Đất Ma

Quyển 1 - Chương 22: Thích Khách Trả Thù




Edit: Lan Lan

Beta: Chiêu Chiêu

Bạch Dụ và Tiết Cảnh Sơn luôn luôn cùng xuất hiện ở một nơi, tuy rằng thái độ của hắn ta với Tiết Cảnh Sơn cũng là không nóng không lạnh.

Đại khái là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo [1], tuy thanh thế của Bạch gia lớn mạnh, nhưng cũng không hay khi đắc tội với một gia tộc có lịch sử lâu đời như Tiết gia.

[1] 瘦死的骆驼比马大: ý chỉ dù Tiết gia có sa sút vẫn tốt hơn Bạch gia mới nổi.

Không rõ là Tiết Cảnh Sơn có mục đích gì khi tiếp cận Diệp Nam Kỳ, không được bao lâu đã xưng anh gọi em, mỗi lần Bạch Dụ đều đi cùng anh ta.

Nhưng Bạch Dụ chưa từng chủ động liên lạc với Diệp Nam Kỳ, đây là lần đầu tiên.

Trước khi nhận điện thoại có rất nhiều suy nghĩ, trong nháy mắt nhảy ra vô số suy nghĩ, thậm chí Diệp Nam Kỳ còn sinh ra một suy nghĩ vô cùng hoang đường.

Là Tiết Cảnh Sơn đã sớm muốn xuống tay với anh, mỗi lần hẹn ra ngoài không đơn giản chỉ là muốn mời anh ăn cơm, anh ta còn không có nhiều kiên nhẫn như vậy, Tiết Cảnh Sơn muốn xuống tay với một người, không cần phải như vậy.

Mỗi lần Bạch Dụ đi theo, là để phòng ngừa Tiết Cảnh Sơn xuống tay với anh.

.....Sao có thể như vậy?

Diệp Nam Kỳ lắc lắc đầu, cảm thấy thật nực cười, liền vứt suy nghĩ này ra sau đầu, nhận điện thoại, mở loa ngoài.

Giọng nói của Bạch Dụ có chút thanh lãnh, thấp giọng ho khan hai tiếng mới mở miệng: "Diệp Nam Kỳ?"

Diệp Nam Kỳ hòa hòa khí khí mà đáp lời, suy đoán xem hắn ta muốn nói gì.

Bạch Dụ không hỏi gì khác, mà là hỏi: "Đi thành phố Y đã về rồi?"

Bạch Dụ cũng không nói thêm gì, hiếm khi sẽ nhiều lời nói hai câu, Diệp Nam Kỳ nhích lại gần, cúi đầu, lấy tay còn là móc lấy ngón út của Thẩm Độ, gãi gãi, lại bị Thẩm Độ trở tay bắt được. Cảm thấy lệ khí trong lòng hơi giảm đi một chút, Diệp Nam Kỳ mới mở miệng, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: "Vừa mới về chưa được hai ngày, Bạch thiếu có chuyện gì sao?"

Bạch Dụ nhàn nhạt nói: "Đầu tháng sau, có tụ hội ở biệt thự, nói với Thẩm thiếu, đến lúc đó sẽ có người tẳng đồ đến."

Thẩm Độ siết chặt tay đang nắm tay Diệp Nam Kỳ một chút, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.

Quả nhiên, lần trước Bạch Dụ đã nhìn ra "mỹ nhân" trong ngực Thẩm Độ là Diệp Nam Kỳ.

Nhìn ra lại chưa nói gì, ngược lại còn như có như không mà ngăn cản Tiết Cảnh Sơn thăm dò..... Rốt cuộc người này có suy tính gì?

Bạch Dụ không nhiều lời, cũng có thể là muốn nói gì đó nhưng lại do dự không chừng.

Cuối cùng hắn ta cũng không nói thêm gì, trầm mặc vài dây, liền cúp điện thoại.

Ánh mắt của Thẩm Độ chuyển từ trên người Thẩm Độ lên hai chữ "Bạch Dụ" trên màn hình máy tính.

Trên đó, thông tin về Bạch Dụ không dài lắm.

Bạch gia có ba người con, Bạch Dụ là con út. Lúc sinh hắn ta tương đối nguy hiểm, lúc mẹ bạch xuống lầu thì bị ngã cầu thang, đưa đến bệnh viện thì lại khó sinh, cuối cùng dốc hết toàn lực cũng chỉ giữ được đứa bé, không giữ được người mẹ.

Đôi vợ chồng nhà họ Bạch này là thanh mai trúc mã, vô cùng ân ái, vợ yêu vì khó sinh mà chết, ba Bạch không muốn gặp đứa con út này, vừa từ bệnh viện về nhà liền đưa đến chỗ ông nội hắn ta, từ bé đã được nuôi dưỡng ở thành phố B - nơi dưỡng lão sau khi về hưu của ông nội hắn ta.

Từ nhỏ đến lớn, dường như hai cha con này chưa từng gặp mặt, mãi đến khi học cao trung (tương đương với trung học phổ thông ở Việt Nam), Bạch Dụ mới được đòn về thành phố A.

Có thể thấy được, quan hệ giữa Bạch Dụ và những người khác trong nhà họ Bạch cũng không được tốt cho lắm, đặc biệt là với ba hắn ta.

Thẩm Độ tự hỏi một lát, nói: "Hắn đang nhắc nhở chúng ta?"

Diệp Nam Kỳ: "Nhắc nhở?"

"Nhắc nhở chúng ta mang theo camera, máy nghe trộm, báo cảnh sát, liên hệ với truyền thông, tiêu diệt tận gốc bọn họ." Thẩm Độ đang dùng chính là giọng điệu đùa giỡn, Diệp Nam Kỳ lại không cảm thấy đây chỉ là mấy câu nói đùa.

Bạch Dụ biết anh muốn báo thù, biết anh có chút hiểu biết về tổ chức này lại không thèm để ý việc anh và Thẩm Độ lén trà trộn vào, còn... mật báo với anh?

Nhất thời hai người nhìn nhau không nói gì, Diệp Nam Kỳ duỗi tay, chỉ chỉ lên tên Bạch Dụ, nói: "Nếu người cuối cùng chị liên hệ lúc trước thật sự là hắn, hiện tại hắn lại muốn giúp chúng ta, chờ khi tung video kia ra, hắn sẽ còn liên lạc với em nữa."

Thẩm Độ gật đầu, thảo luận với Diệp Nam Kỳ một lát, cần nói chưa nói xong, đã thấp giọng nói: "Mẹ bảo tối nay chúng ta về ăn cơm."

"Bác gái....." Diệp Nam Kỳ mở miệng, còn chưa nói xong đã bị Thẩm Độ ấn gáy, hôn một cái, đành phải đỏ mặt, sửa miệng: "Mẹ..... như vậy hơi khó chịu."

"Khó chịu chỗ nào, anh là chồng em, ba mẹ anh cũng là ba mẹ em." Thẩm Độ dựa vào vai anh, không muốn vợ yêu của hắn đắm chìm trong thống khổ và mong muốn báo thù, giọng điệu thoải mái nói: "Tối nay về nhà coi nhue chính thức ra mắt ba mẹ chồng, đừng hy vọng dáng vẻ lời nói trái lòng mình của em lúc trước có thể lừa được họ."

Diệp Nam Kỳ mã hóa tài liệu rồi lưu trữ xong, tắt máy tính, liếc nhìn người như không xương nằm ăn vạ bên cạnh anh.

"Mẹ thích em, cảm thấy em mới là con trai thân sinh trong mộng của bà, bà muốn sinh chính là một đứa con trai xinh đẹp, tuấn tú, vui vẻ như em vậy."

Thẩm Độ ngẫm lại trước kia liền cảm thấy chua, hiện tại lại cảm thấy con mẹ nó ánh mắt hắn thật tốt, khẽ cười, nói: "Từ lâu mẹ đã coi em là con dâu nhà chúng ta, hiện tại em bị anh theo đuổi được, mấy ngày nay tâm tình của lão phu nhân bà tốt đến không thể tả bằng lời."

Diệp Nam Kỳ nhớ đến trưởng bối luôn yêu thương anh, lại bất ngờ có chút khẩn trương: "Em đi thay đồ chỉnh tề một chút."

Thẩm Độ cũng không cản anh, ước gì vợ yêu có thể ăn mặc càng đẹp hơn. Mỉ mỉ chỉnh trang, thành một chú mèo vừa xinh đẹp vừa khí chất, ôm đi ra ngoài khiến mọi người đều kinh diễm, hắn rất kiêu ngạo.

Trang phụ trong tủ quần áo quá nhiều, Diệp Nam Kỳ do dự khó chọn, thử vài bộ, đều cảm thấy không ổn lắm. Thẩm Độ ngồi ở một bên, khôngnghìn bài một điệu mà đánh giá đẹp, nhưng miệng lại giống như ăn mật, mỗi bộ lại có thể nói ra một vẻ đẹp riêng.

"Bộ này rất hợp với dáng người, bảo bối, em thâm cao chân dài, eo nhỏ thật sự mê người, các cô gái nhỏ nói thế nào nhỉ, à, bên dưới cổ đều là chân."

"Màu đen hợp với da, Nam Nam mặc bộ này giống như một nắm tuyết, muốn hôn."

"Bộ này....."

"....." Diệp Nam Kỳ không nói gì, chỉ thả quần áo xuống, mặc lên áo sowmi, xoay người lại, lộ ra nụ cười mỉm: "Vậy anh bảo em mặc thế nào mới đẹp?"

Thẩm Độ bình tĩnh nói: "Ở trong lòng anh, đương nhiên là em không mặc gì là tốt nhất."

Diệp Nam Kỳ mặc kệ hắn.

Thẩm Độ đứng dậy, bước tới, một tay đút túi, nhàn nhàn quét qua tủ quần áo một lượt, chọn ra một bộ đồ thanh nhàn mặc ở nhà. Diệp Nam Kỳ nghiêng đầu, nói: "Có phải không hơi không chỉnh tề....."

"Bảo bối, đừng khẩn trương." Thẩm Độ bật cười: "Là đi ăn cơm chiều, không phải đi mở cuộc họp. An tâm chút, mặc cái này là tốt rồi..... Đừng nhúc nhích, anh mặc cho em."

Diệp Nam Kỳ duỗi tay ra, yên lặng nhìn gương phía sau Thẩm Độ, để cho hắn giúp anh thay quần áo.

Anh trời sinh là một cái mắc áo, dáng người vô cùng tốt, vai tuyệt đẹp, eo nhỏ gầy, mặc quần áo vừa vặn, càng tôn lên dáng người.

Thẩm Độ mặc xong quần áo cho Diệp Nam Kỳ, lại không buông ra, duỗi tay ôm lấy anh từ phía sau, ngửi được mùi hương nhạt nhạt trên người anh, ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú mà hắn yêu thích trong gương.

Hai người nhìn đối phương trong gương, yên tĩnh ôm nhau một lát.

Trong gương, thân hình Diệp Nam Kỳ thon dài, quần áo ở nhà màu đen phối với làn da trắng như tuyết, mặt mày tuấn tú lạnh như băng.

Thẩm Độ càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, hô hấp hơi ngưng lại, ngòn tay không thành thật mà di chuyển lên trên một chút, cởi bỏ hai nút trên áo sơ mi của anh, cười khẽ: "Bảo bối,..... còn ba giờ nữa."

Diệp Nam Kỳ hơi né tránh, nói: "Làm bẩn quần áo thì tính ao bây giờ?"

"Anh giặt."

"Quần áo này không thể giặt máy....."

Thẩm Độ muốn hôn anh, nói có hơi mơ hồ không rõ: "Anh đây giặt tay, em ở bên cạnh nhìn giám sát anh....."

Loại việc nhà như giặt quần áo bằng tay này không thể nào dọa được Thẩm Độ, nhưng mà hậu quả càng nghiêm trọng hơn so với việc giặt một bộ quần áo bằng tay đó là, phải giặt đến nửa tủ quần áo.

Hơn nửa số quần áo của Diệp Nam Kỳ đều gặp nạn, cũng may vẫn còn vài bộ có thể mặc được, lúc ra cửa mặt có chút đen.

Thẩm Độ ho nhẹ một tiếng, muốn tìm cho mình con đường sống: "Vợ yêu, những bộ quần áo đó....."

Diệp Nam Kỳ hơi mỉm cười: "Em sẽ giám sát anh, mỗi ngày tan tầm về nhà, sau khi nấu cơm chiều xong thì giặt quần áo."

Cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, mặt mày như tranh vẽ tựa hồ còn phát sáng, Thẩm Độ nhất thời không chịu được, mất đi khả năng chống cự, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Diệp Nam Kỳ mới nguôi giận, lấy ra một viên kẹo sữa, bóc vỏ, cho Thẩm Độ, xem như cổ vũ.

Đến Thẩm gia, quả nhiên mẹ Thẩm đã chờ khá lâu, thái độ đối với con trai dường như nhặt được cũng tốt hơn không ít, ánh mắt như đang nói "con coi như có chỗ dùng".

Ngay sau đó kéo Diệp Nam Kỳ ngồi vào một bên, cười tủm tỉm mà an ủi.

Thẩm Độ khoanh tay, đứng ở bên cạnh nhìn một lát, ngẩng đầu liếc nhìn ba hắn một cái, cùng nhau lên lầu.

Trong thư phòng có mùi đàn hương, hòa cùng với mùi mực tàu (mục chuyên dùng để luyện chữ, viết thư pháp của Trung Quốc), an bình yên tĩnh. Thẩm Độ liếc qua, thấy trên bàn để một bức tranh chữ, tiến lại gần xem xét một chút, nhíu mày: "Ba, chữ ba viết càng ngày càng có vẻ giống với phong cách của mẹ con."

Mẹ Thẩm vẽ tranh không tệ, viết chữ lại một lời khó nói hết. Ba Thẩm bị con trai quanh co lòng vòng trào phúng, cũng không tức giận, ngồi xuống, nhìn hắn: "Muốn nói gì?"

Thẩm Độ cũng không nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đê: "Nhà họ Tiết làm gì, ba không thể nào một chút cũng không biết chứ"

Ba Thẩm im lặng.

"Lúc nhà họ Diệp xảy ra chuyện, nhà ta còn đang bị đối thủ một mất một còn của ông nội ngáng chân, ba và mẹ không thể chú ý chuyện khác, không biết cũng là bình thường." Thẩm Độ đón tầm mắt của ba hắn, nhàn nhạt nói: "Chỉ là sau khi gặp lại, ba không thể nào không đi tra chuyện của nhà bên đó. Lấy khả năng của ba, đương nhiên cũng không thể nào không biết chuyện của chị Nam Nam. Hơn nữa con còn nhớ rõ tư liệu con xem lúc ấy, là ba cho con."

Cuối cùng ba Thẩm cũng mở miệng: "Thẩm Độ, con không phải trẻ con."

"Cho nên con mới nói với ba, bằng không sẽ trực tiếp làm." Thẩm Độ hồn nhiên không thèm để ý mà nhún nhùn vai: "Ba biết nhà họ Tiết còn cấu kết với thế lực khác, thậm chí còn có người trong giới chính trị, bận tân trước sau, sợ kéo cả nhà xuống nước, suy xét trên mọi loại lợi ích, thật sự là không giúp Nam Kỳ là hợp lý. Con cũng không trách ba."

Ba Thẩm nhíu mày, nói: "Con còn có lập trường trách ba?"

"Nam Nam là người con yêu, là người của con." Thẩm Độ vuốt ve nhẫn trên tay, rũ mắt: "Đổi lại là ba, có người bắt nạt mẹ con, lẽ nào ba không muốn liều mạng."

"Cho nên con đến xin ba hỗ trợ?"

"Không phải." Thẩm Độ chống tay lên bàn, khí thế có chút bức người, trầm giọng nói: "Ba, con là người nhà họ Thẩm, con làm gì, Thẩm gia cũng sẽ bị kéo xuống nước theo, nhưng con sẽ cố giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất. Con không phải đến xin ba hỗ trợ, ba chỉ cần không ra tay ngăn cản là được rồi."

"Chỉ có yêu cầu này?"

Ba Thẩm bất động thanh sắc, bình tĩnh nhìn Thẩm Độ. Hai cha con lớn lên có năm phần giống nhau, chỉ là trải qua năm tháng mài dũa, ba Thẩm càng thêm thành thục, ổn trọng hơn mà thôi, không bị khí thế của con trai hù dọa dù là nửa phần.

Thẩm Độ cười vô lại: "Nếu ba vui lòng giúp đỡ, con khẳng định hoan nghênh. Mới tiếp xúc qua, những người đó cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, trung tâm chỉ có vài người, những người khác không thể tiếp xúc bên trong, lấy lợi ích và sắc đẹp ra làm ràng buộc, quá rời rạc."

Ba Thẩm nói: "Chớ dọa ba, ba biết không chỉ đơn giản như vậy."

"Vậy ba đừng ngăn cản con là được, ba và vợ ba muốn lâu lâu dài dài, con cũng muốn cùng vợ con bạc đầu giai lão." Thẩm Độ nói xong, dứt khoát xoay người dời đi: "Yên tâm, con có thể dẫn theo Nam Kỳ giải quyết ổn thỏa chuyện này, xong việc sẽ mang một bình Mao Đài (tên một loại rượu quý của người Trung Quốc) đến thăm ba, sẽ không dẫn lửa thiêu thân."

Cửa thư phòng được nhẹ nhàng mở ra, chờ tiếng bước chân nhàn nhã của hắn đi xa, ba Thẩm xoa xoa Thái Dương, qua một lúc lâu, mới cười lắc đầu, mắng: "Thằng nhãi ranh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.