Đạo Tình 2 [Tùy Tâm - Lam Tư]

Chương 132




Pr: Ni Nhi

Check: Q Chan

Sáng ngày thứ hai, Thành Nặc vẫn dậy muộn, vội vàng chạy đến trường học. Liền bữa sáng cũng không kịp ăn.

Thật đói a, Thành Nặc vô lực ghé lên bàn. Sớm biết như vậy còn không bằng đến trễ.

“Thành Nặc.” Một âm thanh ôn nhu ở bên tai hắn vang lên.

“Ân?”

“Thỉnh ngươi làm bạn trai của ta a.”

“A…” Thành Nặc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ đáng yêu trước mắt? Bạn trai?

Thành Nặc bị cái thông báo này làm rối loạn cả một buổi sáng, său đó hắn mới biết được, cô bé này tên là Tâm Lam, học tỷ năm thứ hai.

“Thành Nặc a, ngươi rốt cuộc có thích cô bé kia không vậy? Rất đáng yêu nha.” Tiểu Lương bên cạnh rất ba tám đẩy Thành Nặc.

“Ta cũng không biết a.” Nói thật, đối cô bé này, Thành Nặc thật đúng là không có cảm giác gì: “Thích là cái gì?”

“Thích a, chính là khi cùng người kia cùng một chỗ sẽ thấy thật cao hứng, chứng kiến người kia vui vẻ mình cũng sẽ vui lây, nếu như thấy người kia cùng người khác cùng một chỗ sẽ rất khổ sở, chỉ cần người này ở bên cạnh ngươi, ngươi liền cảm thấy có thể buông tha cho tất cả, cái đó gọi là thích.” Tiểu Lương vẻ mặt đắc ý đối Thành Nặc giải thích khái niệm luyến ái.

Cảm giác thích một người? Thành Nặc gãi đầu: “Đối với cô bé kia ta bây giờ không có loại cảm giác này a.”

“Đần.” Tiểu Lương không chút khách khí thưởng cho Thành Nặc một quyền: “Phải quen nhau mới có thể biết được thích hay không a.”

Thành Nặc sờ sờ đầu, vậy cùng nữ sinh này làm quen a.

Từ nay tan học về sau, Thành Nặc liền dựa theo kế hoạch hẹn hò sơ bộ của Tiểu Lương hẹn Tâm Lam đi cửa hàng bánh ngọt, về phần tại sao lại chọn cửa hàng bánh ngọt, khụ, đó là sự kiên trì của chính Thành Nặc. Hắn cảm thấy chỉ có nơi đó mới tối lãng mạn, về phần rốt cuộc có lãng mạn hay không cũng chỉ ông trời mới biết.

Tâm Lam bắt đầu giữ chặt tay của Thành Nặc: “Chúng ta đi đâu a?”

“Đi Thải Hồng a.” Tay của nữ sinh này thật sự rất nhỏ, tay nữ sinh đều nhỏ như vậy sao? Loại cảm xúc mềm mại này so với Nghiêm Hi thật sự có rất lớn khác biệt.

Tay của Nghiêm Hi có cảm giác phi thường khí khái, mỗi lần đều dùng sức nắm, nghĩ đếm xúc cảm ấm áp của Nghiêm Hi, trên mặt Thành Nặc trồi lên nhàn nhạt đỏ ửng.

“A… Thành Nặc… Mặt ngươi thật đỏ.” Tâm Lam dường như phát hiện tân đại lục, tại sao lại có một người nam sinh ngây thơ như vậy a, liền nắm tay mặt đều đỏ, thật là đáng yêu.

“Không có… Ta…” Thật sự rất mất thể diện, vì cái gì nghĩ đến Nghiêm Hi mặt sẽ đỏ? Thành Nặc hiện tại thật muốn đào một cái lỗ chui xuống.

“Oa, Thành Nặc, ngươi xem a, là anh ngươi Nghiêm Hi kìa.” Theo ngón tay của Tâm Lam, Thành Nặc nhìn thấy Nghiêm Hi hướng bên này đi tới, bên người còn đi theo hai cái học tỷ rất xinh đẹp.

Cái gì chứ? Thành Nặc cúi đầu xuống, vài ngày cũng không thèm để ý ta một chút, ta chỉ mới mang một người, ngươi liền dẫn theo hai cái nữ nhân. Thật quá đáng.

“Nghiêm Hi, em của ngươi.” Học tỷ bên cạnh Nghiêm Hi cũng phát hiện Thành Nặc đang cúi đầu.

“Ngươi chính là anh của Thành Nặc a, ta là bạn gái của Thành Nặc.” Tâm Lam trên mặt mang theo vui vẻ. Không có chút nào chú ý đến thần sắc quái dị trên mặt của Thành Nặc cùng Nghiêm Hi.

Nghiêm Hi không có trả lời, trực tiếp đi ra cổng chính của trường học.

Tối hôm đó, Thành Nặc cầm cái chìa khóa chuẩn bị tiến vào phòng ngủ của Nghiêm Hi, mới phát hiện ra Nghiêm Hi đã khóa trái cửa. Thành Nặt co rúc ở trước cửa phòng Nghiêm Hi.

Keo kiệt, cho người ta vào ngủ chung một chút cũng không chịu.

Cảm giác thích sao? Thành Nặc gõ đầu của mình, xem ra tối hôm nay mình lại phải đi hãm hại phòng bếp nữa rồi.

Thành Nặc nhẹ nhàng dựa đầu vào cửa, Nghiêm Hi đang tại mặt khác của cánh cửa. Hắn thật sự rất nhớ đoạn thời gian Nghiêm Hi sủng ái mình trước đây.

Nghiêm Hi không có ngủ, lúc Thành Nặc mở cửa hắn cũng nghe được, Thành Nặc, đến tột cùng ta nên làm gì mới có thể đoạt được ngươi?

Hai người bị một cánh cửa ngăn cách, đều mang theo tâm sự thẳng đến bình minh.

******************************

Ba ngày liên tiếp, hai người đều lâm vào chiến tranh lạnh, đến buổi tối ngày thứ tư, Thành Nặc rốt cuộc cố lấy dũng khí gõ cửa phòng Nghiêm Hi.

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Trên mặt Nghiêm Hi che kín một tầng hàn khí.

“Ta… Sắp phải thi… Ta mong ngươi dạy thêm cho ta.” Nghĩ nửa ngày, Thành Nặc mới nghĩ ra được một cái cớ như vậy.

Nghiêm Hi biết rõ Thành Nặc đang nói dối, mỗi lần Thành Nặc khẩn trương sẽ nói lắp, tật xấu này ba anh em bọn họ ai cũng biết: “Không phải bạn gái ngươi học rất giỏi sao? Sao không bảo nàng dạy cho ngươi?”

Biết rõ không nên nói những lời như vậy, nhưng Nghiêm Hi phát hiện giờ phút này hắn căn bản khống chế không nổi cái miệng của mình.

“Ách…” Nếu như không phải Nghiêm Hi nhắc đến, chính mình liền quên cô bé này: “Ta tại sao phải tìm nàng.”

“Ta bây giờ không có tâm tình dạy ngươi, ngươi đi ra ngoài.” Nghiêm Hi chứng kiến bộ dạng Thành Nặc như vậy liền tức giận, tùy tiện đi đóng loại quảng cáo như vậy, nhân gia cho hắn một cái bánh ngọt, hắn liền ôm lấy người nọ cuồng hôn lên, hiện tại bạn gái cũng có, nghĩ đến bộ dạng Thành Nặc nắm tay cô bé kia, Nghiêm Hi liền cảm giác mình như phát điên.

“Ngươi…” Thành Nặc tức giận nhìn Nghiêm Hi, mình cũng đã chủ động cầu hòa, vì cái gì Nghiêm Hi còn như vậy đối với mình, mặc kệ, trước làm nũng nói sau: “Ta biết ta sai rồi. Còn không được sao? Nghiêm Hi.”

“Đây chỉ là câu nói tạm thời của ngươi, ngươi thì biết cái gì sai a, ta chưa từng thấy qua ai đê tiện như ngươi, ngươi biết cái gì gọi là sai, ngươi biết chữ sai viết như thế nào sao?” Nghiêm Hi hướng về phía Thành Nặc rống lên.

“Ngươi…” Thành Nặc dùng sức đạp Nghiêm Hi một cước, xoay người chạy ra khỏi phòng.

Nghiêm Thành nhìn xem Thành Nặc mặt mũi tràn đầy nước mắt từ trên lầu lao xuống: “Tiểu Nặc, ngươi làm sao vậy?”

Thành Nặc không trả lời, mở cửa chính liền xông ra ngoài.

“Tiểu Nặc, bên ngoài đang mưa a.” Phảng phất như không nghe thấy lời nói của Nghiêm Thần, Thành Nặc chạy dưới mưa, biến mất trong màn đêm.

Không biết đã chạy bao lâu, Thành Nặc dừng bước, lẳng lặng ngồi xuống ven đường, mưa rơi lên mặt mình.

Ngươi biết cảm giác thích một người là gì không? Cảm giác thích.

Thích a, chính là khi cùng người kia cùng một chỗ sẽ thấy thật cao hứng, chứng kiến người kia vui vẻ mình cũng sẽ vui lây, nếu như thấy người kia cùng người khác cùng một chỗ sẽ rất khổ sở, chỉ cần người này ở bên cạnh ngươi, ngươi liền cảm thấy có thể buông tha cho tất cả, cái đó gọi là yêu mến.

Cảm giác khổ sở này chính là thích sao? Cảm giác như cảm giác hít thở không thông này, ta không cần thích, không cần yêu, loại cảm giác này thật sự thật sự quá đau khổ đi.

Thành Nặc dụi đầu vào đầu gối, thì ra chính mình thật sự rất thích Nghiêm Hi.

“Sẽ bị cảm.” Mưa xung quanh đột nhiên đều ngừng lại. Thành Nặc kinh ngạc nhìn đôi giầy xuất hiện trước mắt, chẳng lẽ là…

“Nghiêm Hi.”

Ngươi biết cảm giác thích một người là gì không? Thích…

Trong nháy mắt đó, thời gian đối với Thành Nặc như dừng lại.

Hắn ôm chặt lấy Nghiêm Hi: “Thích, ta thích ngươi.”

Thích? Cái ô trong tay Nghiêm Hi rơi xuống đất, hắn xúc động giữ chặt lấy Thành Nặc: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.” Thành Nặc nói thích hắn?

“Ta nói mặc dù trong lòng ta vị trí của ngươi còn chưa đạt đến kem ly, bánh pudding, nhưng đảm bảo là vượt qua cơm trứng và mỳ thịt bò.”

“Ngươi…” Thành Nặc thật sự có bổn sự chọc điên người, Nghiêm Hi thật muốn hiện tại hung hăng đánhhắn một trận.

Thành Nặc ngập ngừng phong bế đôi môi muốn mắng chửi người của Nghiêm Hi.

“Thích… Ta thích ngươi… Ta thích ngươi… Nghiêm Hi…”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.