Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 2




Gia nhập Thiên Tài Huấn Luyện Doanh một năm, rất nhiều thứ đều không cần tự mình tốn hao, vất vất vả vả lâu như vậy, tất cả tích súc trên người cũng chỉ không đến sáu trăm vạn lượng, năm triệu lượng trực tiếp chẳng khác nào là toàn bộ gia sản của hắn rồi.

Lâm Tiêu nhìn Vương Cường giật mình, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, nói cái gì mình kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nói không chừng có thể thắng, còn không phải là vì khiến mình đáp ứng đổ đấu với hắn sao, Vương Cường này nếu như không có mười phần nắm chắc, sao dám đi lên khiêu chiến mình? Đơn giản là thấy mình tỷ thí với Hạ Nhất Minh lúc trước, cho rằng hiểu được thực lực của mình, muốn đi lên thay Nguyên Võ Thánh Địa lấy lại danh dự, thuận tiện gạt mình một phen thôi.

Bất quá có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không lãng phí, vốn hắn còn không chuẩn bị bạo lộ thực lực tam chuyển hậu kỳ của mình, bất quá nếu đối phương đã nguyện ý đi lên đưa tiền, vậy thì không trách được hắn rồi.

Nếu như là đệ tử Top 100 trên bài danh ngọc bích, Lâm Tiêu nói không chừng còn phải nghĩ kĩ, nhưng Vương Cường này bài danh chỉ là 121 muốn đi lên chiếm tiện nghi, thật đúng là tưởng rằng học viên cũ có thể quét ngang tất cả sao?

- Sao hả? Không dám sao? Không dám coi như bỏ qua đi.

Lâm Tiêu xùy cười một tiếng, trong đôi mắt toát ra một tia khinh thường.

- Không dám? Ai nói ta không dám.

Vương Cường cắn răng một cái, xem ánh mắt hắn hiển nhiên cũng đã liều mạng:

- Chúng ta hiện giờ liền so, ký đổ ước.

Năm triệu lượng đối với Vương Cường mà nói cơ hồ là tất cả gia sản, một khi thua cơ hồ táng gia bại sản, nhưng nếu thắng tài phú trên người lập tức có thể tăng vọt gấp đôi, tiền lời cũng vô cùng kinh người, quan trọng hơn là lúc trước Vương Cường đã thấy Lâm Tiêu tỷ thí với Hạ Nhất Minh, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ thắng.

- Tự cầm đá nện vào chân mình rồi.

Tất cả đệ tử chung quanh đều trêu tức nhìn Lâm Tiêu, xem hắn trả lời như thế nào.

Cách đó không xa, Lý Dật Phong bọn hắn cũng lắc đầu, sư đệ này của mình tuy rằng mạnh, nhưng lại có chút quá vọng động rồi, vốn bọn hắn còn muốn đến đây ngăn cản, nhưng hơi cân nhắc một chút lại bỏ đi ý niệm. Có một số việc vẫn phải chịu thiệt mới có thể nhớ kỹ, năm triệu lượng mua một bài học tuy rằng đắt đỏ, nhưng giáo huấn đắt thì kinh nghiệm mới trân quý.

- Tốt.

Lâm Tiêu lại không nói hai lời, trực tiếp đáp ứng, dẫn đầu đi về phía khiêu chiến thất.

- Rõ ràng thật sự đã đáp ứng.

- Lâm Tiêu này quá độc ác.

- Thật sự là cho không tiền mà.

- Hắn là điên rồi, hay là đã tính trước.

- Năm triệu lượng, coi như là một ít võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đại thành bài danh Top 50 trong huấn luyện doanh khiêu chiến với nhau cũng rất ít khi đạt đến mức này a.

Cơ hồ tất cả đệ tử ở đây đều nhìn Lâm Tiêu như tên điên, không rõ hắn sao lại đưa ra cái giá như vậy, càng không rõ hắn rõ ràng thật sự đã đáp ứng.

Có thể trở thành học viên Thiên Tài Huấn Luyện Doanh người nào không phải là nhân vật thiên tư trác tuyệt, thông qua chiến đấu giữa Lâm Tiêu và Hạ Nhất Minh lúc trước, đối với thực lực Lâm Tiêu mọi người đã khá hiểu rõ, theo bọn hắn thấy thì Lâm Tiêu thực quyết đấu với Vương Cường thì xác xuất chiến thắng quả thật thấp đến kinh người.

Mà ngay cả nhân viên công tác của Thiên Tài Huấn Luyện Doanh cũng mặt lộ vẻ giật mình, bất quá vẫn công bình công chính xử lý tốt thủ tục.

Hai người từng người nộp lên năm triệu lượng, đi vào khiêu chiến thất.

- Một trận chiến này quyết định mười triệu lượng thuộc về ai, ai thắng sẽ có được mười triệu lượng.

- Móa, sớm biết Lâm Tiêu này xúc động như vậy, ta cũng đi lên khiêu chiến rồi, nói không chừng có thể thắng được năm triệu lượng.

- Khi không mất đi cơ hội kiếm tiền.

Đám người nhao nhao nghị luận, không ít đệ tử đều ảo não dị thường, trước kia Vương Cường khiêu chiến bọn hắn đều ôm lòng chế giễu, thật không nghĩ đến Lâm Tiêu vậy mà thật sự đã đáp ứng, lại khiến trong lòng bọn hắn hối hận không thôi

Trong khiêu chiến thất, Lâm Tiêu và Vương Cường xa xa đứng thẳng.

Hô!

Vương Cường từ phía sau lưng xuất ra một thanh chiến phủ, thanh chiến phủ này cao cỡ nửa người, lưỡi phủ sắc bén dị thường, không giống bình thường, mà còn có đạo đạo răng cưa, tản ra hàn mang. Phủ khẩu tạo hình như vậy ở trình độ sắc bén sẽ có chỗ yếu bớt, nhưng ở tính thiết cát và tính phá hư lại được tăng cường rất lớn, đối phó những yêu thú da dày thịt béo, hình thể khổng lồ kia càng thêm có tính sát thương.

Ngoại trừ phủ khẩu hiện có hình răng cưa ra, trên lưng búa càng nổi bật ra một đạo mũi nhọn, vô cùng dữ tợn.

- Lâm Tiêu, không nghĩ tới ngươi vậy mà thật sự dám tiếp nhận khiêu chiến của ta, ngươi cho rằng ngươi đánh bại Hạ Nhất Minh là rất giỏi sao? Quả thực buồn cười, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết một chút về chênh lệch giữa học viên cũ và học viên mới.

Vương Cường nhếch miệng cười cười, ánh mắt lạnh như băng, lúc này hắn đã lột bỏ ngụy trang lúc đầu, lộ ra mục đích thật của mình.

- Vừa rồi Hạ Nhất Minh trước khi chiến đấu cũng nói không khác ngươi lắm, đáng tiếc cuối cùng hắn thua.

Lâm Tiêu khóe miệng nhếch lên mĩm cười, thần thái nhẹ nhàng.

- Hạ Nhất Minh? Lấy hắn so với ta? Hừ.

Vương Cường hừ lạnh một tiếng, thân hình mạnh mẽ động.

Thân thể cao lớn như một cỗ xe tăng hạng nặng, tốc độ Vương Cường lập tức tăng lên tới cực hạn, thân hình vạch phá không khí lưu lại trong hư không một đạo tàn ảnh, cuồng mãnh phóng tới Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu như thiểm điện rút ra chiến đao màu đen, cũng nhanh chóng vọt tới trước.

- Đi chết.

Vương Cường gầm lên giận dữ, Cự Phủ trong tay không chút lưu tình đánh xuống Lâm Tiêu, Cự Phủ ở trong hư không mang theo một đạo tàn ảnh, bổ ra không khí truyền ra tiếng ô minh kịch liệt.

Trông thấy hình thể Vương Cường Lâm Tiêu đã biết rõ đối phương tuyệt đối là võ giả hệ sức mạnh, chiến đao trong tay căn bản không cùng hắn cứng đối cứng, Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết thi triển, thân hình Lâm Tiêu vừa tiếp xúc với Vương Cường lập tức hóa thành một đạo gió mát mờ ảo, bỗng nhiên tránh thoát khỏi công kích của Vương Cường, chiến đao màu đen như thiểm điện lướt ra, hóa thành một đạo hàn mang bổ về phía cổ Vương Cường.

- Ân?

Vương Cường ánh mắt u lãnh, đối mặt với công kích của Lâm Tiêu thần sắc không có chút kinh hoảng, ngược lại lộ ra một tia lạnh lùng đã tính trước.

Khi khi chiến đao Lâm Tiêu sắp bổ trúng Vương Cường, hai chân Vương Cường liên tục lắc lư, thân hình vậy mà mơ hồ hóa thành một cái bóng tránh đi công kích của Lâm Tiêu, đồng thời chiến phủ nơi tay phải xoay chuyển, lưỡi búa chớp động hóa thành đạo đạo phủ hoa bao phủ lấy quanh thân Lâm Tiêu.

Cự Phủ với tư cách vũ khí hạng nặng thường thường dùng lực phá địch, nhưng ở trong tay Vương Cường vậy mà vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, giống như vung vẩy một cọng rơm rạ vậy, mà thân pháp Vương Cường càng vô cùng tinh diệu, hắn hình thể cực kỳ khôi ngô rõ ràng cho người một loại cảm giác phiêu hốt bất định, giống như lá liễu không ngừng đong đưa trong gió, lại dùng làm một thể với hoàn cảnh chung quanh, hiển nhiên thân pháp còn trên cả Hạ Nhất Minh lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.