Dark Desiring

Chương 22




Không thể không nói Âu Dương Cẩm Hoa có năng lực khá tốt, khi bao người ở trong Ủy ban kế hoạch phát triển đều cho rằng Triệu Quốc Đống không ổn, thì cũng có một số ít người nhìn ra vài vấn đề.

- Chủ nhiệm Thạch, tôi thấy trong khoảng thời gian này tinh thần của chủ nhiệm Triệu không được tốt, không thích gặp người, cũng không ra ngoài, có phải bị bệnh không?
Phó trưởng ban thư ký Sử Minh Quân một bên rót rượu cho Thạch Đức Kiến rồi thuận miệng nói.

Trong ủy ban, Thạch Đức Kiến coi như có tư cách khá cao, từng bước từ trưởng ban đến phó cục trưởng, cục trưởng, cuối cùng đến LIêu Đông rèn luyện một năm rồi về ủy ban làm phó chủ nhiệm. Nếu nói về tư cách ở Ủy ban kế hoạch phát triển thì ngoài Phó Tuyền ra là đến lượt y, ngay cả Đồng Lập Quốc cũng kém hơn y một chút.

Chẳng qua Đồng Lập Quốc trước đó từng làm thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thị ủy thành phố Tấn Dương – tỉnh Tấn, sau đó từ vị trí này tới Ủy ban kế hoạch phát triển làm phó chủ nhiệm, vị trí cao hơn Thạch Đức Kiến. Hơn nữa Tằng Trạch Quang cũng là người tỉnh Tấn nên quan hệ hai người kia khá tốt. Vì vậy ở ủy ban hiện nay nếu Phó Tuyền đến tuổi về hưu thì khả năng Đồng Lập Quốc lên làm phó bí thư đảng ủy là rất lớn.

- Lão Sử, anh nói không ổn, gì mà tinh thần không tốt? Lời này của anh nếu có ai khác nghe được thì sẽ có vấn đề đó.
Thạch Đức Kiến không hề khách khí phê bình.

Thạch Đức Kiến và Sử Minh Quân có quan hệ mật thiết, vợ Thạch Đức Kiến là người Lạc Dương, Sử Minh Quân cũng là người Lạc Dương, coi như đồng hương, có quan hệ này ở bên trong nên hai người dần dựa vào nhau.

- Chủ nhiệm, lão Sử không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tinh thần chủ nhiệm Triệu tháng trước rất tốt, tham gia hội nghị gì cũng đều hưng phấn nhưng thời gian này hình như không thấy chủ nhiệm Triệu tham gia hội nghị gì, cũng không nghe nói ra ngoài điều tra, khảo sát, đây không phải là có biến hoá sao? Sắp tới sẽ diễn ra hội nghị trao đổi kỹ thuật của các công ty vừa và nhỏ Apec ở Lam Đảo, ủy ban nhất định có một phó chủ nhiệm tham gia. Chủ nhiệm Triệu về lý thuyết sẽ đi do phụ trách Cục sản nghiệp công nghệ cao. Lão Sử chỉ lo chủ nhiệm Triệu có thể đi hay không mà thôi.

Cục trưởng Cục ngành nghề chung – Tần Cảnh Nguyên ở bên vội vàng giảng hòa.

- Lão Tần, anh không cần nói giúp lão Sử, tôi còn không biết ý của y sao? Trong thời gian này ủy ban có đủ lời đồn, nói này nói kia. Hừ, trong hội nghị đảng ủy lần tới tôi sẽ nói ra, phải chỉnh đốn không khí này. Lão Hứa dạo này ít giám sát ủy ban nên mới có ruồi muỗi vo ve
Thạch Đức Kiến có chút khó chịu nói:
- Có tinh thần thì đi làm việc, đừng có suốt ngày suy nghĩ đâu đâu.

Bị Thạch Đức Kiến nói như vậy, mấy người kia đều có chút xấu hổ.

Chẳng qua dạo gần đây ủy ban đúng là có đủ loại tin tức, nhất là lời đồn vây quanh Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đưa ra ý kiến đi khảo sát hai tỉnh Tần, Tấn bị hội nghị chủ nhiệm gác lại càng khiến mọi người suy nghĩ nhiều hơn. Theo lý thuyết xuống dưới điều tra khảo sát là bình thường, phó chủ nhiệm mới tới đi xuống dưới xem một chút trong phạm vi chức trách của mình cũng là cách quen thuộc công việc. Nhưng lại bị bác bỏ, trên danh nghĩa nói ủy ban gần đây nhiều việc, tiếp đón nhiều, nhưng Ủy ban kế hoạch phát triển nhiều người như vậy, ngày nào tháng nào không nhiều việc, không nhiều cuộc tiếp đón. Lý do này không ổn.

Hơn nữa nghe nói mấy bài phát biểu của Triệu Quốc Đống trong thời gian trước cũng khiến Tằng Quyền Quân bất mãn, còn có lời đồn Phó thủ tướng Tô Giác Hoa phụ trách công nghiệp có cái nhìn với lời phát biểu của Triệu Quốc Đống, mấy nhân tố này gộp lại tạo thành một cơn gió càng lúc càng mạnh.

Thấy không khí bàn rượu hơi trầm xuống, Thạch Đức Kiến có chút bất đắc dĩ nói:
- Nào, tôi cũng là vì tốt cho mọi người, việc bên trên không phải chúng ta có thể hiểu rõ, nhưng có một điểm tôi phải nhắc mọi người đừng có nghĩ bên dưới tạo dư luận là sẽ có tác dụng. Các anh cho rằng lãnh đạo mấy công ty hò hét, mạnh miệng là được gì đó ư? Không xem mình ở vị trí nào.

Thạch Đức Kiến lộ ra mùi vị khác thường, Tần Cảnh Nguyên và cục trưởng cục đầu tư tài sản công Hoàng Vĩnh Húc nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.

- Chủ nhiệm, chúng tôi cũng là quan tâm đến chủ nhiệm Triệu. chủ nhiệm Triệu mới tới nên có thể không hiểu rõ tình hình, còn cần thời gian thích ứng. Ngài thấy đó, chủ nhiệm Hà làm rất thuận lợi, nhưng bên kía chủ nhiệm Triệu nghe nói lão Trang có tranh cãi với chủ nhiệm Triệu thì phải.
Hoàng Vĩnh Húc rất tự nhiên nói.
- Đâu ra có việc này, tên Trang Vân Lộc tôi còn không biết sao, nước ở ủy ban sâu như thế nào chẳng lẽ hắn không biết.
Thạch Đức Kiến khinh thường nói:
- Các anh đó, đừng có mà quan tâm mấy việc này, có phải là thấy ở cục quá dễ dàng muốn tìm việc để nói không?

- Hắc hắc, chủ nhiệm, chúng tôi không phải tìm đề tài lúc ăn uống sao? Nếu không bữa ăn sẽ không thú vị.
Tần Cảnh Nguyên nở nụ cười nói.

Thạch Đức Kiến khá giỏi trong cách xử lý cac mối quan hệ, mấy vị cục trưởng bên dưới đều được thuần phục. Đương nhiên điều này cũng có nguyên nhân do năng lực và lý lịch của y. Mấy cục trưởng, trưởng ban bên dưới trong công việc nếu muốn qua loa lừa hắn thì chính là tìm đường chết.

Thạch Đức Kiến đương nhiên biết mấy vị cục trưởng bên dưới mình muốn nghe ngóng gì. Hơn tháng qua biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Ủy ban kế hoạch phát triển đã gây xôn xao dư luận. Chẳng những làm Tằng Trạch Quang đau đầy, ngay cả Phó Tuyền trước đó đề cử Triệu Quốc Đống phụ trách Cục vận hành kinh tế cùng Cục phối hợp ngành nghề chắc cũng thấy mình sai? Có phải nên tính việc điều chỉnh phân công của Triệu Quốc Đống không?
Nhưng sự thật là như vậy sao? Thạch Đức Kiến không cho rằng như vậy.

Với kinh nghiệm công tác nhiều năm ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia của y, Triệu Quốc Đống quyết không phải người lỗ mãng. Nói đùa à, có thể làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy một năm đầy thành công, trước đó còn làm Bí thư thị ủy nhiều năm, anh nếu coi hắn như kẻ cùng độ tuổi, tưởng hắn chỉ dựa vào lai lịch và may mắn thì là quá sai lầm.

Không đợi Thạch Đức Kiến lên tiếng, Hoàng Vĩnh Húc đã nói:
- Chủ nhiệm, tôi thật ra nghe được một ít cách nói, nói bên Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia khá oán giận một vài quan điểm của chủ nhiệm Triệu, thậm chí có mấy vị tổng giám đốc còn tuyên bố quan điểm của chủ nhiệm Triệu phủ nhận công ty nhà nước là trụ cột của nền kinh tế quốc dân, nói quan điểm này rất âm hiểm, đẩy các ngành nghề quan trọng của quốc gia vào hoàn cảnh nguy hiểm.

- Hừ, đám người ở bên Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia đương nhiên nói cho lợi ích của bọn họ, phủ nhận tác dụng của bọn họ ư? Tôi thấy không cần phủ nhận thì trong lòng bọn họ cũng biết rõ. Nghe tiếng nói của dân chúng, của xã hội xem, một đám công ty nhà nước ỷ có thực lực tài chính mạnh nên lũng đoạn không ít ngành. Bây giờ thấy ngành bất động sản phát triển nhanh lại lao vào thị trường bất động sản như ong vỡ tổ, không kiêng nể mua đất, tích trữ, xây nhà, tranh lợi với dân, hơn nữa giá nhà tăng cao như vậy khó tránh khỏi có những người gây sóng gió. Bây giờ đám người kia không ngờ còn mặt mũi ở đó mà nói gì mà nguy hiểm tới ngành nghề quan trọng của quốc gia. Tôi thấy chính thức nguy hiểm tới ngành nghề quan trọng của quốc gia chính là do các chính sách bảo vệ công ty nhà nước
Hoàng Vĩnh Húc cùng Tần Cảnh Nguyên cũng thật không ngờ Thạch Đức Kiến lại nói như vậy, cả hai đều thầm kinh hãi. Thạch Đức Kiến nổi tiếng trung lập ở ủy ban, tuy nói Thạch Đức Kiến có quan hệ không tốt với Đồng Lập Quốc nhưng bề ngoài không ai nhìn ra mánh khóe. Ngoài một ít người làm việc lâu năm ở ủy ban ra thì người từ ngoài tới sẽ không biết việc này.

- Sao, cảm thấy tôi nói không quá khách khí nên bất ngờ ư?
Thạch Đức Kiến biết ngay suy nghĩ của mấy người kia.

- Hắc hắc, chủ nhiệm, đúng là có chút bất ngờ, không ngờ quan điểm của ngài lại giống chủ nhiệm Triệu.
Tần Cảnh Nguyên nghe ra một ít nên vội vàng nói.

- Lão Tần, anh đừng định vòng vo trước mặt tôi, tôi biết các anh nghĩ gì, thực ra rất đơn giản, xem biểu hiện của bên trên là biết mà.
Thạch Đức Kiến cũng không muốn nói nhiều với bọn họ.

- Chủ nhiệm, chúng tôi đều nhìn biểu hiện ở bên trên nhưng bên trên chưa tỏ vẻ gì giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không rõ chuyện lớn như vậy chẳng lẽ bên trên giả câm giả điếc.
Sử Minh Quân cũng khó hiểu nên nói.

- Lão Sử, sao anh biết bên trên giả câm vờ điếc?
Thạch Đức Kiến hừ một tiếng.

- Nhưng đúng là không có phản ứng gì.
Sử Minh Quân có chút hoang mang nói.

- Không phản ứng gì không phải là một loại thái độ sao?
Thạch Đức Kiến lắc đầu nói:
- Lão Sử, uổng cho anh làm phó trưởng ban thư ký, chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không nhìn ra? Triệu Quốc Đống nói rõ quan điểm của mình trong hội nghị cấp quốc gia, điều này có thể nói là phá vỡ quan điểm hiện hành, ý này mọi người sao không rõ. Không phải là muốn phá vỡ đặc quyền nhập khẩu nguồn nguyên liệu phân kali của mấy tập đoàn nhà nước sao? khuyến khích công ty tư nhân đi ra nước ngoài, như vậy không phải Á Châu, Trung Hải sẽ không còn hoàn toàn khống chế nguồn nguyên liệu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.