Đào Thoát

Chương 9: Điện thoại




“Thích tiểu thư, xin chào, thôi là Lục Tranh…”

Nghe thấy là người mình đang chờ, Thích Giai cười mỉm nói, “Lục tổng, chào ngài, nghe nói ngài đến Bắc Kinh?”

“À, buổi sáng tạm thời có việc, buổi chiều mới lên máy bay, vừa mới đến Bắc Kinh. Thật ngại quá, để cho cô chờ lâu.”

Thích Giai thấy đối phương đang giải thích qua điện thoại lí do chậm trễ, việc này làm cô có chút thụ sủng nhược kinh, vội cười làm lành, “Không có, là tôi mạo muội đã quấy rầy đến ngài.”

Lục Tranh cười cười, không tiếp tục tranh luận vấn đề này, chỉ nói, “Thích tiểu thư buổi tối có rảnh không? Tôi muốn mời cô dùng cơm.”

“Lục tổng, ngài khách khí quá, ngài đến Bắc Kinh, phải để tôi mời mới đúng.”

Thích Giai vốn tưởng rằng anh còn cùng cô tranh quyền mời khách, ai ngờ Lục Tranh chỉ dừng lại một lúc, liền để tùy cô, ước chừng thời gian đến công ty cô, liền ngắt điện thoại.

Buông di động, Thích Giai xem lại tất cả tài liệu từ đầu đến cuối, xác định không có sai sót gì, cô mới thu dọn mọi thứ xuống lầu chờ Lục Tranh.

Không ngờ vừa mới ra khỏi thang máy đã nhận được tin nhắn của Lục Tranh, “Tôi đến rồi, xe màu đen, số xe 658.”

Tầm mắt Thích Giai mời từ màn hình điện thoại đến chiếc xe A8 đang đậu phía trước cửa, trong lòng suy đoán, Lục Tranh này hẳn là người rất giỏi khống chế toàn cuộc, người như vậy, sẽ không ở trên đường mà gọi điện cho người khác, họ càng thích cảm giác làm chủ người khác.

Cô sửa sang lại quần áo trên người, chân thành đi đến chiếc A8. Dường như biết được người đang đi tới là cô, khi sắp đến gần, cửa xe bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông thân hình tuấn dật từ trong xe bước xuống.

Thích Giai tập trung suy nghĩ, đúng là Lục Tranh. Anh đích thân lái xe là điều cô không thể ngờ đến, càng bất ngờ hơn, Lục Tranh đã vòng qua đầu xe, đưa tay về phía cô chào hỏi, “Thật hân hạnh khi gặp cô.”

Thích giai thoáng giật mình, có chút hoảng hốt, tuy rằng cô từng dẫn đoàn qua Thượng Hải, nhưng cũng chưa từng chạm mặt với Lục Tranh, mà trước đây cô cũng chưa từng thấy qua anh, không rõ anh tại sao có thể nhận ra mình, hay là anh cũng đã điều tra tư liệu về cô rồi?

Tuy trong lòng nghi hoặc, Thích Giai vẫn lễ phép cầm tay anh, “Lục tổng, ngài quả thật anh tuấn hơn người.”

Bắt tay, Thích Giai mẫn cảm nhận ra mồ hôi đã đầy lòng bàn tay, cô kinh ngạc ngẩng đầu, chạm vào tầm mắt của Lục Tranh.

Không có vẻ lúng túng rối loạn, chỉ hơi nhợt nhạt, cười ấm áp, xem ra là cô đa nghi thôi.

Lục Tranh buông tay cô ra, vòng qua mở cửa xe giúp cô, đồng thời dùng tay chặn lại, phòng ngừa cô bị đụng đầu. Động tác này làm cho Thích Giai có chút thẹn thùng, luôn miệng nói cám ơn, tiến vào chỗ ngồi.

“Đi đâu dùng cơm?” Lục Tranh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

“Không biết Lục tổng thích ăn gì, tôi đã đặt ở khách sạn quốc tế, nếu ngài không thích, chúng ta có thể đặt lại nơi khác.” Thích Giai nói.

“Ăn gì cũng được, bất quá có việc muốn cô giúp.” Lục Tranh tỏ vẻ như đang giảng đạo.

“Ngài cứ nói, tôi sẽ cố hết sức để giúp đỡ.”

Lục Tranh nghiêng đầu, cười dịu dàng, “Tôi hy vọng cô không cần gọi tôi Lục tổng, cũng không muốn dùng “ngài”, việc này làm tôi cảm thấy không được tự nhiên.”

“Vậy?” Thích Giai mơ hồ, ý tứ gì đây, không gọi Lục tổng chứ gọi bằng gì?

Dường như hiểu thấu suy nghĩ của cô, Lục Tranh mỉm cười, “Gọi tên. Tôi cũng không gọi cô Thích tiểu thư, mà là Thích Giai.” Giống như để loại bỏ nghi ngờ, anh lại tiếp tục nói, “Tên là để người ta gọi, cái gì mà tổng a, đổng a, chỉ là cái tên không thực, không có chút cảm xúc.”

Thích Giai vừa nghe, cảm thấy lời anh nói cũng có lý, liền mỉm cười đồng ý.

Thấy cô gật đầu, Lục Tranh chỉ cười không nói, sau đó chuyên tâm lái xe đến khách sạn quốc tế.

Ăn cơm một lúc cũng coi như vui vẻ, thu dọn bàn ăn, Thích Giai nhân cơ hội đem tài liệu ra, đưa tới trước mặt Lục Tranh, làm rõ mục đích đến, “Đây là giai đoạn trước chúng tôi cùng GZ hợp tác một số phương án và văn kiện hạng mục, tôi biết DY đã nói qua với anh, nhưng tôi không nghĩ là bọn họ sẽ làm tốt hơn chúng tôi.”

Lục Tranh tùy tay lật qua lật lại tập tài liệu, “Tôi chưa gặp qua người của DY.” Cũng không chờ Thích Giai kịp vui mừng, anh lại tiếp tục nói, “Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không gặp.”

Anh khép lại tài liệu, chậm rãi lên tiếng, “Theo tôi được biết, người phụ trách hạng mục từng bàn bạc qua với DY, mà người đó cũng báo cáo với tôi hai bên đều có ưu khuyết riêng, chỉ là, tôi còn chưa có quyết định cuối cùng sẽ hợp tác với ai.”

“GS đã làm rất nhiều dự án hợp tác trước đây.” Thích Giai có ý muốn nhắc nhở anh nên chú ý thứ tự đến trước sau và sự tin tưởng.

Lục Tranh chỉ cười, không nhanh không chậm nói, “Thích Giai, tôi là người kinh doanh. Mà cô, so với tôi hẳn là phải biết lý thuyết giành lấy lợi ích cao nhất chứ.”

“Tôi hiểu được, nhưng tôi cảm thấy…”

“Thích Giai.” Lục Tranh cắt ngang lời thuyết phục của cô, đem tài liệu đặt vào trong cặp, “Tôi sẽ dặn dò cấp dưới tổng hợp lại đánh giá phương án của mọi người, đương nhiên, nếu tình hình điều kiện cho phép, tôi sẽ ưu tiên hợp tác với cô.”

Tuy rằng không chắc chắn, nhưng có những lời này, Thích Giai vẫn có chút tin tưởng, vội đứng lên nói lời cảm ơn, bất quá nhất thời hưng phấn, lại quên lời anh dặn, “Cám ơn ngài, Lục tổng.” Nói xong, biết mình lỡ lời, theo bản năng lè lưỡi.

Việc mờ ám này lại thu vào trong mắt Lục Tranh. Anh khẽ nhếch môi, khóe miệng vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.

Sau đó, hai người lại hàn huyên mấy chuyện khác, cho đến khi hơn 8 giờ, Lục Tranh mới lái xe đưa Thích Giai về.

Thích Giai nói lời cảm ơn anh, đang muốn xoay người đi, đã bị Lục Tranh gọi lại, “Thích Giai, tôi còn ở lại Bắc Kinh vài ngày, muốn đi mấy chỗ, không biết có thể mời cô làm hướng dẫn du lịch không?” Nói xong lại giải thích, “Rời đi nhiều năm, đường cũng không còn quen thuộc nữa.”

“À, bất cứ lúc nào cũng được.” Thích Giai mỉm cười gật đầu. Nghĩ thầm, đây đúng là cơ hội tăng thêm quan hệ với khách hàng, cầu còn không được nữa chứ.

Do tâm tình tốt, khi vào cửa, Thích Giai còn vui tươi hớn hở khẽ hát. Lâm Tiêu Mặc nghe được tiếng động, trong thư phòng vang lên giọng anh, “Bảo bối, em về rồi à?”

“Ừ.” Cô đổi giày, tiện tay đặt túi xách trên quầy bar, sau đó đi vào thư phòng, đặt mông ngồi vào trong lòng Lâm Tiêu Mặc.

Xem mặt mày cô tất cả đều là ý cười, Lâm Tiêu Mặc ôm lấy cô, chế nhạo, “Nhặt được tiền hay sao mà vui vậy?”

“Cũng không khác mấy.” Cô ngẩng cằm, không nhịn được cười, “Nếu hạng mục đàm phán được, tiền thường chắc là không ít đâu.”

“Đã gặp Lục Tranh rồi?”

“Ừ.” Thích Giai ngồi trong lòng anh xoay người lại, hai tay ôm lấy cổ anh, đối mặt nhau, bắt đầu kể lại cuộc gặp mặt buổi tối, vô tình nói lên đánh giá của mình về Lục Tranh, “Em cảm thấy anh ta rất tốt, không hề làm giá, còn bảo em gọi trực tiếp tên anh ta, còn có a…”

“Uy uy, đủ rổi a!” Lâm Tiêu Mặc ngắt lời cô, không nhịn được nói, “Bạn học Thích Giai, ở trước mặt người đàn ông của em mà không kiêng nể gì lại đi khen người đàn ông khác, em cảm thấy như vậy có thích hợp không?”

Thích Giai im miệng, được rồi, là có chút không hợp lắm. Bất quá cô vẫn nhịn không được chen thêm một câu, “Anh ta quả là một người rất xuất sắc.”

Người họ Lâm nào đó cũng không chịu thua, tay siết chặt, mắt nhíu lại, uy hiếp, “Ý của em là anh không xuất sắc sao?”

“Anh cũng rất xuất sắc nha.” Thích Giai nói chi tiết, “Chỉ là hai người không cùng một loại xuất sắc giống nhau thôi.”

“Người đó giỏi hơn à?”

Thích Giai nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc trước mặt, nở nụ cười. Nam nhân này đang không bằng lòng gì sao? Đã nói không cùng một kiểu thôi, hoàn toàn không thể so sánh cụ thể được. Bất quá nhìn bộ dáng lông mi nhếch lên kia, phỏng chừng nếu không trấn an một chút, thế nào cũng bùng nổ. Vì thế cô vội ôm sát anh khẽ dỗ, “Ở trong mắt em, anh ưu tú nhất, ai cũng không thể so sánh.”

Tuy rằng được vỗ mông ngựa như mở cờ trong bụng, nhưng Lâm Tiêu Mặc vẫn tỏ ra không tin hỏi, “Thật không? Không phải là chiều theo anh đi?”

“Đương nhiên.” Cô ngửa đầu, hôn lên môi anh, nói nhỏ, “Anh lợi hại nhất.”

“Phải không đó?” Anh cúi đầu, chiếm trụ hoàn toàn môi cô, bàn tay to tiến vào quần áo Thích Giai, dán lên làn da láng mịn, nhả ra từng chữ một, “Anh phải chứng minh một chút.”

Ý thức nhanh chóng tiến vào một số hình ảnh, hình ảnh này nên được che đi, một màn chuyển động, hai thân ảnh dính lấy nhau, lóng lánh kiều diễm cả phòng.

“Hành động chứng minh” kéo dài thật lâu mới chấm dứt. Cuối cùng, Thích Giai chỉ có thể xụi lơ trên giường, tùy anh ôm đi vào tắm rửa.

Khi quay về giường, Thích Giai ngay cả mí mắt cũng dính vào với nhau, yếu ớt ghé vào lồng ngực rắn chắc của Lâm Tiêu Mặc, rất muốn ngủ, đột nhiên nhớ đến lo lắng mấy ngày trước đó. Cô lấy tay vẽ vài vòng trên ngực anh, sau một lúc lâu mới nói lắp bắp, “Cái kia… Em cảm thấy, chúng ta giống như quá thường xuyên.” Giọng nói cô mềm mại mà khàn khàn, còn lưu lại hơi thở kích tình vừa qua đi.

Lâm Tiêu Mặc sững sờ chớp mắt, hiểu được hàm nghĩa của cô, cười thầm, vuốt ve gương mặt đang ửng đỏ, hỏi lại, “Thường xuyên sao? Anh cảm thấy mình đã hạn chế lắm rồi a!”

Thích Giai xoay người khinh khỉnh. Please, vậy mà gọi là hạn chế?

Thấy cô không phục, Lâm Tiêu Mặc bắt được tay cô đang dời xuống, đặt lại chỗ cũ, “Bảo bối, nó đói lâu như vậy, em không thấy tội nghiệp nên để nó ăn no sao?” Thanh âm anh mờ ám, thổi hơi vào tai cô.

“Không phải vừa mới mới… Sao lại nhanh vậy?” Thích Giai khó hiểu vuốt nhẹ vật thể đang nóng lên, hoàn toàn không ý thức được tò mò của cô đã dẫn cháy lên dục vọng đang sống lại kia. Cho đến khi trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở phát ra càng nặng nề, cô mới giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen thâm trầm của Lâm Tiêu Mặc.

“Còn muốn lại một lần nữa?” Anh ngăn chặn tay cô, thanh âm khàn khàn.

Thích Giai vội vàng lắc đầu, nói giỡn, ngày mai còn đi làm a.

“Không muốn nữa thì đừng sờ loạn làm cho ác ma nổi dậy.” Anh nhìn vào mắt cô, đặc biệt nghiêm túc nói.

Thích Giai ngoan ngoãn rút tay lại, đan vào tay anh, không hiểu sao lại nhớ đến lúc trước bị Lâm Tiêu Mặc ăn, Hứa Đình Đình phát hiện mấy vết hôn trên cổ cô, ríu rít lấy làm kì lạ, “Lâm Tiêu Mặc nhà cậu nhìn cũng một trang dịu dàng như ngọc a, sao trên giường lại giống như dã thú.”

Cô nhớ rõ lúc ấy còn phản bác nói lần đầu tiên khó tránh khỏi, nhưng hiện tại xem ra lão Đại thật đúng là ánh mắt độc ác, người này giống như lang sói, mỗi lần đều khiến cô phải cầu xin tha thứ mới được, cứ việc kháng cự nhiều lần, nhưng anh vẫn sẽ lưu lại ấn kí ở một số nơi, hại cô căn bản không dám mặc quần áo cổ thấp.

Thích Giai nghĩ vậy, bất giác lực đạo trên tay tăng thêm, rước lấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tiêu Mặc.

“Hừ.” Cô trừng anh.

Lâm Tiêu Mặc không hiểu chuyện gì nhìn cô gái nhỏ đang tức giận, âm thầm cảm khái, nữ nhân này giống như ngày tháng sáu, một giờ trước đang tốt, chỉ chớp mắt đã hừ lạnh rồi.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Đều tại anh.” Cô hờn dỗi.

Một câu không đầu không đuôi càng làm cho Lâm Tiêu Mặc mê muội, bất quá cũng không biết cô đang trách việc gì, trước hết cứ lãnh hết trách nhiệm về mình thôi.

“Được rồi, đều do anh.” Anh cười nhẹ nhận sai, hỏi lại, “Vậy có thể nói cho anh biết, anh đã làm gì sai không?”

Thích Giai lườm anh một cái , oán giận, “Anh gặm để lại nhiều dấu vết như vậy, có nhiều quần áo em không mặc được.”

Lâm Tiêu Mặc à một tiếng, sau đó cười, vẻ mặt giảo hoạt, “Vậy lần sau gặm ở chỗ không nhìn thấy được.”

“Chỗ nào cũng thấy được!”

“Ai nói a?” Anh thấp giọng lẩm bẩm, bàn tay to dao động trên từng tấc da thịt, “Nơi này, nơi này, còn nơi này nữa… Toàn bộ không nhìn thấy được.” Anh mỗi lời nói đều dừng lại khoanh tròn đánh dấu, khi sắp đến nơi cao trước ngực, anh nhanh chóng xoay người, như con báo đi săn rất mạnh mẽ, dây dưa trên người cô, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, khiến Thích Giai không thể kiềm chế mà thở hổn hển, nhẹ nhàng run rẩy.

“Tiểu trư, anh nghĩ mình muốn thêm lần nữa.” Anh thấp giọng tuyên bố.

“Không muốn nữa!” Thích Giai chân thành cầu xin tha thứ, “Chỗ đó có chút khó chịu.”

“Ở đâu?” Lâm Tiêu Mặc đưa tay vào chỗ trơn ướt, trêu tức hỏi, “Chỗ này phải không?”

Thích Giai không nhịn được co người lại, ngượng ngùng bắt lấy tay anh, “Đừng làm loạn.”

Lâm Tiêu Mặc rút tay về, xem như buông tha cô. Chẳng qua vẫn nghiêm túc hỏi, “Thật sự không thoải mái?”

Thích Giai ừ một tiếng.

“Không thoải mái như thế nào?”

Đối với người nào đó cứ bám riết không tha hỏi tới cùng, Thích Giai ngoài trợn trắng mắt ra, chỉ có thể thở dài trả lời, “Có chút trướng trướng.”

“Trướng?” Lâm Tiêu Mặc suy nghĩ một lát, sau đó xấu xa mà cười câu nói bên tai của cô, đến nỗi Thích Giai mặt đỏ gay, vỗ ngực anh mắng hạ lưu!

Anh cười, nắm tay cô, bảo, “Đừng nhúc nhích, cử động nữa sẽ không cảm thấy trướng!”

Thích Giai nhanh trí bình tĩnh lại, dựa vào trong lòng anh, lát sau đã tiếp nhận triệu kiến của thần ngủ. Cho đến khi nghe được hơi thở đều đều, Lâm Tiêu Mặc mới cẩn thận rút cánh tay ra, khẽ đặt chân bước xuống giường, trở về thư phòng xem xét lại mấy báo cáo không tốt vừa rồi. Anh di động con chuột, máy tính mới vừa khởi động, biểu tượng MSN bên phải liên tiếp nhấp nháy, anh mở ra, là Lí Mộng Dao.

“Có ở đó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.