Đào Thoát

Chương 39: Nữ hoàng triệu quân




Ngồi xuống, Trương cục trưởng liền cười tủm tỉm phân phó, “Tiểu Trần, đi xem Lộ Lộ và Mễ Lan có không?”

“Vâng.” Trần bí thư cười làm lành trưng cầu, “Các cô ấy nếu không có, tôi bảo chị Hà cho ngài tìm hai mỹ nữ khác?”

Tuy Trương cục trưởng động tác tay chân không lên tiếng, nhưng Tiểu Trần nhìn biểu tình trên mặt ông liền biết mình lại đoán đúng thánh tâm, vì thế rất vui vẻ đi ra ngoài, kề sát bên người Lục Tranh, mờ ám hỏi, “Lục tổng, cũng gọi cho ngài hai cô gái?”

“Không cần, không cần.” Lục Tranh liên tục xua tay, trước hết không nói tới anh không có thói quen ở nơi này, theo góc độ tiền bạc anh càng muốn chiếu cố cho túi tiền của mình.

“Ai nha, đi ra chơi thôi, phải thả lỏng chứ.” Tiểu Trần nháy mắt ra hiệu khuyên nhủ, “Ở đây là quán bar cao cấp nhất ở toàn thành phố B, các cô gái đó đều giống như tiên hạ phàm, cũng không phải cái loại son phấn tục tằng như anh tưởng đâu.”

Không đợi Lục Tranh cự tuyệt, Tiểu Trần liền vỗ bả vai Lục Tranh nói, “Được rồi, đừng chối từ, để cho người anh em của anh an bài.”

Lục Tranh ha ha cười gượng, gật đầu đáp ứng, cũng ngay lúc Trần bí thư đi khỏi, lấy di động ra gửi tin nhắn cho phòng tài vụ, “Mau mang 10 vạn đến Việt Giới.” Anh vừa mới liếc mắt bảng giá trên bàn trà, chính mình mang theo 2 vạn sợ là chỉ đủ đóng phí ghế lô.

Trần bí thư trở về rất nhanh, phía sau là 7 mỹ nữ trong veo như nước đi theo, anh ta kéo một cô gái đi từng bước phía trước, “Trương cục trưởng, Lộ Lộ đêm nay có khách, tôi đưa Mễ Lan đến đây cho ngài.”

Cô gái mảnh mai được gọi là Mễ Lan lắc lư, cười khanh khách đi đến ngồi ngay ngắn trên sô pha của Trương cục trưởng, “Anh Trương, anh đã lâu không tới, người ta còn tưởng ngài quên rồi chứ?”

“Em xinh đẹp như vậy, miệng lại ngọt, anh sao cam lòng quên em được? Bây giờ không phải vội tới đây thăm em sao.” Trương cục trưởng đặt tay lên eo nhỏ nhắn của Mễ Lan, đầu tiến đến cần cổ cô ta, say đắm nói, “Hôm nay dùng nước hoa gì, thơm quá.”

“Channel 5.” Mễ Lan nũng nịu trả lời.

“Nga, khó trách!” Trương cục trưởng đưa tay đặt trên đùi cô, “Vậy em có phải cũng giống như Mã Lệ Liên, ngủ chỉ mặc nó không?”

“Đáng ghét!” Mễ Lan hờn dỗi, “Người ta trái lại muốn mặc, nhưng mặc không được, nếu không Trương cục trưởng tối nay giúp em được không?”

“Mễ Lan mở miệng, anh sao dám từ chối?” Trương cục trưởng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, “Nói đi, phải giúp thế nào?”

Mễ Lan này ở Việt Giới đã sớm thành tinh, vào cửa vừa thấy tình thế này liền hiểu Lục Tranh nhất định là có việc cầu Trương cục trưởng, cơ hội tốt như vậy, không hung hăng làm giá một chút, vậy cô cũng quá đần độn đi.

“Trong quán mới tuyển vào một vài người, nếu không ngài mời chị em mới nếm thử chút.” Mễ Lan tựa hồ sợ ông ta cự tuyệt, lại ra vẻ ngượng ngùng nói, “Chúng tôi có một em gái mới đến, còn chưa ra mắt rượu, anh Trương cho cô ấy chút kiến thức vậy.

“Nga, ai mới tới?” Trương cục trưởng tò mò hỏi.

Mễ Lan vội chỉ vào cô gái đứng bên máy hát, “Đấy, công chúa mới đến của bọn em, gọi là Hạ Hạ.”

Trương cục trưởng giương mắt đánh giá cô gái trong bộ đồng phục, tự đáy lòng nói, “Rất xinh đẹp, làm công chúa thật đáng tiếc, tiếp khách giống như em có phải tốt hơn không?”

“Hừ, đàn ông mọi người nha, chính là ăn trong bát nhìn trong nồi, còn đang ôm người ta đã ngóng trông khen ngợi cô gái khác như anh.” Mễ Lan ra vẻ tức giận.

“Ai nha, sao còn ghen tỵ vậy, đàn ông khác thế nào anh không biết, nhưng anh có tiếng chung tình, em xem mỗi lần đến đây không phải đều chỉ gọi em sao?”

Trương cục trưởng dỗ liên tục vài câu, thấy Mễ Lan vẫn bĩu môi, liền giơ tay lên, phân phó thư kí, “Đi, gọi hai chai Louis thập tam đến đây.” Nói xong, chỉ chỉ cái miệng đang cười của Mễ Lan, “Như vậy được chưa?”

“Ân, em biết anh tốt nhất.” Mễ Lan cao hứng hôn trên mặt ông ta một cái.

Người hầu rượu để rượu xuống, cô gái gọi Hạ Hạ kia tới đây châm rượu cho mọi người, khi châm đến ly của Lục Tranh, anh khoát tay áo, nhỏ giọng nói, “Tôi không cần, cho Trương cục trưởng uống đi.”

Hạ Hạ nâng mắt nhìn vào mắt Lục Tranh, mỉm cười, cũng dùng thanh âm như vậy trả lời, “Hay là uống một chút đi.”

Trương cục trưởng thấy cô châm rượu xong lại lui về giữ bên cạnh máy hát, liền hướng cô vẫy tay, “Hạ Hạ đúng không? Đến đây, em cũng tham gia đi, hôm nay rượu này cho em.”

Hạ Hạ nghiêng mình, cười nhạt, “Cám ơn hảo ý của Trương cục trưởng, bất quá em không uống rượu, nếu không tôi hát một bài được không?”

“Điều này sao được? Em không phải không để cho chúng tôi…”

Trần thư kí thấy cô cự tuyệt, theo bản năng đã muốn trách cứ, lại bị Trương cục trưởng quát lại, “Không được nói bừa. Hạ Hạ muốn sao thì làm, đừng làm rối quy tắc của người ta.” Ông mặc dù không đạt tới mức VIP của Việt Giới, nhưng dù sao cũng tới mấy mươi lần, quy tắc của nơi này là công chúa không bồi rượu, khách cũng càng không thể ép buộc công chúa uống rượu.

Mễ Lan thấy sắc mặt khó coi của Trần thư kí, vội cười đi hoà giải, “Trương cục trưởng thật đúng là thương người.” Nói xong, lại hướng Hạ Hạ nói, “Hạ Hạ, em còn không mau đến kính Trương cục trưởng một ly.”

Hạ Hạ tuy là người mới, nhưng từng trải qua khoá huấn luyện, cũng biết Mễ Lan là giúp mình giải vây, liền thuận thế, rót nửa non ly rượu, lại giơ ly lên, hơi hạ thấp người, “Trương cục trưởng, em kính ngài, em uống hết, ngài tuỳ ý.”

“Không thể tuỳ ý.” Mễ Lan đem ly rượu trên bàn nhét vào tay Trương cục trưởng, đáng yêu ra lệnh, “Hạ Hạ lần đầu tiên uống rượu, ngài cũng phải uống hết.”

“Lần đầu tiên a?” Trương cục trưởng cầm cái ly đứng lên, một câu hai nghĩa, “Chiếm lần đầu tiên của Hạ Hạ, anh thật sự rất hạnh phúc.”

Mọi người nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, toàn bộ đều cười ha ha. Hạ Hạ cũng không giận, cười theo, nói, “Nếu hạnh phúc, vậy uống nhiều chút.”

“Được được, mỹ nữ yêu cầu, anh có cầu tất ứng.” Trương cục trưởng và Hạ Hạ chạm ly, nói liền làm, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uống xong rượu, Mễ Lan bắt đầu gọi mọi người ca hát, chơi tù tì. Hai mỹ nữ bên Lục Tranh nhìn anh cau mày không hé răng, đùa vài lần cũng không phản ứng, liền mất hứng thú, liên tục chiến đấu ở bên kia chiến trường với Trần thư ký và Trương cục trưởng.

Ít đi mùi nước hoa quanh mũi, Lục Tranh mới cảm thấy hô hấp thông thuận, chỉ vùi đầu nhìn di động, bên tai truyền đến giọng nữ thanh thuý, “Uống ly trà đi.”

Lục Tranh ngẩng đầu nhìn thấy, chính là công chúa kia. Anh tiếp nhận trà, theo bản năng hỏi một câu, “Việc này cũng tính tiền sao?” Nói ra liền hối hận, chờ nhận ánh mắt khinh bỉ của vị công chúa kia.

Nhưng cô gái kia lại ảm đạm cười, lắc lắc đầu, “Đã tính trong phí ghế lô, không thu thêm phí.”

Lục Tranh lúc này mới chú ý đến cô gái này, mặt trái xoan, làn da trắng nõn bóng loáng, ngũ quan khéo léo tinh xảo, đúng như lời Trương cục trưởng nói, là một mỹ nữ. Nhưng không thể nói rõ vì sao, anh lại cảm thấy cô gái này trang điểm không giống với những cô gái khác, toàn bộ vẻ ngoài và khí chất của cô cùng nơi này không hợp nhau, tựa hồ giống như tiên tử rơi vào phàm trần, thanh nhã sạch sẽ. Đúng rồi, tựa như câu nói kia, gần bùn mà không nhiễm.

Nhưng cô gái như vậy sao lại đến đây làm công chúa? Anh không tin cô là loại người vì kiếm tiền mà cam chịu sa ngã.

Lục Tranh vốn cảm thấy lời này không nên hỏi, nhưng nhịn lại nhẫn, rốt cuộc không chịu được, “Cô vì sao đi làm ở nơi này?”

Hạ Hạ sợ run trong chớp mắt, sau đó khoé miệng khẽ nhếch, “Tôi cần tiền.”

“Cô không phải có chuyện khó khăn, cho nên mới…” Lục Tranh đoán.

Hạ Hạ tươi cười càng sâu, nhưng thật sâu lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Người nơi này, có mấy ai không khó khăn?”

“Đúng vậy, có ai không khó khăn.” Lục Tranh líu ríu đồng ý, “Có đôi khi tôi cảm thấy mình còn không bằng các người, ít nhất các người còn có nơi mưu sinh, mà tôi…” Anh cười khổ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Hạ Hạ thấy anh ủ rũ, liền thử nói sang chuyện khác, “Anh sao không cùng chơi tù tì với bọn họ?”

“Tôi không biết.” Lục Tranh giải thích.

“Tôi dạy cho anh.” Hạ Hạ hài hước cười nói, “Chị Hà của chúng tôi nói, đã tới Việt Giới mà không chơi tù tì, uổng công đến Việt Giới.”

Lục Tranh nhìn Hạ Hạ chân thành, lại nhìn hai chai Louis thập tam giá trên trời kia, thẹn thùng nói, “Nhưng tôi không muốn uống rượu.”

“Tôi cũng không muốn uống rượu.” Hạ Hạ nói, “Chỉ hai ta chơi thôi, thua thì trả lời người thắng một vấn đề, biết không?”

“Được.” Lục Tranh cảm kích vẻ lương thiện, hiểu ý của cô, đặc biệt thành tâm nói, “Cám ơn.”

Hạ Hạ giải thích quy tắc trò chơi, hai người thử chơi vài lần liền chính thức bắt đầu, vì là người mới, ván đầu tiên Lục Tranh thua.

Hạ Hạ mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, nói, “Hôm nay anh mời khách?”

“Ừ.” Lục Tranh gật đầu.

Hai người lại tiếp tục chơi, Lục Tranh thua cả năm ván, mà vấn đề của Hạ Hạ cũng không xảo quyệt, chỉ hỏi anh những điều như là vấn đề vì sao mời khách. Đến ván thứ sáu, Lục Tranh cơ bản đã nắm được kỹ xảo, cuối cùng thắng được một ván.

Anh xoa xoa tay, ngượng ngùng đánh giá Hạ Hạ, nghẹn nửa ngày mới hỏi ra, “Cô thích màu gì?” Anh kỳ thực muốn hỏi tên thật của cô, nhưng lại lo cô không chịu nói, cho nên chỉ hỏi sở thích.

“Màu lam và màu trắng!” Hạ Hạ sảng khoái trả lời.

“Vậy cô…”

Lục Tranh vừa định hỏi tiếp đã bị cô cắt ngang , “Ha ha, mỗi lần một vấn đề, không thể phạm quy nha!”

Gương mặt mỉm cười ngọt ngào kia tức thì lấp lánh trước mắt Lục Tranh, rất nhiều năm sau này, mỗi lần nhớ tới nụ cười kia, mỗi góc trong lòng anh đều như bị lông chim đảo qua, ngưa ngứa, mềm mại, giống như thân mình cũng nhẹ đi rất nhiều.

Anh chuyển ánh mắt, hoàn hồn lại, bắt đầu tiếp tục chơi, rất may mắn, ván kế tiếp, anh lại thắng, liên tiếp hỏi nhiều sở thích của cô, vừa định thừa thắng xông lên, quyết định tiếp tục thắng hai ván nữa sẽ mạnh dạn hỏi tên thật của cô, ai ngờ bất thình lình bị Trương cục trưởng gọi một tiếng, “Lục tổng, cậu sao trốn ở một bên vậy? Mau tới đây uống rượu.”

Lục Tranh do dự nhìn Hạ Hạ, sau đó hướng về anh cười nhạt, “Đi thôi, anh còn có chuyện nhờ ông ta, kiên trì chính là thắng lợi, ông ta làm khó, chỉ cần không buông tay còn có hy vọng thu phục ông ta.”

“Không biết phải chờ tới khi nào.” Lục Tranh cười khổ đứng lên.

“Tôi chỉ cho anh biện pháp, thời điểm chống đỡ không nổi liền nói với bản thân là lần cuối cùng, chịu đựng đến ngày mai sẽ có bắt đầu mới.” Hạ Hạ khẽ nói.

Những lời này tựa như một ly nước ấm trong mùa đông, sưởi ấm Lục Tranh đang lúc gần như tuyệt vọng, làm anh dấy lên ý chí chiến đầu, quyết định tiếp tục tốn thời gian với Trương cục trưởng. Nhưng đối thủ quá cường đại, anh rót hơn phân nửa bình rượu, chuyện độc quyền vẫn không chịu nhả ra.

“Trương cục trưởng, ngài xem như giúp tôi, chờ công ty chúng tôi trở lại như bình thường, đại ân đại đức của ngài, Lục Tranh tôi chắc chắn dốc sức báo đáp.”

Trương cục trưởng vỗ vỗ vai anh, “Cái gì đại ân đại đức, không phải chỉ là một chuyện sao, như vậy đi, một chén rượu đổi lấy một phép độc quyền.”

Lục Tranh vừa nghe ông nói ra, vội vàng rót đầy rượu, liên tục nói lời cảm tạ, vừa định ngửa đầu uống, lại bị Trương cục trưởng ngăn lại.

“Này, tôi nói còn chưa xong, rượu thì phải uống, nhưng không phải cậu uống.” Trương cục trưởng cười như không cười dời tầm mắt từ trên mặt Lục Tranh sang bên cạnh chiếc máy hát, “Cậu nếu có thể khuyên được Hạ Hạ uống, tôi đây liền tạo thuận lợi cho cậu.”

Hạ Hạ trố mắt, tâm niệm vừa chuyển liền hiểu được, Trương cục trưởng đây là một đá ném hai chim, thứ nhất vừa rồi chắc đã thấy cô và Lục Tranh tán gẫu thân thiết, cho nên cố ý làm khó xử; thứ hai chẳn là muốn mượn cô để từ chối. Vốn cô nên thức thời, đứng ở bên Trương cục trưởng, nhìn vẻ mặt khó xử của Lục Tranh, nhưng cô lại lựa chọn đứng sai đội.

Cô cười khéo léo, xuất ra kỹ xảo mà chị Hà dạy cho, hờn dỗi, “Trương cục trưởng muốn em uống rượu còn tìm nhiều lý do như vậy, khiến em mà không uống liền rất có lỗi với ông chủ này.”

“Em có thể không uống.” Trương cục trưởng cười nói, “Anh rất thương hương tiếc ngọc, Hạ Hạ nếu không uống rượu, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng, đúng không?”

Thư kí vội vàng hùa theo, nhưng Hạ hạ lại giả vờ như nghe không hiểu ám chỉ của Trương cục trưởng, rót đầy ly rượu, cười hì hì hỏi, “Trương cục trưởng nói lời giữ lời? Một ly đổi một phép độc quyền?”

“Đương nhiên, anh từ trước đến nay nói một không hai.” Trương cục trưởng đáp.

Hạ Hạ nâng ly rượu đầy, lại nghiêng đầu hỏi Lục Tranh, “Ông chủ, ngài có mấy độc quyền?”

“Ba cái.” Lục Tranh cảm kích nhìn Hạ Hạ, mang theo một chút đau lòng nói, “Hạ tiểu thư không thể uống thì đừng miễn cưỡng, chuyện này dù sao cũng là chuyện công ty của tôi, không thể để cô bị liên luỵ theo.”

Hạ Hạ khoát tay ý bảo dừng lại, cười đến dịu dàng, lấy lòng, “Ngài nếu sợ tôi bị liên luỵ, nếu không tiền ngài kiếm được sau khi lấy được độc quyền chia cho tôi một ít.”

Lục Tranh không trả lời, nhưng thật ra Trương cục trưởng một bên ha ha cười rộ lên, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của Mễ Lan trong lòng, “Nhìn xem, Hạ Hạ người ta có thể kiếm tiền bằng em đó.”

Hạ Hạ uống xong ba ly, mà Trương cục trưởng nói lời giữ lời, lúc này gọi điện thoại cho nhân viên phụ trách, phân phó bọn họ cấp cho Lục Tranh thẻ xanh.

Lục Tranh liên tục nói lời cảm tạ, chờ khi Trương cục trưởng rời đi, chuẩn bị quay lại cảm tạ Hạ Hạ lại được cho biết, cô vì uống rượu đã tan tầm trước. Vốn anh muốn vội hoàn thành xong chuyện độc quyền sẽ đi tìm cô, thậm chí muốn dẫn cô rời khỏi nơi đó, cũng quyết định theo đuổi cô, nhưng mà chờ khi anh trở lại, cô đã thôi việc.

Lục Tranh từng nghĩ trong biển người mờ mịt, bỏ lỡ nhau tuyệt sẽ không thể gặp lại nhau, lại không nghĩ rằng khi cách nhiều năm, anh thế nhưng ngay tại công ty có thể gặp được cô, lúc này đây, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay…

Nhưng mà, đúng là vẫn để mất. Khi anh đưa ra số tiền lớn thỉnh cầu hai người bác của cô tới cứu ba cô, người trợ lý kinh ngạc hỏi, “Lục tổng, Thích tiểu thư đã có bạn trai, ngài như vậy không đúng?”

Anh cười nhưng không nói, anh nợ cô làm sao chỉ bao nhiêu đây?

Một đêm kia, anh và Lâm Tiêu Mặc nâng cốc tâm tình, Lâm Tiêu Mặc chắc chắn anh thích Thích Giai với thân phận hiện tại. Anh không phản bác, cũng không phải cam chịu, chỉ là bọn họ sẽ không hiểu được địa vị của cô trong lòng anh, chỉ có anh mới biết ý nghĩa cô cô đối với bản thân, tựa như lời hát kia, “Em đến thoáng qua, anh nhớ cả đời, ánh sáng của em thoáng qua, anh mê muội cả đời!”

The End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.