên. Ở trong hai mươi chín đệ tử trắc thí của lục đại vệ thành, chỉ
thua Thanh Nham thành đệ nhất thiên tài Cổ Luân, đệ nhị thiên tài Tương
Khâm, cùng với Nguyệt Linh thành đệ nhất thiên tài Hoa Phượng Tú, bài
danh thứ tư.
- Một trăm sáu mươi lăm, điều này sao có thể.
- Đùa gì thế, lúc nào Tân Vệ thành xuất hiện cao thủ như thế?
- Như vậy Tân Vệ thành ở trong lục đại vệ thành, bài danh chẳng phải là
đến thứ ba? Thậm chí còn vượt lên trước Hưng Nguyên thành cùng Mộ Thạch
thành?
- Xem khí tức của Kỷ Hồng này, vẫn còn là Tam chuyển Trung kỳ ah, cách
Tam chuyển Hậu kỳ còn kém một chút, Hưng Nguyên thành La Hưng Sơn cùng
Mộ Thạch thành Dương Thiên đều là Tam chuyển Hậu kỳ Chân Võ Giả, không
ngờ cũng chẳng bằng Kỷ Hồng này?
Từ trong đám người truyền đến trận trận ồ lên, vẻ mặt mọi người khó có thể tin nhìn Kỷ Hồng.
Về phần đám đệ tử Mộ Thạch thành càng há hốc mồm, ngay cả đệ nhất thiên
tài Dương Thiên cũng là ánh mắt âm trầm, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
- Coi như không tệ.
Nhìn thứ tự của bản thân, Kỷ Hồng không buồn không vui, bình thản nói.
Trên thực tế, Kỷ Hồng cùng Lâm Tiêu như nhau, sau khi trải qua thú
triều, thực lực tăng lên thật lớn, hôm nay mặc dù chỉ là Tam chuyển
Trung kỳ, nhưng cách Hậu kỳ chỉ một bước, tùy thời đều có thể đột phá
vào Tam chuyển Hậu kỳ, ở trên đẳng cấp so với bọn người Bạch Mông, Dương
Tuấn cao hơn một phần.
- Tam chuyển Trung kỳ Chân Võ Giả, bài danh một trăm sáu mươi lăm, không
nghĩ tới trừ Lâm Tiêu sư đệ ra, Tân Vệ thành này còn có thiên tài như
vậy.
- Người này là á quân thiên tài đệ tử đại tái của Tân Vệ thành.
- Xem ra Lâm Tiêu sư đệ bài danh sẽ không thấp hơn thứ hạng này.
Bọn người Lý Dật Phong mặt mỉm cười nói.
Sau Kỷ Hồng, trong ba mươi đệ tử lục đại vệ thành đã có hai mươi chín người trắc thí kết thúc, chỉ còn lại có Lâm Tiêu.