Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 28




Tiết cuối cùng trên lớp được một nửa thời gian, điện thoại di động vang lên.

Lục Đồng gửi tới tin nhắn nói: "Khả Ý, tối nay hội học sinh có chút hoạt động, tối nay mình trở về!"

Vưu Khả Ý cũng lười phải vạch trần cô ấy.

Gần đây hành tung của Lục Đồng bất định, thường trốn học hoặc về sớm, hội học sinh có thể có hoạt động gì mà muốn chiếu cố cả ban ngày ban đêm như vậy, mà bản thân mình là một trong những học viên của học viện lqd múa lại không biết gì cả?

Một cặp tình lữ đang nói chuyện phiếm ở hàng cuối cùng, giống như keo như sơn khó phân khó chia rồi, đặc biệt là bộ phận môi.

Giáo sư già trên bục giảng vỗ sách lên bàn bốp một cái, tức giận nói: "Hai bạn học ở hàng cuối cùng đang làm gì vậy?"

Ba lớp học chung, chừng một trăm người cùng nhau quay đầu lại, nếu như ánh mắt có nhiệt độ, đoán chừng đôi tình lữ kia đã thành một đôi uyên ương nướng.

Nam sinh bao quát nữ sinh mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt vào trong lồng ngực mình, trấn định nói: "Giáo sư, tình đến chỗ sâu khó kiềm nén, xin ngài thông cảm."

Cả lớp cười thật to thì Vưu Khả Ý đột nhiên ý thức được.

Cán bộ Lục Đồng chưa bao giờ trốn học đột nhiên bắt đầu trốn học, hơn nữa càng trốn càng ngông cuồng, dường như sánh kịp với nghiện, đây không phải là tình đến chỗ sâu khó kiềm nén, còn có thể là cái gì?

Cô bắt đầu vùi đầu đánh chữ.

"Đồng chí Lục Đồng, lấy tư cách của một đảng viên, mời nghiêm túc nói cho mình biết, tôn chỉ của đảng là cái gì?"

Ba phút sau, màn hình sáng.

"Thực sự yêu cầu? Mình đoán, bây giờ cậu đang ở trên lớp? Chiều hôm nay không có tiết chủ nghĩa Mác Lê – nin đúng không?"

"Đúng là không có, nhưng đồng chí Lục Đồng, gần đây hành động việc làm của cậu đã hoàn toàn làm trái với tôn chỉ của đảng lqd ta. Mời tìm kiếm lương tâm của mình, sau đó tràn đầy áy náy, hơn nữa "thực sự yêu cầu " nói cho mình biết, có phải cậu yêu đương rồi hay không? (▼へ▼メ)"

Lục Đồng chỉ trả lời bằng một icon thêm một chuỗi im lặng tuyệt đối: ". . . . . ."

Vưu Khả Ý phá giải bất lực, nhanh chóng đáp lại: "(▼へ▼メ)!"

Sau đó sẽ không có đoạn sau.

Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cô mới nhận được một tin nhắn cuối cùng của Lục Đồng: "Nền tảng của bạn bè tốt là cả đời cùng nhau đi! Không phải cố ý gạt không nói cho cậu, là chuyện hơi phức tạp, không xử lý được trong khoảng thời gian ngắn. Chờ mình xử lý tốt, nhất định thẳng thắn được khoan hồng với cậu, cậu tin mình! Nhìn ánh mắt chân thành của mình +o+!"

Lục Đồng rất thẳng tính, chưa bao giờ lừa gạt cô cái gì, nhưng bây giờ cho dù gửi tin nhắn giải thích cũng không được, cũng chỉ là "chuyện hơi phức tạp", " không xử lý được trong khoảng thời gian ngắn" và "chờ mình xử lý tốt". Nói và không nói có gì khác biệt.

Vưu Khả Ý hơi lo lắng không phải cô ấy gặp phải vấn đề nan giải gì chứ, dù sao mạch não của Lục Đồng còn ngắn hơn trực tràng của chim. Nhưng cô cũng không tiện hỏi tới, chỉ có thể trả lời cô ấy: "Đây là lòng của mình, bán □□ và cải trắng làm bạn bè. . . . . ."

Thường ngày sẽ lập tức triển khai một cuộc đại chiến chèn ép, thức tỉnh về nền tảng bạn bè của cải trắng và não chim với cô nhưng không có tin nhắn hồi âm.

***

Tan học trên đường về nhà, cô nhận được điện thoại của mẹ, đây là cuộc điện thoại đầu tiên mà bà gọi sau mười ngày gây gổ và đánh cô lần đầu.

Vưu Khả Ý đưa di động dính vào bên tai, nhẹ nhàng kêu một tiếng mẹ.

Chúc Ngữ ừ một tiếng, trực tiếp hỏi cô: "Con đã từ chối trung tâm huấn luyện bên kia chưa?"

Ngay cả thăm hỏi bình thường cũng không có một câu, mẹ của cô luôn mạnh mẽ vang dội như vậy, đi thẳng vào vấn đề. Vưu Khả Ý nhất thời không lên tiếng.

"Không nói lời nào thì ý tứ chính là không có từ chối, đúng không?" Giọng nói của bà có chút lạnh, giống như dao găm phá vỡ không khí, xuyên qua khoảng cách xa đi tới bên tai của cô.

Vưu Khả Ý liếc nhìn bầu trời âm u sắp trời mưa, tăng nhanh bước chân, "Mẹ, con đã nói rồi con rất thích công việc ở trung tâm huấn luyện, con biết rõ mẹ hi vọng con vào đoàn văn công, nhưng tốt nghiệp lại đi lqd cũng không muộn, ít nhất khi thực tập làm công việc con thích, ngay cả mấy tháng cũng không được sao?"

Chuyện đương nhiên, đáp lại cô vẫn là một câu vô tình "Không được.".

"Con còn trẻ tuổi, biết cái gì? Thích tính là gì? Thích có thể cho con đời này thành người tiền đồ sáng lạng? Thích có thể cho con cả đời an toàn, ấm no không lo lắng? Trung tâm đào tạo là thứ gì? Hôm nay có ngày mai không có. Vưu Khả Ý mẹ cho con biết, mẹ là người từng trải, thấy quá nhiều loại tự do cơ cấu này rồi, con nhất định phải nghe lời của mẹ, không thì trước sau gì cũng hối hận!"

Lại là loại tranh chấp bên nào cũng cho là mình phải này, trước kia cô luôn thỏa hiệp trước. Thế nhưng lúc này cô không muốn thỏa hiệp, giống như cách khoảng cách rất xa, kính sợ đối với mẹ cũng trở nên yếu đi theo tín hiệu.

Cô trầm mặc chốc lát, "Mẹ, con sẽ thẻ cân nhắc một chút."

"Cân nhắc? Cân nhắc cái gì? Ai cho con cân nhắc lựa chọn rồi hả? Con chỉ có một lựa chọn, từ chối quản lý yêu tinh hại người gì kia!" Mẹ uy nghiêm và quả quyết không bị quấy rầy chút nào bởi vì tín hiệu điện thoại, bà đề cao giọng nói ra lệnh, "Mẹ biết rõ tối nay con đến trung tâm đào tạo dạy múa, buổi tối mẹ cũng sẽ gọi cho con...con cứ liệu mà làm cho mẹ!"

Sau đó là tiếng đô đô lạnh lẽo, thật ra thì cũng không chênh lệch nhiệt độ bao nhiêu với giọng nói của mẹ, giống nhau không mang theo tình cảm, chỉ có tác dụng rất đơn giản là nhắn nhủ tin tức.

Tiếng đô đô là để cho bạn biết, đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện thêm với bạn nữa.

Mà giọng nói lớn của mẹ cũng đủ chịu tải giống như tín hiệu.

***

Đêm đó cứ theo lẽ thường đến trung tâm đào tạo dạy múa, ở trên đường Vưu Khả Ý nghĩ thật lâu, nghĩ tới Vưu Lộ phụ lòng mong đợi của mẹ, nghĩ tới mẹ cố chấp và không chịu thỏa hiệp đối với việc cô vào đoàn văn công, rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp.

Năm xưa Chúc Ngữ cũng là người trong đoàn văn công, tuổi trẻ được đi biểu diễn ở rất nhiều quân khu, tiền đồ sáng lạng. Vậy mà một lần thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở võ đài khiến cho bà bị thương, lqd dây chằng chân phải đứt, từ đó về sau đều lưu lại biến chứng, không thể vận động dữ dội.

Giấc mộng của bà kết thúc khi cách thành công rất gần, cho nên nửa đời sau đều gửi gắm hi vọng vào trên người con gái.

Không phải Vưu Khả Ý không hiểu chuyện, chỉ là không cam lòng.

Nếu quyết định chủ ý muốn thỏa hiệp, cả buổi học cô đều suy nghĩ phải từ chối như thế nào, nói cho quản lý cô thay đổi chủ ý, cho nên trong quá trình dạy múa thì lòng có chút không yên, khi làm ra một động tác độ khó cao thì trọng tâm lại không vững, ngã xuống đất.

Đám con nít hoảng sợ thét lên rồi vây quanh cô, ồn ào lộn xộn hỏi cô thế nào.

Mắt cá chân của cô truyền đến một hồi đau đớn, có lẽ là trẹo.

Giáo viên lớp bên cạnh nghe tin, chạy tới từ phòng làm việc, không nói hai lời liền muốn đưa cô đi bệnh viện.

Vưu Khả Ý nhìn mấy đứa bé trong phòng học, lắc đầu một cái, "Cô Tô, cô giúp trông học sinh một chút, tôi tự gọi xe đến bệnh viện là được."

Vốn tưởng rằng cách thời gian tan lớp còn nửa giờ, người của Nghiêm Khuynh cũng sẽ không chờ ở dưới lầu sớm như vậy, nhưng ai biết đợi khi cô khập khiểng nhảy ra từ cửa chính của trung tâm đào tạo thì lại nhìn thấy chiếc xe taxi màu xanh dương đã chờ ở ven đường.

Cô từ từ dịch qua, xuyên qua cửa sổ đen thùi lùi mơ hồ nhìn thấy người ngồi chỗ tài xế giống như đang ngủ, vì vậy đưa tay gõ cửa sổ một cái.

Người nọ rất nhanh xoay đầu lại, hạ cửa sổ xe xuống.

Vưu Khả Ý sững sờ, "Tại sao là anh?"

"Hôm nay Tiểu Lý có chuyện, không tới được." Nghiêm Khuynh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Sao sớm vậy?"

Tiểu Lý là người phụ trách đưa đón cô mỗi Chủ nhật.

Vưu Khả Ý khập khiểng mở cửa xe, phí sức bò lên xe, đóng cửa đồng thời mới nói: "Trật chân, phải đi bệnh viện xem một chút."

Nghiêm Khuynh ừ một tiếng, liếc nhìn chân của cô, sau đó nổ máy xe.

"Dây an toàn!" Vưu Khả Ý lên tiếng lqd nhắc nhở.

Nghiêm Khuynh không chút cử động đạp chân ga, thâm tình nhạt nhẽo nói: "Không có thói quen đó."

Từ trong gương chiếu hậu, Vưu Khả Ý và anh ta liếc nhau một cái, anh ta rất nhanh dời tầm mắt đi, không có biểu cảm gì.

Quả nhiên là một côn đồ, không sợ chết.

Vưu Khả Ý nghĩ thầm.

Trên nửa đường điện thoại di động vang lên, cô móc ra từ trong túi vừa nhìn, tâm tình lập tức càng không tốt hơn.

Là mẹ gọi tới.

Như cô đoán, vừa nhận lên chính là một câu đổ ập xuống: "Có phải con lại không nói hay không?"

Cô mệt mỏi đến cực điểm, trên chân lại nhói đau, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Mẹ, con vốn muốn nói ——"

"Đừng nói nhiều với mẹ như vậy, nói hay chưa nói, hai chữ là được!" Đối phương như đinh chém sắt ngăn trở lời giải thích của cô.

Vưu Khả Ý không nhịn được đề cao giọng nói: "Mẹ hãy nghe con nói, vừa rồi con không cẩn thận trật chân, bây giờ đang ở trên đường đi bệnh viện ——"

"Vậy cho nên?" Đổi lấy là một câu lạnh nhạt hỏi ngược lại, "Cho nên lại không có biện pháp từ chối kỳ thực tập, phải hay không?"

Cô cứng họng, nửa ngày mới tìm được ngôn ngữ: "Mẹ cho rằng con đang gạt mẹ?"

"Con luôn luôn lấy cớ rất nhiều." Mẹ cô trả lời như vậy.

Vưu Khả Ý một câu cũng nói không nên lời, cuối cùng chỉ nghe một tiếng đô, đối phương cúp.

Trong lòng cô phiền não, ném điện thoại ở bên cạnh, nặng nề dựa vào lưng ghế, định nhắm hai mắt lại.

Mắt cá chân đau muốn chết, nhưng hình lqd như trái tim lại càng đau hơn.

Cô nhớ lại năm mười hai tuổi ấy, lần đầu cô có kinh, ở nhà một mình sợ đến mức không biết làm sao, cho dù biết đây là cái gì, vẫn hốt hoảng không biết nên làm như thế nào cho phải. Ngày đó vừa đúng lúc là ngày chị lên sân khấu biểu diễn, mẹ đi theo chị, bởi vì trong khoa của ba bắt đầu hạng mục, nán lại ở trong trường đại học không trở về.

Cô hốt hoảng lo sợ gọi điện thoại cho mẹ, lại bị cắt đứt nhiều lần. Cuối cùng thật vất vả nối thông, không đợi cô mở miệng, mẹ ở đầu kia không nhịn được quát lớn: "Có chuyện gì tối nay lại nói! Chị của con sắp phải lên sân khấu rồi, mẹ muốn chuyển thành máy chụp hình nữa!"

"Mẹ ——" cô chỉ tới kịp hô lên hai chữ này, điện thoại đã bị cắt đứt.

Chỉ còn lại máy bận, tiếng máy bận lạnh lẽo.

Giống hôm nay như đúc.

Có một lần cô cho rằng mình là một đứa bé không có mẹ, bởi vì tất cả trọng tâm của mẹ đều đặt ở trên người chị, cũng chỉ còn lại thất vọng và bỏ rơi đối với cô.

Mà nay, khi cô cho rằng cuối cùng mẹ có thể nhìn đến cô, rốt cuộc mới hiểu, mẹ thấy cũng chỉ là một vật thay thế, một đứa bé thay thế chị múa, một người máy thay thế hoàn thành mơ ước của mẹ.

Vưu Khả Ý nhắm mắt lại, lại vẫn cảm thấy lqd hốc mắt hơi nóng, chua xót như muốn đòi mạng.

Cô dùng sức dụi dụi con mắt, vẫn không dám mở ra, chỉ sợ vừa mở ra sẽ có chất lỏng không nghe lời lăn ra ngoài.

Không biết xe dừng lại từ lúc nào, cô mở hai mắt mơ hồ đẫm lệ ra, lại đối mặt với đôi mắt đen lay láy trong gương chiếu hậu một lần nữa.

Nghiêm Khuynh ngồi trước cầm một bọc khăn giấy đưa cho cô, cũng không nói chuyện.

Cô hít mũi một cái, mang theo giọng mũi nói với anh: "Cám ơn."

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Là chân quá đau rồi, có chút không chịu nổi."

Anh gật đầu một cái, giống như hoàn toàn không nghi ngờ cô nói dối —— mặc dù lời nói dối này sứt sẹo rất quá đáng.

Vưu Khả Ý lại giải thích: "Bình thường mẹ tôi không phải như vậy, quan hệ của chúng tôi rất tốt."

Nghiêm Khuynh vẫn gật đầu, không trả lời.

Cô cảm thấy một trận thất bại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thì thào nói: "Tình cảm tốt, quan hệ tốt. . . . . . Cũng không biết là đang gạt ai."

Một hồi lâu, cô nghe được người ngồi trước nói nhỏ một câu: "Cần gì quá nghiêm khắc như vậy? Từ mẹ này, có thể xuất hiện ở trong sinh mệnh cũng là chuyện tốt rồi, dù sao có cũng hơn không có."

Cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, lại vừa vặn sau khi nhìn thấy đôi mắt kia dời khỏi gương chiếu hậu.

Nghiêm Khuynh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nhạt nhẽo mà khởi động xe hơi, giống như vừa rồi chưa từng nói qua cái gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.