Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 38: Tôi Muốn Theo Đuổi Anh 1




Hoàn toàn không một chút do dự nào chạy khỏi địa bàn của mình, nó vốn dĩ tính sử dụng lợi thế địa bàn để nghiền ép Dạ Vũ nhưng không ngờ con nhỏ này thông minh và nhiều chiêu trò đến vậy, đã đến nước này thì nó đành phải cho tự bạo cả căn phòng bên này thôi.

Cơ thể không được hoàn chỉnh và hư hỏng nặng nhưng cổ máy vẫn toát ra một hương vị đắc ý như thể ta là kẻ chiến thắng, bàn tay năm ngón còn sót lại đang đếm dần từng giây một

“Năm, bốn, ba, hai, một ….”

“OÀNH”

Không một chút khoảng trống nào ở giữa, một vụ bạo tạc kinh khủng làm chấn động cả một cái căn cứ rộng khoảng đường kính gần một 1000m, thật khó mà tin tưởng rằng đã có một ai đó đặt một quả bom đủ mạnh để phá hủy hết tất cả nơi này.

Liệu là có một quả bom cực đại với công suất đủ lớn thổi bay tất cả hay là do các vô số các quả bom nhỏ đang không ngừng nổ tung gây hiệu yếu đi kèm nhỉ? Mà, mặc dù điều này không quan trọng cho lắm.

“Rẹt, rẹt”

Con robot ngạc nhiên khi nhận ra thế giới này vẫn chưa thay đổi, không phải kẻ bị săn đã bị giết rồi sao? Nó đã đánh đổi cả căn cứ của mình để giết chết một con nhóc hồn vương nhưng tại sao Cực hạn môn lại không đưa ra dấu hiệu gì?

Còn sống? Ý tưởng này vừa chợt đi qua trong đầu con robot làm cho nó không khỏi đổ mồ hôi hột, thật khó mà tưởng tượng có một người còn sống sót qua trận bộc phát này, nó đã nhanh chóng rời khỏi khu vực bên trái này thật nhanh để thoát ra ngoài, thậm chí nó còn đến rất gần khu vực trống vắng bên phải để tránh cơn xung kích nhưng mà… con nhỏ này còn sống?

Chưa nói là con nhỏ có thể bảo tồn cơ thể tránh khỏi những tổn thương của vụ nổ hay không, đơn giản chỉ cần nói là nhiệt độ bức xạ, toàn bộ căn cứ sụp đổ, không khí bị thiêu đốt,… toàn bộ những yếu tố không phải là một người có tu vi hồn vương như con nhỏ này có thể sống sót được.

Hồn đạo khí? Lại một thứ xuất hiện ra trong đầu nó, con robot không khỏi suy nghĩ lại về những vấn đề mà nó bỏ sót, đúng rồi, ngoài các loại súng và lưới thép, con nhỏ này hoàn toàn có một đầu óc biến thái để có thể tồn tại trong một trường hợp như thế này, liệu con nhỏ này có một bình dưỡng khí riêng thì sao? Hay một loại vòng bảo vệ tuyệt đối cấp cao nữa? Không gì là không thể xảy ra….

“Bằng”

Không biết từ đâu ra nhưng một viên đạn chợt phóng ra như chớp, nhắm ngay tại vị trí ngực trái của con robot, tuy chắc chắn rằng con robot không có trái tim và nó chỉ hoạt động dựa vào nguồn năng lượng, nhưng mà cái Cực hạn môn này cực kỳ quái dị lắm, ai biết đâu ngắm vào đây có khả năng tiêu diệt nó tốt hơn?



Lần này thì con robot không kịp nhận ra sự quái dị đến từ Dạ Vũ, viên đạn được phóng ra trong đống đổ nát mà không hề có một thứ gì ngăn chặn, chẳng lẽ con nhỏ đã kiếm được một chỗ có thể chắn cả xung kích, vừa trũng xuống vừa đảm bảo cho bản thân không bị đè chết?.....

“$#%[email protected]#T”

Một dãy âm thanh không rõ ràng phát ra từ trong thân thể con robot như thể đang kêu là “Không thể nào”

“Xoẹt”

Không một chút khó khăn, ngực trái con robot bị thổi bay một cách dễ dàng, nếu như đây là cơ thể của một con người thì phải thừa nhận là con robot tuyệt đối không có khả năng sống sót đâu, vị trí của trái tim quá chính xác, căn đúng trung thất giữa của nó mà cho một phát đau điếng dù nó không có trái tim.

“Rì rì”

Dòng điện rĩ ra, cơ thể con robot bị đục thủng một lỗ cực lớn, nó còn chưa kịp phản ứng gì thì đã sắp phải tiếp cận đến tử vong rồi, mặc dù nó chắc chưa từng thật sự sống bao giờ nhưng sắp phải trở về với cát bụi, khó mà có một thứ sinh mệnh có ý thức nào chịu nổi nỗi đau lúc này …

“@#$&^&*^&(&*()&* @#[email protected]#%”

Âm thanh khó chịu xuất hiện vang lên, một chuỗi sóng khó hiệu từ cơ thể con robot phát ra, sự hỗn loạn sóng của Dạ Vũ hoàn toàn bị lấn chế, đây là cái quái gì?

“Đậu phộng, thật sự là vẫn còn chiêu bài khác sao?”

Mặt đổ đầy mồ hôi, trán chảy một vệt máu thật dài xuống cằm, hơi thở không ổn định, thật không biết làm sao mà cô có thể sống được qua cơn bạo tạc vừa rồi, phải nói là đúng là ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần một tý chậm trễ hoặc thiếu một trong các hồn đạo khí mà cô mang theo thôi là cô đã thành một vũng máu rồi.

“Biết thế ta đã ngắm vào phần chân cho nó khỏi chạy, chậc, không ngờ lại tự bạo…. giờ thì cái sóng điếc tai này là gì đây?”

Nhíu mày thật sâu, tai cô bây giờ cứ ong ong khó chịu, cơ thể cũng bị tổn thương rất nặng nhưng cô vẫn cố chịu đựng bị một đống kim loại phía trên đè xuống, không khí rất ngột ngạt nhưng xuất hiện ra e là cô sẽ chết ngay vì hai chân của cô sợ rằng đã gãy xương rồi.

“Này là? Sóng cao tần? Chết tiệt, tần số phát ra ngày càng cao rồi!!! Muốn giết chết ta bằng thứ này sao?”

Cuối cùng thì Dạ Vũ cũng đã nhận ra thứ làm cho tai cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, sóng cao tần, một loại sóng có tác dụng dụng gây ra sự ma sát của các ion, đặc biệt là trong mô người, điều này có thể ứng dụng trong các vấn đề chữa trị nếu tận dụng thích hợp, nhưng nếu cái gì được sử dụng quá liều thì kiểu gì cũng mang mặt trái cực đại.

Làm trung tâm phát ra nguồn sóng, cơ thể con robot bị nung chảy và hóa lỏng, kim loại vỡ vụn để lộ ra phần trung tâm bị mục rửa, một chất dịch màu đen chảy ra cứ như máu của con người vậy, toàn bộ cấu tạo của nó đang tan biến và nung chảy, chỉ để đổi lại một thứ là giết chết cô?

“Cực hạn sinh tồn, cực hạn khó khăn đây sao?”

Chậc một tiếng, Dạ Vũ đang đớn nhíu mày nhích cơ thể của mình lên một tý, kiếm một vị trí thích hợp, giờ con robot cũng không di chuyển được, hết tự bạo căn cứ giờ đến tự bạo bản thân, thật hết cách với thứ kim loại ngu xuẩn này.

“Bằng”

“OÀNH”

Một viên đạn được bắn ra nữa, cực kỳ chính xác mà phá vỡ hoàn toàn cơ thể con robot, làm cho nó trực tiếp đi về chầu ông bà, một vụ nổ lớn được bộc phát ra, đồng thời một tiếng rè rè vang lên kết hợp với tiếng vang như cào cấu bảng chói tai lọt vào phía Dạ Vũ.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Đau đớn đến tột cùng, đau quá, đau quá, hai tai cô như sắp bị chọc thủng đến điếc, đây là? con robot đẩy nhanh quá trình tự bạo, lợi dụng đòn tấn công của cô để khuếch tán sóng ư? Đậu phộng, nó thật sự là quá thông minh rồi, trong tình trạng thế này mà vẫn cố tìm cách giết cô ….

Mân thật chặt môi đến chảy máu, Dạ Vũ cố gắng kích hoạt một loại hồn đạo khí phóng ra sấm sét từ người cô, vì sấm tạo ra sẽ gây ra rất nhiều sóng chấn động, nhờ vào vậy sẽ cản trở được một phần nào đó của đối phương, hi vọng như vậy đủ để cô có thể tồn tại tiếp trong thời gian tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.