Đặt Bút Thành Hôn

Chương 27: Không nhiều lắm




"Em . . . . ." Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của Hà Quyên sẽ cay nghiệt như thế, ở trong ký ức của hắn, Hà Quyên vĩnh viễn là loại người dịu dàng, hắn nói cái gì thì cô chính là cái đó, ngoại trừ không thể thỏa mãn yêu cầu của anh về phương diện đó.

"Yêu, là tôn trọng. Anh đã yêu tôi, vì sao không kết hôn với tôi? Sau khi kết hôn, tất cả mọi chuyện cũng sẽ thủy đáo cừ thành (*)." Hà Quyên chất vấn Thịnh Nhạc Dục.

(*) “Thủy đáo cừ thành”: là câu thành ngữ Trung Quốc ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu.

Thịnh Nhạc Dục nhíu mày hừ lạnh: "Còn chưa tới lúc."

"Chưa tới lúc hay là anh không muốn?" Hà Quyên chế nhạo: "Tôi cho anh nói đó. Ban đầu lúc tôi và anh quen biết, sự nghiệp và cuộc sống của anh vẫn chưa đạt tới trình độ nhất định, vì chuyên tâm vào sự nghiệp, anh còn phải nhờ tôi đi làm để giúp đỡ cuộc sống của anh."

"Khi đó có lẽ là anh cũng có chút thích tôi đi. Đến khi sau này, sự nghiệp của anh có chuyển biến tốt, anh thấy được xung quanh có những người phụ nữ tốt hơn, anh đã cảm thấy tôi không xứng với anh, anh lại lấy họ ra để so sánh với tôi, cảm thấy tôi hoàn toàn là không xứng để đứng ở bên cạnh anh." Những lời này ngày thường Hà Quyên cũng không từng nói qua, không phải cô không hiểu, không phải cô không biết, mà là cảm thấy nếu đã yêu một người, thì phải tin tưởng hắn.

Đó là hoạn nạn hai người cùng trải qua, vì sao lại bởi vì một chút xíu chuyện, tất cả chuyện trước kia cứ thế cũng không còn sót lại chút gì chứ?

"Không sai, sau này anh được tiếp xúc chính là những người có đẳng cấp cao hơn so với em, anh và em hoàn toàn là không ở cùng một cấp bậc!" Thịnh Nhạc Dục cũng không giấu giếm, nói thẳng ra, đều đã nói đến nước này rồi, còn có cái gì khó nói nữa.

"Cho dù là như vậy, anh cũng chưa từng nói chia tay với em. Còn không chứng minh rằng anh yêu em sao?" Thịnh Nhạc Dục giận dữ hỏi Hà Quyên "Anh cũng đã làm đến tình trạng này rồi em còn muốn anh phải thế nào nữa?"

Nghĩ đến đây thì Thịnh Nhạc Dục lại tức giận.

"Hiện tại anh tiếp xúc đều là những người của tầng lớp nào? Bạn gái của người ta đều là những người nào? Chẳng lẽ anh lại nói với bạn bè của mình, bạn gái của anh là ở trong tiệm mát xa cho người khác hay sao?"

Trong ánh mắt của Thịnh Nhạc Dục chứa sự khinh miệt thật sâu đậm làm Hà Quyên đau nhói, khiến sắc mặt của cô trắng bệch xuống trong nháy mắt.

"Mát xa? Mát xa thì thế nào? Cũng không phải là tôi làm chuyện không đứng đắn gì? Tôi là chính đáng làm việc mát xa cho người ta. Lúc trước nếu không phải là tôi tìm nhiều phần công việc như vậy, anh có thể toàn tâm toàn ý chuyên tâm tấn công vào sự nghiệp của anh sao?" Không biết Hà Quyên là đau lòng hay là tức giận, đôi môi của cô hơi run rẩy nhè nhẹ , sắc mặt trắng bệch, không có một chút huyết sắc.

"Lúc đó anh cầm tiền mà tôi mát xa kiếm được để ăn cơm, vì sao anh lại không cảm thấy nghề nghiệp của tôi khiến anh không dám nhìn mặt người ta chứ?" Hà Quyên cười lạnh chất vấn, "Ngươi đã xem thường công việc của tôi như vậy, đã khinh bỉ như thế, tại sao không sớm nói chia tay?"

"Chưa từng nói cho em biết sao? Anh còn yêu em!" Thịnh Nhạc Dục nhíu chân mày lại, không nhịn được nói ra.

"Yêu?" Hà Quyên cười lạnh, cô đã hoàn toàn nhìn thấu người đàn ông trước mặt này.

“Thịnh Nhạc Dục, anh có thể không cần dùng lý do cứ như quang minh chính đại vậy hay không? Từ đầu đến cuối người anh yêu chính là bản thân mình. Anh không chủ động nói chia tay đơn giản chính là không muốn danh tiếng xuống cấp vì vong ân phụ nghĩa. Anh muốn để cho tôi nói ra, như vậy, trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn rồi. Cho dù là người khác nói, cũng là tôi nói chia tay trước, với anh hoàn toàn không có chút quan hệ nào.”

Lời nói của Hà Quyên khiến mặt của Thịnh Nhạc Dục liền biến sắc, cũng không nói thêm được gì.

“Anh vẫn không chia tay, ngoại trừ muốn có danh tiếng tốt ở bên ngoài, còn có một chút nguyên nhân khác. Anh đi nơi nào tìm được một người làm toàn bộ công việc bảo mẫu tốt như tôi vậy? Có phải hay không?” Hà Quyên thấp giọng khẽ cười hì hì, trong tiếng cười kia tràn đầy chế giễu, cười nhạo chính mình ngây thơ ngu ngốc.

“Thời gian dài như vậy, có phải dạ dày của anh lại không thoải mái không? Có phải anh ăn cơm không ngon miệng bằng trước kia hay không? Có phải cái cửa sổ thật cao kia của anh không còn sạch sẽ như trước kia hay không?” Hà Quyên hỏi từng câu hỏi một, sắc mặt của Thịnh Nhạc Dục cứ âm trầm thêm một phần.

“Tôi cho anh biết này Thịnh Nhạc Dục, tôi có chứng sợ độ cao, nhà của anh ở tầng mười tám, dù là quản gia cũng không có cách nào giống như tôi vậy, lau cửa sổ nhà anh đến khi sạch sẽ như vậy mới thôi.” Hà Quyên hoàn toàn cũng không phải là chất vấn, mà là khẳng định.

Không có một ai, sẽ vì một phần tiền thu nhập của quản gia, mà ngay cả góc cạnh của cửa sổ cũng lau đến khi sạch như thế.

Lúc cô làm mấy chuyện này, không phải là bởi vì tiền, chỉ là vì yêu, bởi vì Thịnh Mạc Dục thích cửa sổ sạch sẽ, thích xuyên thấu qua cửa sổ sạch sẽ để nhìn bên ngoài.

Vì thế, dù cô có chứng sợ độ cao mà đôi chân của cô run lẩy bẩy nhưng cô đều sẽ lau cửa sổ cho đến khi sạch sẽ.

Hà Quyên hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, vì người như vậy, không đáng để cô tức giận.

“Nếu đã chia tay, anh còn tới tìm tôi làm gì? Chẳng nhẽ anh vì thiếu một chức bảo mẫu như vậy? Bây giờ không phải là anh có Tả Phỉ Bạch rồi sao?” Hà Quyên không hiểu nổi rốt cuộc vì cái gì mà Thịnh Nhạc Dục lại dây dưa với cô.

Cô không hơn người ta về đẳng cấp như vậy, không phải là hắn không nên ngoảnh lại nhìn sao?

Như thế nào còn ba lần bốn lượt tới quấy rầy cô chứ?

Thịnh Nhạc Dục trầm mặc sau một lúc lâu, lúc này mới từ từ nói: “Anh cảm thấy được anh vẫn còn có cảm giác với em.”

“Tôi thì không còn cảm giác với anh rồi.” Người đàn ông như vậy, nếu cô lại quay đầu lần nữa, vậy thì thật là đầu óc có bệnh rồi.

Bị tổn thương thành ra như vậy còn chưa đủ sao?

Thịnh Nhạc Dục trầm mặc ngồi tại chỗ đó, Hà Quyên không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng mà cô không muốn đối mặt với người đàn ông này nữa rồi.

Nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, mở miệng nói: “Tôi muốn đi về.”

“Em nghe chưa?” Thịnh Nhạc Dục đột nhiên nói một câu nói rất kỳ quái.

“Cái gì?” Hà Quyên không hiểu nhìn hắn, nghe được cái gì?

“Bài hát này.” Thịnh Nhạc Dục lui về phía sau ngồi tựa lưng vào ghế, lại khôi phục sự tự tin đó, bộ dáng giống như có thể nắm tất cả trong tay.

Lúc này, Hà Quyên mới cẩn thận lắng nghe, khúc nhạc này rất quen thuộc, từ lúc lễ mừng năm mới bắt đầu, trên internet bắt đầu truyền một cách điên loạn, cơn sốt một đoạn thời giân dài, có thể nói hiện tại, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe được bài hát này.

“Thì sao, cũng chỉ là một bài hát đang thịnh hành.” Hà Quyên cũng không có quá nhiều hứng thú với mấy việc này, cô không mê những thứ này.

“Bài hát này là Tả Phỉ Bạch hát.” Thịnh Nhạc Dục nhìn giống như hời hợt bỏ xuống một trái bom nặng ký.

Hà Quyên mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Anh có ý gì?”

“Tả Phỉ Bạch ghi âm được bài hát này chính là do anh giới thiệu người cho cô ta, hiện tại hot như vậy, phố lớn ngõ nhỏ đều là bài hát của cô ta…” Thịnh Nhạc Dục cố ý nói phân nửa, cứ nhíu mày trầm tĩnh nhìn Hà Quyên như vậy.

“Cho nên….” Trái tim của Hà Quyên càng ngày càng trầm xuống.

“Cho nên nếu em muốn quay lại, anh cũng có thể đổi cho em một phần công việc tốt, cũng có thể khiến em đạt đến độ cao mà từ trước đến nay chưa từng trải qua.” Thịnh Nhạc Dục hả hê nói xong, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, liều lĩnh bày ra bộ lông vũ xinh đẹp của hắn.

Hoàn toàn không hề chú ý tới, ngay lúc hắn đắc ý biểu lộ cảm giác ưu việt (**) của hắn, phía đối diện, sắc mặt của Hà Quyên đã đen tới cực điểm.

(**) “Cảm giác ưu việt”: cảm giác về sự ưu việt, tự cho mình hơn hẳn người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.