Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư]

Chương 17




Thật sự mà nói hiện tại Vương Thần cũng không rõ bản thân nữa, hắn cứ tưởng hắn vốn là lạnh lùng ích kỉ, thậm chí còn cho rằng khi cô quay lại sẽ không biết cách bắt chuyện.

Nhưng dường như chỉ cần nhìn thấy cô, tâm trạng hắn liền vui vẻ lên, hắn thậm chí còn không ngừng chạy theo cô!

"Anh chỉ láu cá với em thôi, được không?"

Vương Thần nhẹ giọng nói, hắn ôm lấy Tử Lạc, vùi đầu vào mái tóc của cô!

Cái thanh ấm trầm thấp nhẹ nhàng đó như xuyên thấu vào nơi sâu thẩm nhất trong tim Tử Lạc, đập mạnh một cái, những đau đớn tổn thương của bao năm trước như hiện lên ngay trước mắt.

Lạc vào trong bờ ngực ấm áp của hắn khiến cô cảm giác như thế giới này thật bình an, giống như mọi thứ đã có hắn lo!

Có một chút xúc động, nhưng chỉ là một chút, Tử Lạc biết trở lại thực tại.

"Buông ra trước đi đã!"

Không biết từ khi nào cả hai đã bước ra khỏi khách sạn, trời mùa đông có chút se lạnh nhưng dù cho là Vương Thần hay Tử Lạc đều không thấy lạnh lẽo.

"Vương Thần! Anh không thấy kì lạ à?"

Tử Lạc xoay người lại, không nhìn Vương Thần nữa, những điều cô sắp nói đều rất quan trọng, cô biết mình phải bình tĩnh.

"Kì lạ vì em trở về sao?"

Vương Thần có chút không hiểu lắm về câu hỏi của cô, hoặc có thể nói hắn đã giả vờ không hiểu để hợp tác với cô, hắn biết cô muốn nói gì đó.

Hắn cũng không phải đánh mất cả trí khôn vì cô!

"Kì lạ vì sao tôi lại thay đổi thế này?"

Tử Lạc nói, cũng không biết từ khi nào Vương Thần đã quấn thêm một chiếc khăn cổ cho cô, mà trong khi đó hắn lại có chút thiếu thốn quần áo!

Hắn vốn biết cô muốn nói gì, nhưng chính là muốn để cô tự nói ra, như vậy có phải sẽ thoải mái hơn nhiều không Tiểu Lạc?

Anh xin lỗi!

"Những tổn thương anh đã gây ra, anh có biết nó khó quên thế nào với tôi không?"

Thở ra một làn khói trắng, Tử Lạc thầm trách mình đã quá mức sai lầm khi mặc đồ mỏng manh thế này nhưng cô vẫn bước đi trên đôi giày cao gót quen thuộc.

"Cho dù là bây giờ hay mười năm sau, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn sẽ hận anh, hận vô cùng!"

Những lời đó....như từng vết dao đâm vào người Vương Thần nhưng hắn biết rõ hắn đáng phải nhận lấy.

Điều này có là gì so với những gì cô từng chịu đựng chứ?

"Nhưng biết không? Hôm nay tôi muốn anh giải thích, tại sao khi đó lại tổn thương tôi như vậy? Tại sao bây giờ lại tốt với tôi như vậy, tại sao lại đuổi Thư Kỳ đi?"

Lúc này cô mới quay lại đối mặt với Vương Thần, những lời này cô đã chuẩn bị lâu lắm rồi mới có thể nói ra một cách thẳng thừng như vậy!

Cũng không biết đã lấy bao nhiêu can đảm nói hết những lời đó!

"Tiểu Lạc, khi trước là anh sai, là anh ngu ngốc! Từ đầu đến cuối đều ép em phải tuân theo anh, anh đã rất ghét mỗi khi em chống đối, anh lại càng khó chịu hơn mỗi khi em cự tuyệt anh! Nhưng anh đâu biết những cảm giác lúc đó đều là vì anh thích em?"

Những lời này nói ra, Vương Thần cũng có chút chấn động, đã lâu lắm rồi mới cơ thể nói ra hết tâm sự, cũng đã lâu mới tự nhận lỗi!

Tử Lạc cúi mặt xuống đất, cô thấy hốc mắt mình nóng hổi, mũi lại sụt sịt vì thời tiết lạnh lẽo!

"Suốt bốn năm qua đối với anh là một quãng thời gian rất dài....mỗi ngày anh cứ hi vọng liệu em có trở về hay không? Em sống có tốt không? Nếu bây giờ nhìn thấy anh liệu có phải em sẽ chạy trốn hay quỳ xuống cầu xin buông tha không? Em biết không, đã có thời gian đầu anh đầy tóc bạc!"

Vương Thần nói rồi cũng bật cười, hắn không biết rằng khi nói ra nhiều điều cất giữ trong lòng sẽ thoải mái như vậy, giống như trút được gánh nặng!

Ngừng một chút, Vương Thần nhẹ giọng lại, trong mắt đầy sự yêu thương, hắn nâng mặt Tử Lạc lên để cô nhìn thấy ánh mắt mình!

"Nhưng....chẳng phải em đã quay về rồi sao? Anh không cầu xin em trở về bên anh, anh chỉ hi vọng em có thể cho anh một cơ hội. Hãy xem anh như người lạ, cho anh một cơ hội để đến gần em, theo đuổi em được không, Tiểu Lạc?"

Cứ như vậy duy trì tư thế đó một phút, người qua đường cũng thắc mắc không biết hai người mỹ nam mỹ nữ này muốn làm gì?

Dưới ánh đèn mờ, Vương Thần thấy hai gò má Tử Lạc có chút đỏ, cô cúi nhẹ đầu xuống, một giọt nước mât chảy ra!

"Đừng khóc! Đừng khóc, nếu em không muốn anh sẽ rời đi! Đừng khóc!"

Vương Thần ôm lấy cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhìn thấy giọt lệ trong suốt chảy xuống khiến tim hắn như bị ai đó bóp chặt lại.

Hình ảnh hai người ôm lấy nhau được chụp lại liên tục vài tấm, cũng không biết người đã chụp có ý định gì!

"Cho tôi thời gian!"

Nói rồi, cô đẩy nhẹ người Vương Thần ra, muốn đi về phía trước!

"Để anh đưa em về!"

Vương Thần ý muốn đưa cô về nhưng đã bị cái lắc đầu của cô từ chối!

Thế nhưng hắn rất sợ hãi cô một lần nữa rời bỏ hắn đi, lỡ như cô chạy trốn hoặc gặp tai nạn giao thông bởi những tên tài xế cẩu thả thì sao?

Vì vậy hắn vẫn luôn bám sát sau chiếc xe taxi mà Tử Lạc ngồi, đến mức người tài xế già nhiều lần suýt đứng tim mỗi khi nhìn qua kính chiếu hậu.

Hình ảnh người đàn ông cứ trừng mắt bám sát phía sau xe khiến ông nhiều ngày sau vẫn cứ ám ảnh!

---

"Tiểu Lạc! Cậu giải thích cho mình!"

Vừa bước vô phòng ngủ ở cô nhi viện, Tử Lạc liền thấy trên giường là hơn năm mươi tấm hình, nào là hình cô trong khách sạn, cô khi bước ra ngoài, cô khi nói chuyện với Vương Thần!

Lúc này Kathyrn cầm lấy tấm hình mà Vương Thần ôm lấy Tử Lạc, chỉ vào bóng lưng đó rồi còn cầm lấy cây bút lông khoanh tròn lại rồi đặt dấu chấm hỏi.

"Cậu không cần tiết lộ danh tính, mình tự điều tra được! Nhưng mình chỉ muốn hỏi cậu một chuyện! Có phải đây là người cậu rất yêu và thường hay nói tên trong lúc ngủ mớ không?"

Tử Lạc vừa nghe liền sửng sốt, trời ạ! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Cô thường gọi tên hắn ta trong lúc ngủ á?

"Không được im lặng! Mau trả lời câu hỏi của tớ!"

Kathyrn bày ra bộ dáng nghiêm túc đến cùng cực nhưng lại khiến Tử Lạc trông rất buồn cười, cô đã có chút giật mình khi nghĩ Kathyrn giống Mễ Trường Lộ và Trương Ái Ái!

Nhưng đã làm bạn bốn năm liền, Tử Lạc đã hoàn toàn không còn đề phòng Kathyrn nữa, vì vậy nếu lúc này cô ấy trở mặt thì Tử Lạc chắc chắn sẽ đau đớn tận cùng!

Thật may là cũng không có như vậy!

"Đi ngủ đi! Cậu tào lao!"

Nói rồi, Tử Lạc nằm đè lên cả những bức ảnh mà không cần thay đồ, cô len lén lấy bức ảnh chụp góc nghiêng của Vương Thần nhét vào tay áo!

Sau đó rất nhanh đứng bật dậy bảo là quên thay đồ....

Tối đó Tử Lạc cứ nằm suy nghĩ trằn trọc, vẫn không thể tin là con người đó thích mình đã bốn năm!

Cô vui rồi lại xấu hổ cứ như thể quá nửa đêm cũng chẳng thể ngủ, Tử Lạc phải cố đếm hơn trăm con cừu mới dần buồn ngủ....

Một đêm trôi qua yên bình nhưng cho đến chín giờ sáng hôm sau, trong phòng có tiếng gõ cửa!

"Ừm....Kathyrn, ai đó?"

Tử Lạc lười biếng nói, hai mắt vẫn híp chặt lại.

"Ở dưới có bạn cháu tìm đến, nhắn là nhìn ra cửa sổ có điều bất ngờ!"

Bác Thuỳ đứng ngoài cửa truyền đạt lại thông tin rồi tiếp tục dắt bé gái kế bên đi dạo!

Tử Lạc nằm trên giường mà khó chịu nhăn mày, ở nước Trung Quốc này ngoài Kathyrn cô còn cí bạn sao? Lừa đảo à?

Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn cố gắng bước ra cửa sổ, vừa nhìn ra thì bỗng liền có một chút chim bồ câu bay vào, dưới cái bụng còn có một lá thư!

Cô rút nhẹ ra xem liền thấy một dòng chữ ghi tay: Tiểu Lạc, từ hôm nay em sẽ là miếng mồi tôi theo đuổi!

Đọc mà giật mình, Tử Lạc hoàn toàn tỉnh ngủ, cô rướn người nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy dưới cổng là hình ảnh người đàn ông mặt vest đen vô cùng đẹp trai ngước lên mỉm cười!

Tại sao không phải là từ ngữ nào đó lãng mạn hơn mà lại là miếng mồi chứ?

Nhưng dù vậy đọc vào là biết chỉ có một mình tên Vương Thần ấy mới ghi những lời này, không thể phủ nhận tâm trạng hiện tại của Tử Lạc rất tốt!

Bỗng nhiên cô thấy hắn ta cứ chỉ chỉ cái gì đó, sau đó lại nở một nụ cười ma mãnh.

Tử Lạc đang thắc mắc thì chợt nhận ra vừa rồi....mình không mặc áo lót! Trời ạ cái váy trắng ngủ đó đừng nói hắn đã thấy....

Aaaaaaaa....tên đại sắc lang khốn khiếp chết tiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.