Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư]

Chương 4




Ba người bang Mafia đều chưa từng ngờ tới sẽ có lúc đụng phải Phong Thệ trong sân đấu danh kiếm.

Không vào luân hồi nhịn không được huýt sáo một cái, Bạch Lộ đã nhanh nhẹn lên tiếng trong kênh Cận: “YO~~~”

Người bên Phong Thệ không biết Bạch Lộ, chỉ coi như đối thủ quá kích động, không thèm quan tâm tới lời chào hỏi này.

Đám người trong bang của Hoa Gian Nhất Hồ Tửu đều là tay chơi PVP nhiều năm, nhất là mấy vị trong đội này, ai ai cũng là tinh anh trong tinh anh của bang. Nếu dựa trên số điểm trước đây của họ, nhất định hệ thống sẽ không xếp trận đấu với đội cấp thấp như đội của Diệp Cốc Vũ.

Khi Phong Thệ chuyển server sang có nhu cầu muốn đánh danh kiếm, Hoa Gian Nhất Hồ Tửu nghe xong, không nói hai lời lập tức kéo các cao thủ số một của bang tới hỗ trợ. Muốn lập đội mới thì phải rời khỏi đội cũ, số điểm trước đây vất vả lắm mới kiếm được cũng phải bỏ, vậy nên trong chuyện này, không chỉ mình Hoa Gian Nhất Hồ Tửu phải hy sinh khá lớn mà còn liên lụy tới các anh em trong bang.

Chính vì thế, lời đồn “bà chủ thích đại thần” mới bắt đầu xôn xao trong bang.

Đối mặt với sự trêu đùa của mọi người, Hoa Gian Nhất Hồ Tửu không thừa nhận cũng không phủ nhận, thái độ mập mờ, Phong Thệ thì không tiện đứng ra vạch trần sự thật, khiến con gái nhà người ta mất mặt với mọi người.

Các thành viên trong bang cố ý tác hợp, nể mặt Hoa Gian Nhất Hồ Tửu mới thành lập đội mới này, hôm nay là lần đầu tiên ra trận, đối với những người quen đánh nhau với cao thủ như họ thì có chút không quen, bị hệ thống sắp xếp cho một đối thủ quá yếu.

Chỉ huy bên này là khí thuần “Chim lớn cỡ nào”, hắn chỉ nhìn sơ qua sắp xếp và trang bị của đối thủ đã đưa ra kết luận ngay trên YY: “Gặp một đội mới rồi, 5V5 mà dám dùng buff đơn, còn là buff Vạn Hoa.”

Một giết mười cười nói: “Cậu đừng khinh thường buff Vạn Hoa, cẩn thận đại thần của chúng ta nổi giận.”

Chim lớn cỡ nào khinh miệt nói: “Cậu tưởng rằng ai cũng có thể trở thành đại thần sao?”

Một giết mười vừa đánh một trận cùng với Phong Thệ xong, cực kì hài lòng với thao tác của anh, thuận miệng nói: “Tôi thật sự khâm phục Phong Thệ, mặc lẫn trang bị 230 và 255 mà cũng có thể đánh hay như vậy, cực kì trâu bò.”

Hạc Đỉnh Hồng cũng biểu thị tán thành: “Đúng thế, trước đây bà chủ nói với chúng tôi rằng anh chưa từng chơi PVP, muốn chúng tôi kéo, nào ngờ vừa vào đội đã thấy, đúng là cao thủ!”

Phong Thệ thầm chấp nhận đánh giá của mọi người đối với thao tác của mình, chỉ khiêm tốn nói: “Tôi không có trang bị PVP, đều nhờ mọi người đánh giúp mới có.”

Một giết mười đột nhiên lại nổi hứng trêu đùa, ngả ngớn nói: “Giúp đỡ là đương nhiên, chuyện của bà chủ chính là chuyện của chúng tôi!”

Hoa Gian Nhất Hồ Tửu chưa kịp để Phong Thệ phản ứng đã vội vã đứng ra chắn, trong lời nói vẫn không giấu được sự vui mừng: “Các cậu nói bừa ít thôi.”

Cô dừng một chút để mình không quá căng thẳng, nói lảng đi: “Nói nhảm nhiều như vậy, mau chóng thêm buff trạng thái rồi vào đánh thôi.”

Một giết mười tóm được điểm yếu, tiếp tục trêu đùa: “Ôi, thêm buff trạng thái thì liên quan gì tới đám DPS chúng tôi đâu, bà chủ với đại thần phất tay một cái, muốn thêm bao nhiêu thì thêm nha~”

Chim lớn cỡ nào cũng cười: “Đối với loại gà như bọn kia, phẩy tay cái cũng đánh được, không cần quá nghiêm túc.”

Bọn họ lúc nào cũng ồn ào trêu chọc, Phong Thệ chỉ có thể duy trì yên lặng.

Khi thời gian chuẩn bị bắt đầu, Hạc Đỉnh Hồng tiện tay mở trang bị của đối phương ra kiểm tra, sau đó kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Ồ, cũng không phải tất cả đều là gà mới đâu, tên Tàng Kiếm này cũng có trang bị xịn!”

Chim lớn cỡ nào cũng xem, thuận miệng nói: “Vậy giết nó trước.”

Trong lòng Phong Thệ yên lặng thay người nào đó mặc niệm ba giây.

Nếu dựa theo đấu pháp bình thường, trong sân đấu nhất định phải ưu tiên giết buff hoặc người yếu nhất trong đội trước, chưa từng có phương pháp nào là giết DPS có ưu thế về trang bị. Chỉ là nhóm Chim lớn cỡ nào liên tục đụng phải đội quá yếu, hoàn toàn mất đi hứng thú sắp xếp chiến thuật.

Lúc này, Diệp nhị thiếu không hề hay biết mình đã trở thành tiêu điểm mở màn của đối phương. Hắn giận dữ nhìn Phong Thệ ở đối diện, lạnh lùng nói trong YY: “Dồn hỏa lực vào tên Vạn Hoa kia!”

Bạch Lộ và Không vào luân hồi không hẹn mà cùng gõ ra một loạt “…” trên kênh đội, tỏ vẻ không ý kiến gì.

Đương nhiên người của Mafia hiểu rõ vì sao Diệp Cốc Vũ khác thường, nhưng hai người ngoài lại không biết. Độc Tiểu Thất là bạn thân của Sữa lạc, nghe Diệp Cốc Vũ chửi mắng nhiều đã sớm nhịn đầy một bụng lửa giận. Tính cách Sữa lạc nhu nhược, không dám phản kháng, nhưng Độc Tiểu Thất lại cực kì nóng nảy, mấy trận trước chỉ vì Diệp Cốc Vũ chỉ huy rất thỏa đáng, thật sự không tìm đâu ra chỗ sai. Lần này nghe thấy hắn bảo tập trung đánh Vạn Hoa, cô lập tức cãi lại.

“Tôi nghĩ có lẽ nên ép khí thuần bật vô địch ra trước. Vạn Hoa kia dù sao cũng có vẻ không buff được đâu.”  

Diệp Cốc Vũ không nghe, nói tiếp: “Mau buff trạng thái, chuẩn bị mở.”

Giây tiếp theo, Diệp Cốc Vũ đóng vai đầu tàu gương mẫu vọt thẳng vào trận địch, lao về phía Phong Thệ.

Dựa theo đấu pháp thông thường, Tàng Kiếm là phái đánh và khống chế cá nhân rất tốt, trừ khi trong đội có Thiên Sách, nếu không thì Tàng Kiếm luôn sống tới cuối cùng. Nhưng phản ứng của đối phương làm cho Diệp Cốc Vũ vô cùng bất ngờ. Hắn vừa chạy vào đã bị DPS của đối phương tập trung đánh.

Nhất là tên khí thuần, dồn đủ damage nổ một cục khiến Tàng Kiếm vốn phòng thủ nội thấp suýt chút nữa gục tại chỗ.

Bạch Lộ phản ứng cực nhanh, chạy ào vào vòng chiến thả một cái “Đề tham long tường”, quân địch bị định thân cả đám. Diệp Cốc Vũ chớp cơ hội thở dốc, lập tức lui về phía sau. Sữa lạc hiếm khi có lúc không phạm sai lầm, kịp thời cho hắn một cái “Xuân nê”.

“Mau buff tôi!” Diệp Cốc Vũ thấy thanh máu của mình đã sắp đầy, hét lớn một tiếng, lao về phía Phong Thệ.

Cả đám Chim lớn cỡ nào sửng sốt cực kì, thằng Tàng Kiếm này bị ngu hay bị ngốc? Suýt nữa thì teo, khó khăn lắm mới chạy về được mà sao lại quay lại tự sát?

Chim lớn cỡ nào đứng tại chỗ cắm kiếm mở khí trường, những người khác cũng lẳng lặng đợi trong tư thế chiến đấu, cứ như một con nhện lớn giăng lưới, chờ con mồi dâng tới tận cửa.

Phong Thệ hơi nhíu mày, đặt mục tiêu lên người Diệp Cốc Vũ. Anh nhìn thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, chỉ hơi trầm ngâm rồi lập tức quay người về phía sau, nhấn một phát “Nhiếp Vân Trục Nguyệt”.

Tất cả mọi người đồng loạt câm nín…

Phong Thệ bỏ chạy kìa…

Cả đám Chim lớn cỡ nào không tài nào hiểu được ý đồ của Phong Thệ, nhưng tình thế trước mặt không cho phép bọn họ ngẫm nghĩ. Mấy người còn lại của phe địch đã vọt tới trước mặt, hai bên lao vào hỗn chiến với nhau.

Dưới chân Phong Thệ như bốc khói, chạy một mạch tới sau cây cột. Diệp Cốc Vũ cắn chặt không buông, ép sát từng bước.

Vì vậy, tình trạng hiện nay trở nên có chút quỷ quái: Trong sân đấu, tám người đánh nhau tới khó phân khó bỏ, Phong Thệ và gà vàng nhỏ quấn lấy nhau ở quanh mấy cái cột ngoài sân.

Sữa lạc có chút mờ mịt.

Khi Diệp Cốc Vũ phóng đi đuổi theo Phong Thệ đã dặn cô phải buff cho hắn, vì thế cô rất nghe lời chạy phía sau. Nhưng chạy được một nửa, cô phát hiện ra mình là đồ thừa: Một Tàng Kiếm đấu với một buff, căn bản không hề mất máu! Cô do dự một chút rồi tự ý lui về giúp những người đang hỗn chiến giữa sân.

Trong khoảng thời gian cô do dự kia, không kịp thêm máu cho người khác, Độc Tiểu Thất treo đầu tiên.

Ánh mắt của Chim lớn cỡ nào cực tinh, lập tức phát hiện ra Sữa lạc chưa ăn đòn, chỉ huy mọi người trên YY chuyển mục tiêu, thuần thục giết luôn buff Hoa kia.

Bạch Lộ và Không vào luân hồi mất đi trị liệu duy nhất nên không trụ được nữa, chẳng mấy chốc cũng lần lượt gặm bùn.

Tình thế đơn giản nghiêng hẳn về một phía.

Mấy người Chim lớn cỡ nào giải quyết hết kẻ thù trên sân đấu thì chuyển mắt sang nhìn tên Diệp Cốc Vũ cực kì cố chấp dán chặt lấy Phong Thệ.

“Tôi cứ tưởng tên Tàng Kiếm này là cao thủ…” Cùng là Tàng Kiếm với nhau, Hạc Đỉnh Hồng tỏ vẻ nuối tiếc.

Chim lớn cỡ nào cười: “Đúng là cao thủ mà, vì hắn mà Phong Thệ bị đuổi rất khổ sở đó.”

Hoa Gian Nhất Hồ Tửu cực kì nghi hoặc trước “chiến thuật” cắn chặt Phong Thệ không buông, mặc kệ bạn bè của Diệp Cốc Vũ, “Não của tên cao thủ này có vấn đề thì phải…”

Một giết mười yên lặng nhìn trời: “Có thể… Một mình hắn thì tương đối mạnh, nhưng cả đội thì không?”

Mấy người đứng vây xem như ngắm tinh tinh trong vườn bách thú, kiên trì đứng yên ở giữa sân, không làm phiền hai người kia quấn lấy nhau, cũng không có ý định đánh người.

Trận đấu này đã không còn gì hấp dẫn, Chim lớn cỡ nào nhấn “V” một cái, vào tư thế ngồi thiền.

[Cận] Chim lớn cỡ nào: Lão Hạc lên đi, chúng tôi nghỉ ngơi một chút.

[Cận] Một giết mười: Ừ, cậu cứ diễn cảnh đồng môn tương tàn đi, chúng tôi vây xem.

[Cận] Hạc Đỉnh Hồng: …

[Cận] Hoa Gian Nhất Hồ Tửu: Các người thật xấu~

Mấy hàng chữ trong màn hình lúc này đâm Diệp Cốc Vũ đau nhói, hắn nhìn bộ dạng bàng quang xem trò vui của đám người kia, đột nhiên cảm thấy đuổi tiếp cũng không có ý nghĩa.

Acc Tàng Kiếm đột nhiên dừng lại, Phong Thệ thấy hắn không đuổi tiếp, cũng không chạy nữa.

Lúc này, mục tiêu của Diệp Cốc Vũ là Phong Thệ, mục tiêu của Phong Thệ cũng là Diệp Cốc Vũ. Hai người đứng xa xa nhìn nhau, không ai động đậy.

Một hồi lặng thinh như trong chớp mắt, Diệp Cốc Vũ đột nhiên đổi mục tiêu trước mặt thành Hoa Gian Nhất Hồ Tửu, đập một cái “Hạc Quy Cô Sơn” vào đám người đang ngồi thiền.

Trọng kiếm xoáy mạnh lên thân thể Hoa Gian Nhất Hồ Tửu, cứng rắn chém sạch của cô nửa cây máu.

Hoa Gian Nhất Hồ Tửu phản ứng cực nhanh, lập tức mở giảm sát thương cho mình, bỏ rơi mọi người. Đám người đứng xem trò vui cũng đúng lúc quay về, khai hỏa toàn bộ kĩ năng, hai ba phát đã đánh cho tên Tàng Kiếm không chịu từ bỏ dám một mình chống lại mafia kia thành cái sàng.

Từ đầu tới cuối, Phong Thệ đều lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, không có bất kì động tác nào.

Một khắc màn hình trở nên xám xịt kia, Diệp Cốc Vũ phẫn nộ cực kì.

Hắn tự nói với mình rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng vừa nghĩ tới người kia là Phong Thệ, hắn không tài nào bình tĩnh được.

Trong màn hình nhảy ra bảng điểm cuối cùng, hệ thống thông báo hắn bị tống ra khỏi bản đồ sân đấu.

Diệp Cốc Vũ không nhấn xác nhận, đợi tới khi thời gian đếm ngược kết thúc.

“Diệp Cốc Vũ, cậu có ý gì?” Trong YY truyền tới giọng nữ sắc bén, chính là Độc Tiểu Thất.

Hắn dùng giọng điệu khó chịu hỏi ngược lại: “Tôi làm sao?”

Độc Tiểu Thất đã bị hắn chọc tức giận từ lâu, lúc này nắm được điểm yếu há có thể nhả ra dễ dàng. Cô mở mic, cười khinh: “Cậu làm sao? Cậu cảm thấy mình rất trâu bò sao?”

Diệp Cốc Vũ lười cãi nhau với cô, chỉ nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy, trâu hơn cô.”

Thanh âm của Độc Tiểu Thất rít lên cao quãng tám: “Không biết chỉ huy thì đừng nói lung tung.”

“Tôi không biết chỉ huy thì cô biết chắc?”

“Sao nào? Chỉ cho phép cậu được chê người khác, mắng người khác gà mờ, không cho phép người khác chửi lại cậu à? Trận này nếu không phải vì cậu thì chúng tôi có thua không?”

“Không thích thì cô phắn.”

Hệ thống thống báo: [Độc Tiểu Thất] rời khỏi đội ngũ.

Vừa vặn đánh xong chín trận, rời đội thật đúng lúc.

Diệp Cốc Vũ cười lạnh một tiếng, quay sang hỏi Sữa lạc: “Còn một người nữa? Muốn đi thì đi mau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.