Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư]

Chương 160




Pr: Ni Nhi + Q Chan

“Ngươi… Ngươi ở trong phòng của ta làm gì vậy?” Thành Nặc dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Nghiêm Hi thoạt nhìn còn chưa tỉnh ngủ.

“Ta van ngươi nhìn rõ chút, phòng này là của ta.” Nghiêm Hi xoay người một cái nghĩ muốn ngủ tiếp.

Ân? Phòng này hình như là của Nghiêm Hi, vậy hắn vì sao sẽ ở trong phòng của Nghiêm Hi? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Chính mình hình như đi xuống phòng khác, sau đó liền…

Mặt Thành Nặc đột nhiên biến trắng, hắn hình như…

“A… Nghiêm Hi… Ngươi cái này đại sắc lang…” Nhớ đến sự việc phát sinh đêm qua, Thành Nặc một cước đạp Nghiêm Hi xuống giường.

“Ta? Đêm qua hình như không phải chỉ có mỗi ta hưởng thủ nha.” Bị quăng xuống giường Nghiêm Hi mang trên mặt biểu lộ trêu tức, bắt đầu tìm quần áo bị ném tối qua.

“Ta… Ta…” Thành Nặc kích động nói không nên lời, lại bắt đầu nói lắp, thuận tay hướng Nghiêm Hi ném một cái gối.

“Ta hiện tại không nói với ngươi, hôm nay trên trường có việc, ngươi cứ ngồi mà ném một mình.” Nghiêm Hi vẻ mặt lãnh khốc, nói xong cũng ra khỏi phòng đóng lại cửa.

Thành Nặc ngơ ngác ngồi trên giường, ảo não lại ném tiếp một cái gối, tử Nghiêm Hi, thối Nghiêm Hi, nhân gia đều bị ngươi ăn sạch sẽ, sáng sớm liền một lời an ủi đều không có, thật quá đáng.

Nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, phải đến trường ngay, bây giờ cũng không phải là lúc ảo não, cứ như thế này sẽ bị trễ mất.

Thành Nặc xông vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cầm lấy ly súc miệng, ngẩng đầu, trong gương… Trong gương…

“A…”

“Tiểu Nặc, ngươi không sao chứ?” Lần này là Nghiêm Thần vọt lên, cứ theo trình độ tiếng thét sáng nay thì chuyện tối qua có vẻ rất đả kích đến Tiểu Nặc.

“Trong gương… Trong gương…” Thành Nặc nhìn cái gương giống như gặp phải quỷ.

“Đó là ngươi…” Nghiêm Thần sớm đã thói quen tật xấu mỗi lúc khẩn trương lại nói lắp của Thành Nặc, hảo tâm thay hắn nói cho hết.

“Ngươi gạt ta, làm sao lại như vậy?” Thành Nặc vẫn không thể tin mà nhìn người trong gương.

“Ma cà rồng khi xác định được bạn đời định mệnh thì đêm trăng rằm đầu tiên sẽ tiến vào kỳ động dục, chỉ cần cùng người mình yêu làm, cây tường vi sẽ tự nhiên biến mất, hơn nữa lúc động dục hình dạng bên ngoài của một số ma cà rồng sẽ hơi thay đổi, nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ quái, đáng lý ra sau khi trao đổi máu cây tường vi sẽ lập tức hiện ra, vì cái gì lúc đó Nghiêm Hi vẫn không phát hiện được cây tường vi?” Nghiêm Thần dùng ánh mắt thương cảm nhìn thoáng qua Thành Nặc: “Ta cũng chỉ có thể giải thích rằng ngươi thuộc loại đặc biệt.”

Nghiêm Thần lời còn chưa nói hết, Thành Nặc chuẩn bị cho hắn một quyền: “Đặc biệt cái đầu ngươi, ngươi nói, ta như bây giờ thì làm sao đi học hả?”

“Ngừng! Ngừng! Tiểu Nặc, nhân gia lần đó không phải cố ý, hôm nay cứ xin nghỉ đi, dù gì ngày mai là bắt đầu Tuần Lễ Vàng, có hai tuần nghỉ, ngươi liền nói ngươi đi chỉnh lại dung nhan không phải liền xong xuôi sao?” Nghiêm Thần vẽ mặt đắc ý, chính mình đúng là thiên tài mà.

“Chỉnh cái đầu ngươi, đồ hỗn đản ngày, hai tuần là có thể chỉnh thành cái dạng này hả?” Thành Nặc lại cho thêm Nghiêm Thần một quyền.

“A… Tiểu Nặc… Đừng đánh mặt a…”

“Ta cứ đánh đấy…”

“Hiểu, cứu mạng a…”

Lại là một buổi sáng bừng bừng sức sống.

Hai tuần lễ sau, Thành Nặc lại một lần nữa đứng trước cửa phòng học, cuối cùng cũng phải bước vào a, hít sau một hơi, chết liền chết vậy.

Phòng học đang ồn ào thoáng một cái liền im lặng, cả lớp đều kinh ngạc nhìn thiếu niên mới bước vào, lớp chúng ta có người này sao?

Dáng người mảnh khảnh, làn da so với sữa còn muốn trắng, tóc đen mềm mượt có chút mất trật tự, con ngươi xanh biếc giống như thủy tinh, khuôn mặt khiến cho người ta cứ muốn cắn một ngụm, tóm lại, thiếu niên mới bước vào này rất đáng yêu, làm cho người ta muốn lập tức ôm vào trong ngực hôn vài cái.

Ân? Vì cái gì lại an tĩnh như vậy? Thành Nặc đương nhiên không nghĩ đến việc bọn họ vì nhìn hắn mà ngây cả người, hắn kiên trì đi đến vị trí của mình, đặt mông ngồi xuống.

“Cái này… Ừm… Ngươi là học sinh mới chuyển trường sao?” Tiểu Lương là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại: “Vị trí này đã có người ngồi rồi.”

“Ta chính là Thành Nặc.” Thành Nặc mặt thoáng cái liền đỏ, đáng yêu giống như quả táo.

“Thành Nặc???!!!” Cả lớp lập tức liên tiếp vang lên tiếng thét.

“Mắt ngươi như thế nào đổi màu rồi?”

“Nhà của chúng ta di truyền mắt màu xanh, trước kia là mang kính áp tròng ẩn đi.”

“Sao ngươi gầy đi vậy?

“Bác sĩ bảo ta đường huyết cao, phải giảm béo, nên ta mới ốm đi như vậy.”

“Da ngươi sao trắng như vậy a?”



Thành Nặc rốt cuộc dựa theo Nghiêm Thần trả lời xong tất cả các vấn đề, cuối cùng cũng thoát.

Đến trưa, lúc Thành Nặc chuẩn bị ăn cơm trưa mới phát hiện một sự thật vô cùng bi thảm.

Chính mình đã quên mang ví tiền. Làm sao bây giờ? Thật đói nha. Hay đi tìm Nghiêm Thần đi.

Không phải chứ… Sao trong lớp của Nghiêm Thần một người đều không có vậy, đi như thế nào nhanh vậy a.

Tiếp theo lớp của Nghiêm Hiểu cũng rỗng tuếch.

Xem ra chỉ có thể đi tìm Nghiêm Hi.

Đẩy ra cửa phòng của lớp Nghiêm Hi, phía trong lại truyền đến mùi thuốc lá, Thành Nặc nhíu mày, từ đêm bị Nghiêm Hi ăn sạch sau, mình đều không cùng hắn nói chuyện, tên hỗn đản này.

“U, tiểu khả ái này ở đâu ra vậy, lạc đường à?” Nói chuyện đúng là Ngô Liêu mình đã gặp qua ba lần, bạn học cùng lớp của Nghiêm Hi. Hắn một tay còn sờ lên khuôn mặt đáng yêu của Thành Nặc.

Ngô Liêu cười ha hả nhìn thiếu niên trước mắt, trước kia như thế nào không biết trong trường lại có một mỹ thiếu niên đáng yêu như vậy ta, làn da cũng tốt như vậy.

Thành Nặc trừng mắt kẻ đang ăn đậu hủ của mình, thật sự là quá ghê tởm, chính mình đang muốn tìm người hả giận, được, vừa lúc cứ cho hắn một quyền vậy.

“Ngô Liêu, dừng tay.”

Phía sau truyện đến một thanh âm lạnh lùng, Thành Nặc ngẩng đầu nhìn sang, đúng là đầu sỏ khiến cho thắt lưng mình ê ẩm – Nghiêm Hi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.