Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư]

Chương 156




Pr: Ni Nhi

Check: Q Chan

Trở lại phòng học, Thành Nặc cảm thấy không khí có điểm kì lạ, như thể mọi người đang nhìn hắn. Trên mặt hắn có gì sao?

“Thành Nặc, từ khi nào ngươi trở thành lão bà của Nghiêm Hi rồi?” Tiểu Lương hảo tâm nhắc hắn: “Ngươi nhớ chú ý nha, coi chừng bị Thân Vệ Đội của Nghiêm Hi dẹp a.”

Thành Nặc mở to hai mặt: “Dẹp? Tại sao dẹp ta?”

“Còn hỏi nữa? Ngươi đoạt đi Nghiêm Hi a, ngươi có biết Nghiêm Hi tại trường học của chúng ta rất được hoan nghênh không, yêu mến hắn còn có mấy đại tỷ lớp trên nữa nha.”

“Không phải chứ.” Thành Nặc nghiêng đầu, mắt trợn trắng, thầm nghĩ nữ nhân ngu ngốc trong trường này đúng là nhiều thật, ai không thích, lại đi thích loại nam nhân lạnh lùng như vậy.

Chuyện tốt không đến chuyện xấu đến càng nhiều, Thành Nặc rốt cuộc hiểu câu nói đó là có ý gì.

Mới vừa xong tiết thể dục, Thành Nặc đã bị mấy người ngăn cản đường đi.

“Ngươi là Thành Nặc?” Một nữ nhân lớn lên trông rất giống rắn là người đầu tiên mở miệng.

“Đúng. Là ta.” Thành Nặc nhìn xem những nữ nhân trên mặt viết bất lương bốn chữ to, kì quái, chính mình khi nào thì đụng chạm đến loại nữ nhân bất lương này?

“Không nghĩ tới Nghiêm Hi sẽ thích loại nam sinh này.”

“Thật không hiểu, tiểu tử khô cằn này có gì tốt.”

“Con mắt thì kỳ quái, bộ dạng cứ như thiếu dinh dưỡng.”

“Loại nhóc này thì có cái gì tốt.”

“Miệng còn hôi sữa.”



Thời điểm nghe được câu nói đầu tiên, Thành Nặc lông mi run một chút.

Nghe được câu thứ hai, Thành Nặc khóe miệng rút một cái.

Nghe được câu thứ ba, Thành Nặc mặt bắt đầu chuyển xanh.

“Cầm mồn, nữ nhân xấu như các ngươi, nếu là nam nhân khác cũng sẽ không thèm để ý.” Thành Nặc đắc ý nhìn xem những nữ nhân kia sắc mặt bắt đầu đại biến, còn không sợ chết tiếp tục nói: “Nói cho các ngươi biết, Thành Nặc ta là mỹ thiếu niên, Nghiêm Hi thích là ta đó, cho các ngươi tức chết.”

“Dám nói chúng ta xấu, mọi người lên…”

“Oa…”

Kết quả là… Thành Nặc bị một đám nữ nhân đánh cho một trận tàn bạo. Trên ánh mắt đáng yêu thêm một vòng tròn đen. Mọi người thấy qua khốc cẩu No.1 chưa? Chính là cái kiểu đi như vậy, lúc chạy còn bị vấp, rất đánh thương, vì vậy liền biến thành khốc cậu No.1 què chân.

Đáng giận, đều vì Nghiêm Hi.

Khốc cẩu Thành Nặc một bên kéo kéo cái chân bị vấp, một bên hướng về nhà mà đi.

“Chân của ngươi làm sao vậy?”

Thành Nặc quay đầu lại, thình lình nhìn thấy đầu sỏ gây nên ngay tại sau lưng mình. Hắn ủy khuất hấp hấp cái mũi: “Nghiêm Hi…”

Vừa mới còn đang mắng người ta, bây giờ Thành Nặc liền nhào vào trong ngực Nghiêm Hi lập tức òa khóc nước mắt nước mũi đều chảy ra.

“Lão bà, đừng khóc…” Nghiêm Hi liếc nhìn đồng phục đang lâm vào “tai nạn nghiêm trọng” của mình, lão bà của hắn nếu còn khóc nữa, bộ đồng phục này đảm bảo có thể vắt ra nước: “Ai khi dễ ngươi?”

“Đều do ngươi. Đều do ngươi. Ta không phải lão bà của ngươi. Không phải tại ngươi ta cũng sẽ không bị người khác đánh.” Lúc khóc Thành Nặc vẫn không quên thuận tay đánh lên Nghiêm Hi hai cái cho hả giận.

Có người dám đánh lão bà của hắn? Nghiêm Hi trên mặt xuất hiện hàn khí.

“Ngươi… Ngươi thoạt nhìn hảo hung a.” Thành Nặc bị sát khí trên mặt Nghiêm Hi dọa đến, lại khóc tiếp.

“Ngoan, không phải ta dọa ngươi đâu.” Nghiêm Hi vội vàng bày ra sắc mặt dụ hống, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ, đồng phục của hắn a.

Chính là Nghiêm Hi trời sinh mặt như khối băng, hắn càng hống, tình hình càng nghiêm trọng.

Vì vậy, Nghiêm Hi quyết định ra đòn sát thủ: “Lão bà, có ăn kem ly không?”

“Ăn…” Vừa mới còn khóc vô cùng thê thảm, trên mặt Thành Nặc lập tức tràn ra nụ cười thèm thuồng. Tốc độ trở mặt cực nhanh làm cho Nghiêm Hi líu lưỡi.

Nghiêm Hi ngầm thở dài, bắt đầu lo lắng lão bà của hắn có thể hay không bị người lạ dùng một ly đá bào dụ dỗ.

“Ta muốn kem dâu.” Có ăn liền quên mình là ai, Thành Nặc đương nghiên sẽ không nhớ được chân mình đang bị thương.

Mới đi một bước, liền không phụ sự mong đợi của mọi người mà té ngã trên mặt đất, tục xưng gục ngã.

Thành Nặc cái mũi đau xót, chuẩn bị lần nữa dìm nước Nghiêm Hi.

Nghiêm Hi đoạt trước một bước cầm lên cặp của Thành Nặc, lạnh lùng ném một câu: “Ta cõng ngươi.” Thành công dừng lại nước mắt của Thành Nặc.

“Ta muốn ăn chocolate.” Thành Nặc bò lên lưng của Nghiêm Hi, lo lắng nên lựa vị nào: “Hay là ô mai, hay là hai loại.”

“Đều mua, đều mua.”

Kết quả của việc đều mua là, trên đường cái, tất cả mọi người đều chứng kiến một màn như vậy.

Một cái nam nhân lớn lên bạo suất cõng một cái mỹ thiếu niên đáng yêu khuôn mặt bù lu bù loa.

Mỹ thiếu niên kia trên tay cầm ba ly kem, ly kem bị chảy nước lâu lâu còn nhỏ lên đồng phục của suất ca.

Trên mặt thiếu niên còn có một quầng thâm giống như khốc cẩu No.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.