Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 17: Phỏng Vấn




Tiết đoan ngọ hàng năm là ngày Tấn vương phủ náo nhiệt nhất, cũng là thời điểm bận rộn nhất, khó có được năm nay thanh nhàn, điện hạ không hồi phủ, vương phi lại lên tiếng, hiển nhiên mọi người muốn chúc mừng vui vẻ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Trong Tiểu Vượt Viện xếp đặt ba bàn tiệc rượu.

Dù sao món ăn cũng đầy đủ, không đủ thì vào phòng bếp lấy thêm, lại là do mình làm, mọi người đỡ đần lẫn nhau, vì thế món ăn thập phần phong phú, người trong Tiểu Vượt Viện không nhiều lắm, cũng không có việc gì khẩn yếu, đóng cửa viện lại, tự do vui vẻ.

Ngay cả tiểu quận chúa cũng tham gia, chẳng qua bé không thể ăn cái gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn, may mà bé còn chưa biết ngũ cốc thơm ngon, nếu không, không chừng sẽ ầm ĩ đòi ăn.

Trận tiệc rượu này ăn liên tục đến màn đêm buông xuống mới xong, bởi vì uống không ít rượu hùng hoàng (rượu uống vào tết đoan ngọ), mọi người lại đều là phụ nhân, ít nhiều cũng có men say.

Tay cầm tay giúp nhau thu dọn tàn cuộc, từng người trở về của mình phòng nghỉ ngơi.

Ngọc Nương lại là không có biện pháp ngủ nghỉ, buổi tối nàng còn phải trực đêm, bởi vì buổi tối nàng phải cho tiểu quận chúa bú sữa, ngược lại không có uống rượu hùng hoàng.

Cùng trực đêm còn có Ngọc Thúy, đáng tiếc tửu lượng của Ngọc Thúy quá kém, chẳng qua chỉ uống vài chén đã say như chết, so với nàng, tửu lượng của Ngọc Yến mạnh hơn một chút, nhưng cũng không có mạnh hơn bao nhiêu, Ngọc Nương dứt khoát trực đêm một mình.

Bây giờ tiểu quận chúa không còn nháo ban đêm, buổi tối cũng không có gì phải gấp rút, một người trông nom cũng đủ, nhưng Mục ma ma có phần không yên lòng, chỉ định một tiểu nha hoàn không có uống rượu nghỉ tại bên ngoài trợ giúp cho Ngọc Nương.

Chỉ cần Ngọc Nương gọi là nàng có thể tỉnh, vậy cũng không sợ có tình huống gì đột phát.

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có một chấm bóng của chiếc đèn vàng ở trong góc.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Ngọc Nương ngồi ở trước giường, nhìn tiểu quận chúa đang ngủ say, từ lúc tiểu quận chúa biết lật người đã dời từ trong nôi đến trên giường, địa phương lớn, đủ cho bé quay cuồng, cũng không sợ bị rớt xuống.

Dưới bầu không khí này, Ngọc Nương dần dần buồn ngủ, gượng gạo giữ vững tinh thần, lại quản không được mí mắt trên dưới đánh nhau, nàng ngáp một cái, nhìn nhìn tiểu quận chúa trên giường, thấy bé không có tỉnh cũng không có tiểu, liền xê dịch bé vào phía bên trong, chính mình vẫn mặc xiêm y nằm xuống một bên giường.

Thời tiết có hơi nóng bức, Ngọc Nương vốn không có cởi xiêm y, vì thế khi ngủ bị đổ mồ hôi.

Nàng là bị nóng mà tỉnh, sờ sờ tã của tiểu quận chúa, cảm thấy hơi ẩm, liền đổi cho bé một cái tã khác, lúc nằm xuống trở lại lần nữa, Ngọc Nương cởi áo ngoài ra.

Trong phòng chỉ có nàng cùng tiểu quận chúa, toàn bộ Tiểu Vượt Viện cũng không có nam nhân, tự nhiên nàng không sợ người khác nhìn thấy cái gì.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Cởi áo ngoài, chỉ mặc quần áo lót, cuối cùng Ngọc Nương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mơ mơ màng màng, hình như tiểu quận chúa tỉnh giấc.

Ngọc Nương duỗi tay ôm bé vào lòng, mắt vẫn không có mở to liền vén xiêm y lên, lại kéo cái yếm qua một  bên, nhét ‘đồ’ vào trong miệng tiểu quận chúa.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Ngậm vật cần tìm, tiểu quận chúa lập tức yên tĩnh, cái miệng nhỏ nhắn mút lấy một cái lại một cái, đôi mắt nhắm lại lần nữa.

Cả hai đều ngủ cực kỳ say nồng.

Trong bóng tối, Ngọc Nương cảm giác có người đang nhìn mình.

Nàng mở mắt ra, thấy tiểu quận chúa ngủ rất sâu, mà nguồn gốc ánh mắt là ở sau lưng, vô ý thức quay đầu lại nhìn ra phía ngoài. 

Vừa vặn chống lại một đôi mắt lạnh lẽo như hàn băng, đôi mắt này trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cô tịch, rõ ràng rất sáng, thế nhưng không có ảnh ngược phản chiếu, tựa hồ không đặt bất kỳ ai ở trong mắt.

Đây là đôi mắt của Tấn vương, Ngọc Nương cũng chỉ nhìn thấy đôi mắt dạng này của Tấn vương.

Bỗng dưng nàng phản ứng kịp, Tấn vương? Tấn vương hồi phủ?

Nhìn xuống chút nữa, quả nhiên thấy một gương mặt lạnh nhạt, lạnh nhạt đến không có bất kỳ tâm tình gì, tựa như băng sơn ngàn năm vạn năm.

Ngọc Nương lập tức ngồi dậy, bởi vì trước ngực hở ra phạm vi quá lớn, hiển nhiên nàng cũng cảm thấy bối rối, nàng cho tiểu quận chúa bú rồi ngủ quên, đúng là ngay cả yếm cũng không có kéo lên, một con thỏ bạch ngọc lõa lồ ở bên ngoài. 

Ngọc Nương muốn thét chói tai, nhưng lại nhịn xuống, luống cuống tay chân giấu thỏ bạch ngọc đi, lại vội vàng kéo tà áo ngay ngắn.

Nàng chỉ mặc quần áo lót, áo ngoài và với giày đều đã cởi ra, lúc này, nàng tựa như một con cừu nhỏ gặp sói đói, nhút nhát khiếp sợ cuộn thân thể của mình lại, tư thái rõ ràng phóng vô cùng thấp, nhưng có làm thế nào, cũng đều khiến người ta cảm thấy, nhất định là, thập phần mỹ vị. 

Ngọc Nương ôm ngực, hai cái chân trong cái quần lụa mỏng quấn sít sao cùng một chỗ.

Xiêm y là phủ bên trong phát xuống, không chỉ có áo ngoài mà còn có áo trong, Mục ma ma thấy Ngọc Nương hầu hạ tốt, sau đó lại đưa thêm cho nàng hai thân xiêm y, vẫn là màu sắc tối tăm trước sau như một, nhưng chất liệu lại tốt hơn không chỉ gấp đôi. 

Quần lót may bằng lụa rất mỏng, tính chất lụa Hồ Nam vốn nhẹ nhàng mong manh, mặc vào mùa hè là mát mẻ nhất, nếu như mặc mấy lớp cũng liền xong, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có một lớp, lại ở dưới ánh đèn, cũng bởi vậy mà có phần trong suốt.

Quần màu xanh đậm rộng rãi, càng tôn lên hai chân thon dài mảnh mai bên trong, chân ngọc nõn nà, móng tay trong suốt mang theo một chút phấn hồng, đặc biệt là, lúc này nàng đang ở tư thế cuộn mình, lại càng mê người.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Tấn Vương không nghĩ tới, vị nhũ mẫu cứng nhắc xơ cứng trong ấn tượng của hắn lại còn có một mặt này! Ánh mắt hắn u ám nhìn nàng ôm cái nơi cao ngất càng lúc càng lộ ra cao ngất kia, không biết như thế nào lại nhớ tới tình cảnh vừa mới chứng kiến - - -

Cái miệng đỏ tươi bóng loáng, vật trắng như tuyết nõn nà, bên cạnh là một khuôn mặt tiểu hài tử thiên chân vô tà.

Hỏa trong cơ thể Tấn vương vọt lên, áp chế cũng ép xuống không được, khiến hắn có ảo giác hôm nay là đêm trăng tròn.

Ngọc Nương bị nhìn thì xấu hổ quẫn bách muốn chết, muốn tránh cũng trốn không được, nghĩ che giấu lại không giấu xong, có điều nàng phản ứng coi như mau, rất nhanh đã  túm lấy xiêm y đặt ở chân giường, tùy tiện khoác lên người.

“Xin điện hạ tha tội, lúc này nô tỳ không có phương tiện hành lễ."

Tấn vương ừ một tiếng, giọng khàn đặc trước nay chưa từng có: "Bản vương đến nhìn tiểu Quận chúa."

"Tiểu quận chúa rất khỏe....."

Tấn vương gật gật đầu, thoáng dừng một chút, liền rời đi.

Ngọc Nương cũng không dám chậm trễ, vội vàng mặc xiêm y vớ giày, đi theo ra ngoài

Đã không thấy tung tích của Tấn vương, bóng lưng Phúc Thành biến mất ở khúc quanh lầu hai, mà tiểu nha hoàn Hương Hương thì đang ngủ say, căn bản là không nghe thấy động tĩnh gì.  

Ngọc Nương không khỏi lắc đầu, tiểu nha hoàn chính là tiểu nha hoàn, không thể so với Ngọc Yến các nàng, tính cảnh giác còn kém rất nhiều, quay đầu ngẫm lại chính mình, cũng không có nơi nào tốt hơn so với đối phương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Đồng thời nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng ở trong nội đường một lát mới đi vào phòng trong.

Trong phòng rất yên tĩnh, Tấn vương đến cũng không làm tiểu quận chúa bừng tỉnh, bé vẫn ngủ say sưa như cũ.

Mặt Ngọc Nương đỏ tựa như lấy máu, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi liền có một loại xúc động che mặt muốn chết.

Nàng lại không cẩn thận để hắn chứng kiến hình ảnh như vậy, hắn có cho rằng nàng là cố ý quyến rũ mình hay không? Cũng do nàng quá sơ sẩy, để phát sinh kẽ hở như thế.

Đồng thời Ngọc Nương cũng có chút nghi hoặc, sao hôm nay Tấn vương ngủ lại ở lầu hai, vì sao không trở về Triều Huy Đường?

Trải qua quá trình như thế, Ngọc Nương cũng không ngủ được nữa, ngồi ở trên mép giường lẳng lặng ngẩn người, đột nhiên, bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, Ngọc Nương mới vừa đứng lên, đã thấy Phúc Thành đi vào. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

"Tô nhũ mẫu, lấy chậu nước nóng bưng đến lầu hai."

Ngọc Nương lẩn quẩn, nhìn nhìn tiểu quận chúa đang ngủ say, lại nhìn nhìn Phúc Thành: "Phúc nội thị, tiểu quận chúa….."

"Ta sẽ nhìn giúp ngươi." Phúc Thành khoát tay, nói.

Nếu đối phương đã nói như thế, Ngọc Nương cũng chỉ có thể nghe theo, đương nhiên nàng cũng nghi ngờ, vì sao Phúc Thành không tự mình đi lấy, ngược lại muốn nàng đi, nhưng ngẫm lại, với thân phận của Phúc Thành, đại khái là trong ngày thường cũng không có làm qua mấy việc nặng như nấu nước này nọ, cũng không nghi ngờ nữa.

Ngọc Nương đi hầu phòng nấu nước, sau khi nước sôi, đổ nước vào chậu đồng, bưng lên lầu hai.

Ngọc Nương chưa từng đi lên lầu hai của tiểu lâu, cầu thang nằm ở đằng sau chính đường.

Bước lên lầu hai, trước mặt là một cái phòng khách không lớn, chỉ có một cánh cửa có thể thông với bên trong.

Lúc này, cánh cửa kia đang khép hờ.

Ngọc Nương bưng chậu nước đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là một mảnh sàn nhà màu nâu đậm.

Sàn nhà được lau chùi rất sạch sẽ, ở giữa trải thảm nỉ màu tím sậm dệt hoa văn đồ án cùng màu, dù sao, lấy ánh mắt của Ngọc Nương cũng nhận thức không ra đồ án trên đó là cái gì, chẳng qua là cảm thấy rất đẹp mắt, rất xứng với bài trí trong phòng. 

Trên mặt tường ở đối diện là một loạt ô cửa sổ, bên dưới bày biện bàn dài, trên cửa treo rèm voan mỏng màu tím, bây giờ có hai cánh cửa sổ đang mở, gió thổi làm rèm voan lay động.

Bên phải là một hàng tủ kệ có màn sợi che phủ, trong bóng đêm mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có giá sách cùng án thư, còn có ghế bành và bình hoa, bên trái cũng là một hàng tủ kệ được màn sợi che phủ, bên trong sáng đèn, ánh sáng chẳng hề sáng ngời, nhưng có thể nhìn thấy chiếc bàn bát tiên, dưới cửa sổ bày một cái giường quý phi.

Mà ánh mắt Ngọc Nương không đặt ở trên những thứ này, mà là nhìn về phía cửa phòng đang khép hờ kia, ánh sáng chính là từ nơi đó phát ra.

Ngọc Nương hít sâu một hơi, bưng chậu nước đi vào.

Nàng không có cách nào một cái tay bưng chậu nước, tay kia gõ cửa, chỉ có thể đặt chậu đồng trên mặt đất, gõ nhẹ ba tiếng.

"Vào." Là thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tấn vương.

Ngọc Nương đẩy cửa phòng ra đi vào, gian phòng này bài trí đơn giản nhưng lại không mất sự lịch sự tao nhã, trong góc phòng bày cái lư hương bàn long (rồng cuộn) ba chân mạ vàng, hình như là đang đốt hương, trong không khí có một mùi hương, mùi hương đặc thù.

Đây là mùi hương thuộc về Tấn vương, trong ký ức của Ngọc Nương hãy còn mới mẻ, bởi vì kiếp trước, ở rất nhiều thời điểm, nàng đều là tỉnh lại trong dư âm của mùi hương này.

Không hiểu sao tim nàng đập có hơi nhanh, khi nàng ngẩng đầu lên nhìn người ngồi ở trên mép giường sau màn che, tà áo nửa mở, tóc đen rối tung trên vai, lúc đôi mắt phượng hẹp dài của Tấn vương liếc nhìn nàng, nàng cảm thấy có một loại cảm giác hít thở không thông.

Tim, thình thịch, đập rất kịch liệt.

Hết chương 21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.