Đất Ma

Quyển 2 - Chương 6: Long Vương Tàn Phế




Mộ Dung Sùng Tĩnh bên cạnh căm giận bất bình bao nhiêu, Lãnh Mạc Hàn không thèm để ý, chỉ nhíu mày: "Thánh chỉ ban xuống, ngươi cho là ta có thể từ chối sao?"

"Chuyện này...." Mộ Dung Sùng Tĩnh đứng hình, sau đó trong mắt lộ ra một tia sáng lạn: "Nếu không, ta giúp ngươi giết chết phế vật kia. Nàng chết rồi, để xem Lãnh Trạch Phong còn có thể diễn kịch được không?"

"A," Lãnh Mộ Hàn lắc đầu: "Ngươi giết được một Bắc Ảnh Linh Thứu. còn có thể xuất hiện một Bắc Ảnh Linh Thứu thứ hai. Hơn nữa, ta cũng không cần phải giết chết một người phụ nữ để phá địch. Vị trí Thái Tử không phải của hắn, tức là không phải của hắn."

Dứt lời, Lãnh Mộ Hàn nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh, lạnh giọng: "Chuyện này ngươi không còn lo. Còn có ba tháng, ngươi mau đem khả năng đấu khí, với linh lực của bản thân tập luyện cho tốt."

Mộ Dung Sùng Tĩnh vốn còn muốn nói thêm vài lời, nghe đến nữa câu sau của hắn, miệng lập tức câm miệng, đáy mắt lóe ra tia âm u: "Sao lại nói về việc này rồi, từ xưa tới nay lão nhân gia nhà ta lúc này cũng cảm thấy ta không làm được việc, còn bắt ta chứng minh cái gì, luyện tập cái gì chứ. Cũng vô ích thôi. "

Lãnh Mộ Hàn cau mày: "Ba tháng nữa sẽ diễn ra Đấu Linh Đại Hội, ta kêu ngươi đi luyện tập không phải để cho người khác nhìn. Tám năm trước ai nói muốn tiến vào Thánh Linh Điện, giúp ta đánh thắng một nhóm người, bây giờ ngươi như vậy, giúp ta bằng cách nào đây?"

Mộ Dung Sùng Tĩnh ngẩn người, sau đó há to miệng, đến nữa ngày mới tìm về âm thanh cho chính mình, không thể tin được nói: "Lâu rồi, ngươi vẫn còn nhớ rõ sao?"

"Thế nào? Muốn đổi ý?" Lãnh Mộ Hàn nghiêm mặt.

Mộ Dung Sùng Tĩnh âm thầm cảm thấy lạnh sống lưng, vô cùng đáng thương câm miệng: "Không dám!"

Cuối cùng, còn vạn phần oan oan ức ức âm thầm nói: "Thiệt thòi cho ta, xem ngươi là huynh đệ tốt. Lại không chịu ở trước mặt lão nhân gia nhà ta nói giúp vài câu."

Lãnh Mộ Hàn nghe hắn nói, âm thầm gật đầu hài lòng, chỉ là khóe miệng nhanh chóng xẹt qua một ít ý cười khả nghi.

Sau đó, hai người cùng nhau bàn qua về một chút việc phòng chống thiên tai và quá trình giúp nạn thiên tai ở Lăng Thành. Mộ Dung Sùng Tĩnh trước khi đi còn không quên nhắc nhở: "Bất quá ta có một vấn đề, ngươi nói, Lãnh Trạch Phong tại sao chọn đi chọn lại lại chọn đúng một phế vật gả cho ngươi? Lẽ nào là đang cố ý hạ thấp cảnh giác của ngươi?"

Trong khi bọn họ phân vân, nói đông nói tây.

Thì Linh Thứu, giờ khắc này đang ngồi trên kiệu, dọc theo đường đi có rất nhiều điều đàm tiếu bai vào lỗ tai nàng, chỉ là lần này, nàng nghe với một tâm trạng khổ sở cũng không cảm thấy khuất nhục, trái lại, càng cảm thấy có một kinh hỉ chờ mong, chỉ mong trời cao không phụ lòng người, đừng cho nàng hy vọng lại biến nó thành một giấc mộng ban ngày.

Sau đó, nàng cảm giác được cổ kiệu dừng lại. Linh Thứu theo bản năng mà nắm chặt góc áo người bên cạnh. Một bộ hỉ phục màu đỏ theo động tác của nàng mà bay lên, chỉ là, trước đây nàng đã trải qua những giai đoạn này, bây giờ lập lại, trong lòng bình tĩnh hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh nhẹ nhàng lạnh nhạt: "Thái Tử Điện Hạ đang xử lý tai nạn giúp đỡ thiên tai ở Lăng Thành. Việc quan hệ trọng đại cấp bách. Bởi vậy không có cách nào đến đây gặp Bắc Ảnh tiểu thư. Mong ngài có thể thông cảm cho Thái Tử Điện Hạ."

Trong kiệu, Bắc Ảnh Linh Thứu chợt ngớ người, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút, sau đó nở nụ cười, trong giọng nói mang theo vài phần mừng rỡ. Đúng rồi, kích động lúc nãy làm nàng quên mất, thời điểm này ở kiếp trước, hắn không hề quan tâm tới Thái Tử Phi mới lập là nàng, cũng chỉ sau khi thành thân, có một lần ngẫu nhiên mới nhìn thấy hắn.

Linh Thứu ánh mắt giật giật, lông mi lóe lên, sau đó nàng lật hỉ mạt lên, lộ ra khuôn mặt nam tử lạnh nhạt, là Trương Bình. Có vài điều trải qua hai kiếp, không có gì khác biệt lắm. Kiếp trước, cũng là Trương Bình nói với nàng những lời này.

Có vài đám người đứng xung quanh, nhìn một cảnh này lập tức ồ lên, bất quá không ngoài dự đoán của họ. Đừng nói bọn họ là người bình thường, còn không chịu được. Dầu gì, bọn họ cũng có thể lấy một nữ nhân là võ sĩ cấp thấp. Thái Tử là một thiên tài, anh tuấn thông minh, không lý nào lại cưới một tên phế vật về nhà.

Có những đại gia tộc xem thường việc tập võ, cũng sẽ không để cho con cháu nhà mình đi làm một võ sư, tự nhiên, phế vật này chồng lên phế vật khác. Chỉ sợ, ngay cả ăn mày trên đường còn đấu không lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.