Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 29




Vưu Khả Ý đi khập khễnh, mắt cá chân chân phải vô cùng đau đớn, nhưng cô không trông cậy vào Nghiêm Khuynh sẽ đến giúp cô.

Cửa bệnh viện có hai bậc thang, khi lên có chút khó khăn, thân thể cô quơ quơ, người phía sau lập tức đưa tay đỡ cô.

"Cám ơn." Cô nhỏ giọng nói, không biến sắc kéo dài khoảng cách.

Nghiêm Khuynh dừng một chút, cùng cô lướt qua nhau, "Tôi đi đăng kí."

Nói không ra là loại cảm giác gì, cô ngồi vào trên ghế ở cửa, nhìn người đàn ông kia yên lặng xếp hàng đăng kí, từ đầu tới đuôi cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Quần áo đen của anh rất phẳng, nổi bật lên thân hình thon dài cao lớn, gò má bị ánh đèn trên đầu chiếu lên, có vẻ hơi mông lung không rõ.

Anh và thế giới của cô vốn nên không hề lqd giao nhau, thế nhưng lúc này đang giúp cô xếp hàng đăng kí.

Cuối cùng bác sĩ nói chân của cô chỉ bị trật bình thường, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt rồi, nhưng sau một tháng cũng không thể múa.

Sau khi bôi thuốc và băng bó lại, cô hành động có chút không tiện, phí sức xoay người lại nhặt giầy chân phải thì có người lại nhặt lên trước cô một bước.

"Cái đó ——" cô có chút khó xử, "Tôi tự mình tới là được."

Nghiêm Khuynh nhận lấy xe lăn từ trong tay y tá, đẩy tới trước mặt cô, sau đó đỡ cô lên, cuối cùng chỉ nói câu: "Không có việc gì."

Xuyên qua đại sảnh, xe lăn sẽ một đường đến trước xe taxi ngoài cửa lớn. Lần đầu tiên Vưu Khả Ý được đối xử đặc biệt, chống lại ánh mắt của rất nhiều người, mặt cũng hơi đỏ bừng lên.

Cũng nhanh đến lúc ra cổng, đâm đầu vào một người phụ nữ đi tới, tầm mắt đụng vào Vưu Khả Ý thì lập tức sửng sốt.

"Khả Ý?"

Vưu Khả Ý há miệng, không ngờ lại có thể lqd đụng phải chị ở bệnh viện.

Vưu Lộ tới bệnh viện khám thai, đột nhiên nhìn em gái ngồi trên xe lăn, bị sợ đến mức mắt cũng trừng lớn.

Vưu Khả Ý vội vàng giải thích nguyên nhân hậu quả, nói rõ mình chỉ bị trật, từ trong bệnh viện ra ngoài hành động bất tiện, cho nên y tá mới đẩy xe lăn cho cô.

Vưu Lộ thở phào nhẹ nhõm, lúc này ánh mắt mới rơi vào người Nghiêm Khuynh, "Vị này là. . . . . ."

Trong khoảng thời gian ngắn, Vưu Khả Ý lại không biết mở miệng như thế nào.

Cuối cùng Nghiêm Khuynh gật đầu một cái với Vưu Lộ, "Xin chào, tôi là tài xế đưa Vưu tiểu thư tới bệnh viện."

Nhịp tim của Vưu Khả Ý chậm nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ nhìn thấy cằm đường vòng cung đẹp đẽ của anh. . . . . . Cùng với t shirt màu trắng hơi lộ ra bên trong áo bành tô.

Cô nghĩ, thật sự là một người thô kệch không biết phối hợp, áo bành tô lại phối với t shirt.

Nhưng tầm mắt dừng lại chốc lát trên cổ của anh, cô nhìn thấy hầu kết ở cổ của anh, bởi vì nói chuyện mà hơi rung rung.

Vưu Lộ không ngờ một tài xế taxi thế nhưng lại có lòng tốt như vậy, còn vào bệnh viện cùng với hành khách, vì vậy đưa tay vào trong túi bỏ tiền, rất cảm kích nói: "Cám ơn anh, hiện tại khó gặp được người có lòng tốt, giúp người làm niềm vui như anh vậy."

Vưu Khả Ý vội vàng ngăn lại, nói mình lqd mang theo tiền xe.

"Sao không hiểu chuyện như vậy?" Vưu Lộ đẩy tay của cô ra, cố ý đưa hai trăm đồng cho Nghiêm Khuynh, "Đây là một chút tấm lòng, cảm ơn anh đã chăm sóc em gái tôi."

Vưu Khả Ý hơi lúng túng nhìn Nghiêm Khuynh, có chút lo lắng anh sẽ tức giận.

Nhưng anh chỉ lắc đầu một cái, "Không cần, chỉ là một cái nhấc tay."

Vưu Lộ kiên trì phải trả tiền, vừa cảm ơn một hồi, muốn anh cần phải nhận lấy.

Vưu Khả Ý chỉ cầu thoát khỏi tình trạng lúng túng hiện tại, vội vàng lấy tiền, nhét vào trong tay Nghiêm Khuynh, sau đó nói với Vưu Lộ: "Chị, chị đi kiểm tra đi, hiện tại em phải về nhà, Lục Đồng còn đang chờ em ăn cơm nữa!"

Vưu Lộ lo lắng cho cô, nhất định đưa cô trở về. Vưu Khả Ý chỉ có thể ra hiệu Nghiêm Khuynh đi nhanh lên, cười phất tay một cái với Vưu Lộ, nói Lục Đồng sẽ chờ cô ở dưới lầu, không cần lo lắng.

Trên đường về nhà trong xe vẫn trầm mặc, lúc xuống xe, Nghiêm Khuynh mở cửa gọi cô lại, đưa lại hai trăm đồng.

Cô có chút lúng túng, "Tôi cũng chưa trả phí đăng ký và tiền thuốc thang cho anh... anh, anh cầm đi. . . . . ."

"Những thứ kia cộng lại cũng không đến 100." Nghiêm Khuynh nói.

"Nhiều thì anh giữ lại là tốt rồi, anh kiếm tiền vậy. . . . . ." Vưu Khả Ý nói theo bản năng, rồi lại mắc kẹt ở một nửa, lúng túng hơn rồi, "Anh kiếm tiền, khụ khụ, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng. . . . . ."

Lời mới ra miệng, cô chỉ nghe thấy người trước mặt cúi đầu cười ra tiếng, vừa ngẩng đầu, rốt cuộc lại nhìn thấy hầu kết của anh lqd rung động.

Đó là một trận rung động thong thả mà linh hoạt, tự nhiên, bừa bãi.

Giống như mùa đông trên núi tuyết đột nhiên nổi lên một trận gió, đầu cành tuyết đọng có chút rung rung, có bông tuyết rơi xuống lã chã, yên lặng không một tiếng động bao trùm ở trên mặt tuyết óng ánh.

Thế nhưng rất đẹp mắt, rất hấp dẫn.

Cô hơi kinh hãi cúi đầu, kết quả nghe anh cười như không cười hỏi cô: "Làm sao cô biết tôi kiếm tiền không dễ dàng?"

Cô ho khan hai tiếng, "Anh dãi nắng dầm mưa, sống qua ngày trên mũi dao, dĩ nhiên không dễ dàng. . . . . ." Kết quả nói xong lời cuối cùng thì chính cô cũng nói không nổi nữa, chỉ cảm giác mình quả nhiên là sinh viên ngành nghệ thuật, nói một câu cũng phải nói lộn xộn lung tung, giống như không đạt tiêu chuẩn ngữ văn tiểu học.

Dãi nắng dầm mưa. . . . . .

Sống qua ngày trên mũi dao. . . . . .

Anh rõ ràng là vai nam chính lqd Tiếu Ngạo Giang Hồ.

Kết quả lúc lúng túng ngẩng đầu, thế nhưng nhìn thấy trong đôi mắt xưa nay bình tĩnh không gợn sóng xuất hiện chút ý cười, điều này làm cả người anh cũng trở nên dịu dàng. Con ngươi đen nhánh sáng ngời, khóe môi khẽ nâng lên, cùng với chân mày khóe mắt cũng dính phải một chút ấm áp.

Vậy mà nụ cười đó biến mất quá nhanh, trong chớp mắt Nghiêm Khuynh đã nhét tiền vào trong tay cô, nghiêng người đóng kỹ cửa xe, "Đi thôi, tôi đưa cô lên."

Vưu Khả Ý bị anh đỡ đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

"Chuyện đó. . . . . ."

Vừa rồi là đầu óc cô mắc kẹt, hiện tại mới ý thức được, cô lại đồng ý mang một người xa lạ về nhà.

Hơn nữa người xa lạ kia còn là người đàn ông thân phận phức tạp trước mắt.

Nghiêm Khuynh cũng dừng lại, không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô, hình như nhìn rõ tâm tư của cô.

Cặp mắt kia sáng ngời lại thâm sâu, cứ như vậy không hề trở ngại cùng cô chạm vào nhau ở giữa không trung, chờ đợi câu dưới của cô.

Vưu Khả Ý chần chờ chốc lát, sau đó đưa tay ấn thang máy, "Không có gì, chỉ là muốn nói, nhà tôi có chút loạn, có thể không tiện mời anh vào ngồi một chút."

Đây là nhượng bộ lớn nhất của cô lqd rồi.

Tia sáng trong thang máy luôn là dư thừa giống như ánh mặt trời giữa hè nổi bật nhất đều tập trung ở chỗ thu hẹp trong trời đất này.

Chân phải không thể chịu lực, cho nên trọng tâm toàn thân chỉ có thể đều đặt ở chân trái, vốn chỉ nhẹ nhàng nắm tay của anh, càng về sau lại biến thành cả người đều tới gần trên vai anh. Vưu Khả Ý có chút ngượng ngùng chỉnh chỉnh thân thể, chân trái chua xót muốn chết.

"Không cần để ý." Ngay cả đầu Nghiêm Khuynh cũng không chuyển xuống, vững vàng chống được cánh tay của cô, "Nếu không sẽ mệt chết."

Vì vậy tư thế của hai người lập tức biến thành gắn bó thật chặt, hơn nửa người cô đều dựa vào trên người của anh.

Tiếp xúc gần như không có khoảng cách, thân mật đến khó bỏ qua . . . . . .

Vưu Khả Ý ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt, mang một ít mùi bạc hà như có như không, vì vậy nhịp tim đã kiềm lại đột nhiên tăng nhanh, giả vờ như không có việc gì hỏi anh: "Anh hút thuốc lá vị bạc hà?"

"Không phải."

"Tôi ngửi thấy mùi bạc hà." Cô ho khan hai tiếng, cúi đầu nhìn bóng dáng hai người.

Thế nhưng giống như người tình nồng tình mật ý.

Đỏ mặt lqd.

"Là kẹo bạc hà." Cuối cùng Nghiêm Khuynh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Vưu Khả Ý nhớ đến ba, mặc dù bình thường không hút thuốc lá, nhưng khi liên hoan cùng giáo sư trong trường học thì thỉnh thoảng cũng sẽ rút lên một hai điếu, khi về nhà cũng sẽ ăn mấy viên kẹo bạc hà, tránh cho mùi vị quá nồng, bị vợ và con gái ghét bỏ.

Cô không nhịn được hỏi anh: "Anh có bạn gái sao? Cô ấy không thích anh hút thuốc lá?"

Nghiêm Khuynh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn con số biểu hiện trên thang máy, "Sắp tới."

Sắp tới có ý tứ là có hay lqd không có đây?

Vưu Khả Ý âm thầm suy đoán, loại người có thân phận như anh hẳn là không thiếu phụ nữ rồi.

Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, bọn họ đứng ở cửa nhà cô thì Nghiêm Khuynh mới nói: "Lần trước nói chuyện với cô ở bên ngoài trường học, cô dời đầu đi chỗ khác rồi."

Vưu Khả Ý không biết tại sao anh nhắc tới việc này, suy nghĩ một chút, "Bởi vì anh đang hút thuốc lá ——"

Nói tới chỗ này, cô đột nhiên hiểu ý rồi, gần như có chút không dám tin tưởng hỏi anh: "Cho nên anh mới ăn kẹo bạc hà?"

Lại là bởi vì cô?

Nhịp tim đột nhiên lqd tăng nhanh.

Ở trong hành lang yên tĩnh như vậy, Nghiêm Khuynh cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh.

"Người giống như tôi, bị người xem thường sau lưng là chuyện thường, đã sớm quen thói, nhưng tập mãi thành thói quen cũng không có nghĩa là thích. Nếu như có thể, ít nhất tôi hi vọng khi mặt đối mặt có thể tránh khỏi loại tình trạng này." Giọng nói kia không nhanh không chậm, giống như đang trần thuật một sự thật không quan trọng lắm, "Bởi vì tôi tương đối am hiểu nhìn ánh mắt người mà nói chuyện."

Một phút trước trái tim Vưu Khả Ý còn nhảy rất nhanh đột nhiên bình tĩnh lại.

Ánh đèn trên đầu không chói mắt, bởi vì tư thế của người đàn ông ở trước mắt khẽ cúi đầu mà hơi che bóng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với mảng ánh sáng này.

Cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, thế nhưng lqd đôi mắt lại làm trong lòng cô co rút nhanh một hồi.

Hoặc nói làm cô khổ sở chính là mục đích mà anh nói ra khỏi miệng, giống như không thèm để ý lời nói chút nào.

"Không phải vậy." Cô nghe mình giải thích, "Không phải tôi xem thường anh, tôi chỉ, chỉ không quen ngửi mùi thuốc lá. . . . . ."

Nhìn thẳng vào mắt chốc lát, hai mảnh môi mỏng trơn bóng đẹp mắt khẽ cong lên, "Tôi biết rõ."

Cho nên mới có kẹo bạc hà.

Cho nên trong mùi thuốc lá mới có mùi bạc hà như có như không.

Vưu Khả Ý không biết tại sao mặt của mình đột nhiên nóng lên rồi.

Giống như cành yếu ớt khó chịu được sức nặng của tuyết đọng, bỗng nhiên buông lỏng, trong nháy mắt, vô số bông tuyết trắng thật nhỏ xốp bay lả tả mà rơi xuống.

Hành lang yên tĩnh như thế.

Yên tĩnh đến mức cô gần như nghe được tiếng lqd tuyết rơi.

Rắc rắc, có người mở cửa.

Lục Đồng mặc bộ quần áo gấu ngựa ở nhà vừa dầy vừa nặng rất buồn cười, sững sờ đứng ở cửa, "Khả, Khả Ý? ? "

Cô nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, nhưng rất lâu không chờ được Vưu Khả Ý mở cửa đi vào, cho nên tự mình đến mở cửa, không thể nghĩ đến bắt gặp một đôi.

Hơn nữa Vưu Khả Ý gần như dựa vào trên thân người đàn ông kia, tư thế rất thân mật.

Vưu Khả Ý thẳng người lên theo bản năng, rất nhanh kéo ra khoảng cách của hai người.

"Tôi đi về trước đây." Cô áy náy cúi đầu nói cảm ơn, "Hôm nay thật sự cám ơn anh."

Sau đó cũng không quay đầu lại mà lqd vào phòng.

Nghiêm Khuynh nhìn cánh cửa kia khép lại ngay trước mắt, đúng lúc đỉnh đầu bụp một tiếng rồi đèn cũng tắt, quanh mình lâm vào một vùng tăm tối.

Một nháy mắt ngắn ngủi, anh nhìn thấy tổng thể cảnh trí trong phòng, giấy lót tường là màu vàng nhạt, bàn ăn phong cách Châu Âu, trên trần nhà treo đèn lồng ô vuông màu sáng. . . . . . Anh cười cười.

Quả nhiên là hai thế giới khác biệt rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.