Dark Desiring

Chương 17




- Sai. Quốc Đống, chú ít chụp mũ lên đầu mình như vậy. Chiến lược ra ngoài là có, các công ty tập đoàn thuộc Bộ năng lượng đi xa hơn các công ty của ủy ban bên anh. Đương nhiên việc này cũng có quan hệ do các công ty Bộ năng lượng được chính sách quốc gia ủng hộ. Nhưng nguyên nhân đều là giống nhau, đó chính là chúng ta đều ý thức được Trung Quốc chúng ta đã không còn là nước bán tài nguyên nữa, mà là nước nhập tài nguyên.

Lưu Nham thở dài một tiếng nói:
- Ngoài các công ty thuộc Bộ năng lượng ra, các công ty thuộc Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia bên anh đều gặp vấn đề bất lợi về nguồn nguyên liệu. Thép, điện phân nhôm, phân bón hoá học, mấy ngành này đều gặp phải vấn đề như nhau. Thiếu nguồn nguyên liệu sẽ ảnh hưởng càng lúc càng lớn. Ở vấn đề này Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia vẫn đang không ngừng nghiên cứu vấn đề này.

- Như vậy nếu có nghiên cứu về vấn đề này thì đã có kết luận gì?
Triệu Quốc Đống có chút hăng hái hỏi.

- Đào bới tiềm lực trong nước, đối ngoại là mở rộng, càng quan trọng hơn chính là mở rộng ra bên ngoài. Chẳng qua quan điểm này vẫn còn có tranh luận, nhưng thật không ngờ đầu tiên lại bị cậu đâm ra ở ngành phân bón.

- Hắc hắc, vậy xem ra tôi là kẻ tiên phong rồi. Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia các anh có phải nên ban cho em phần thưởng không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia bên anh nếu có quan điểm này thì còn chờ gì nữa?

- La Mã không phải một ngày là xây dựng xong, quan điểm hình thành phải chứng thực, phải chọn điểm thử, sau đó mới mở rộng ra bên ngoài, còn phải suy nghĩ đến cảm nhận và áp lực chính trị đối với ngành sản xuất này. Theo sức ảnh hưởng của Trung Quốc không ngừng tăng lên, một vài nhân tố mặt trái dần xuất hiện, nói vậy chú cũng có thể hiểu rõ chỗ khó xử của công ty Trung Quốc chúng ta.
Lưu Nham bình tĩnh nói.

Triệu Quốc Đống gật đầu, Lưu Nham cũng không phải người không biết gì như Lưu Nhược Đồng nói, hoặc là nói phong cách và tác phong làm việc của y có thể bị một số người lên án nhưng năng lực cũng có điểm xuất sắc. Khả năng phân tích, phán đoán của Lưu Nham đã chứng minh điểm này.

Thực lực của Trung Quốc không ngừng tăng lên, cũng làm thế giới phải cảnh giác, đồng thời cũng khiến các nước Âu Mĩ công kích. Bọn họ lợi dụng lực lượng truyền thông lớn mạnh để tạo thế. Trong nước cũng có không ít thế lực chống phá, bên ngoài cũng bị kẻ thù địch nhằm vào, kích động các nước đề phòng sự “xâm lấn kinh tế” của Trung Quốc. Việc này cũng đạt hiệu quả khá tốt.

Vì nguyên nhân này nên khi công ty Trung Quốc ra nước ngoài cũng gặp không ít khó khăn, công ty nhà nước đầu tư ở nước ngoài không ngừng gặp thất bại.

- Cho nên tôi ủng hộ công ty tư nhân cũng là vì bọn họ dễ phát huy được ưu thế linh hoạt của mình. Nếu như hợp tác với công ty nhà nước thì tôi cảm thấy đây là tốt đẹp nhất.
Triệu Quốc Đống mặc dù là trước mặt Lưu Nham cũng không che dấu thái độ mình muốn công ty tư nhân tiến vào các ngành vốn do công ty nhà nước lũng đoạn.

- Quốc Đống, chú đây là đang thổi gió đó hả? Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia có lập trường của mình, chú đừng nói này nói kia trước mặt anh. Đừng cho rằng Ủy ban kế hoạch phát triển là do mẹ cả sinh, quan điểm đưa ra là mọi người đều phải gật đầu chấp nhận, nhà ai không có khó khăn của mình? Bên dưới Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia có rất nhiều công ty nhà nước khổng lồ, quan hệ đến vấn đề sinh tồn của bao nhân viên, cũng gánh vác an toàn ngành nghề của quốc gia, dù một số lĩnh vực có quyền khống chế lớn hơn một chút cũng là do lịch sử tạo ra.
- Nham ca, lời này của anh tôi cảm thấy không đủ tự tin, gì mà quyền khống chế, không quyền khống chế, anh không phải nói mỗi ngành có vấn đề của mình sao? Các anh phụ trách sinh tồn của nhân viên công ty nhà nước? Vậy sinh tồn của số nhân viên này quan trọng hơn hơn tất cả người lao động? Có phải là muốn suy nghĩ sự sinh tần cho nhân viên công ty nhà nước nên dùng cách lũng đoạn? Xem sự chênh lệch giữa nhân viên các công ty đó với thu nhập bình quân thì anh không thấy đỏ mặt sao? Nếu như quả thạt hiệu quả kinh doanh của công ty nhà nước tốt thì cũng được. Nhưng sự thật có phải như vậy không? Đừng nghĩ dân chúng là kẻ ngốc.

Triệu Quốc Đống không hề khách khí nói. Chuyện ở bên Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia hắn cũng mơ hồ biết. Mặc dù Lưu Nham làm phó bí thư đảng ủy, phó chủ nhiệm nhưng mấy phó chủ nhiệm khác cũng không phải kẻ lương thiện gì, mỗi người có lợi ích của riêng mình. Đối với mấy vấn đề mình tỏ thái độ, đối phương có ý kiến thì Triệu Quốc Đống cũng nghe thấy.

Lưu Nham nở nụ cười:
- Quốc Đống, chú đừng nói cái khác, nếu thật sự muốn khai đao đầu tiên phải xuống tay với các công ty thuộc Bộ năng lượng chú từng làm việc. Công ty nhà nước gánh chịu sự an toàn sản nghiệp và sinh tồn của nhân viên là sự thật. Đương nhiên chú muốn nói có vài ngành có vấn đề là đúng, nhưng cũng cần quá trình để thay đổi mà. Chúng ta không thể mạo hiểm hy sinh an toàn ngành nghề để thực hiện cái gọi là cải cách mà.

- Được rồi Nham ca, anh đừng có mà nói an toàn ngành nghề gì đó trước mặt tôi. Chẳng lẽ nói Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia các anh bây giờ còn có thể đảm bảo an toàn ngành nghề sao? Tôi đã điều tra qua, mấy năm nay ở một ít ngành sản xuất như vật liệu xây dựng, quặng mỏ do công ty nhà nước chèn ép nên công ty tư nhân khó có thể sinh tồn nên không thể không đi ra nước ngoài. Mà công ty tư nhân thiếu tài nguyên, tiềm lực một khi không quen thuộc với thị trường nước khác nhất định sẽ bị các tập đoàn lớn bên ngoài thu mua, đó mới thật sự là ảnh hưởng đến an toàn ngành nghề của Trung Quốc.

Triệu Quốc Đống từ tốn nói, ánh mắt cũng lóe lên.

- Lấy một ví dụ đơn giản, tôi nhận được một tin tập đoàn Thống Nhất – tập đoàn lớn thứ ba toàn quốc trong lĩnh vực kinh doanh xăng dầu đang gặp khó khăn, rất có thể phải bán cho nhà đầu tư nước ngoài, anh cảm thấy nó có thể ảnh hưởng đến lĩnh vực cung cấp xăng dầu của Trung Quốc không? Thống Nhất nắm giữ thị trường đứng thứ ba cả nước. Nó tại sao kinh doanh không hiệu quả? Tôi nghĩ nguyên nhân trong đó không cần mình giải thích.

Lưu Nham khẽ thở dài một tiếng. Tình hình Thống Nhất thì y cũng mới biết không lâu. Giá dầu thô quốc tế không ngừng tăng lên khiến cho Thống Nhất không cơ sở nguồn cung xăng dầu không thể không mua ở thị trường quốc tế, mà mấy tập đoàn nhà nước lại có thể tùy ý chèn ép công ty nhà nước, ở tình huống đó nên tập đoàn Thống Nhất đang càng lúc càng khó khăn.

- Anh cũng nghe được phản ánh từ phía Thống Nhất, nếu Thống Nhất thật sự bị nhà đầu tư nước ngoài mua được thì Bộ Thương mại đứng đó làm gì?
Lưu Nham nhíu mày nói.

- Đầu tư nước ngoài mua công ty tư nhân như Thống Nhất thì rất khó tăng lên đến việc ảnh hưởng đến an toàn ngành nghề. Ít nhất trong mắt anh thì không thể nói nhà đầu tư nước ngoài sẽ gây đả kích trí mạng với ngành kinh doanh xăng dầu Trung Quốc, nhưng về lâu dài thì sao?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Tùy ý phủ quyết các điều khoản, vậy quy tắc WTO chúng ta có còn cần tuân thủ không?

Lưu Nham không biết nói gì.

- Được rồi Nham ca, không nói chuyện này nữa. Như anh vừa nói một số việc có lẽ cần ít thời gian, nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên làm gì đó. Tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, ngồi im một hai năm cũng không phải không làm được nhưng luôn cảm thấy khó chịu, cũng có chút không cam lòng. Nếu ngồi bình thản hai năm thì tốt hơn hết tôi làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đến cuối đời thì hơn, có lẽ ở địa phương làm loạn cũng không ai chú ý, anh nói có đúng không?

Triệu Quốc Đống nói làm Lưu Nham giật mình. Dũng khí và sự thẳng thắn của Triệu Quốc Đống làm Lưu Nham có chút xấu hổ. Người này mặc dù có đôi khi làm việc như liều lĩnh nhưng nếu như anh hiểu được ý nguyện của hắn, có lẽ sẽ cảm thấy đây mới là tính cách thật của một người đàn ông.

So sánh thì điều mấy năm qua mình làm được đúng là quá tiêu cực.

- Quốc Đống, có lẽ chú đúng, đại trượng phu có lúc nên làm việc, lúc không, chỉ cần quyết định thì không cần câu nệ gì cả.
Lưu Nham thật lòng nói.

- Ha ha, Nham ca, cảm ơn lời này của anh. Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu làm cho tôi ngồi trên vị trí này, vậy cũng chính là tán thành năng lực và quan điểm của tôi, tôi sẽ theo trình tự mà làm việc. Nếu như phản đối thì mời đưa ra lý do, hoặc dựa theo quy định mà bác bỏ ý kiến của tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Triệu Quốc Đống rất quyết đoán nói.
- Nếu như tổ chức cảm thấy tôi không phù hợp vị trí này, tôi càng thích đi xuống địa phương làm việc mình muốn làm. Nhưng nếu để tôi tới vị trí này thì tôi sẽ làm theo suy nghĩ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.