Đào Thoát

Chương 14: Đang quen nhau




“Nếu ông trời an bài cho tôi gặp lại, em nói tôi có thể dễ dàng buông tay sao?”

Nói đến đây, Thích Giai nếu còn không hiểu được “cô ấy” Lục Tranh đang nói đến chính là mình, vậy quả thực chỉ số thông minh có vấn đề. Chẳng qua khiến cô kinh ngạc là rốt cuộc cô đã gặp qua Lục Tranh khi nào, còn nói với anh lời nói dốc lòng ủng hộ?

Đột nhiên, cô có cảm giác ảo giác toàn thân.

Cô véo trộm một cái trên cánh tay, ai, rất đau, không phải mơ. Nhưng cũng quá quỷ dị đi? Chẳng lẽ bùng nổ cẩu huyết như vậy, cô gặp tai nạn mất đi trí nhớ, nên mới quên chuyện xưa với Lục Tranh, hay là người khích lệ Lục Tranh và mình có bộ dáng giống nhau như đúc, còn nói mấy câu cô cũng hay nói?

Người duy nhất có thể giải thích nghi hoặc là Lục Tranh, đáng tiếc anh dường như dự định không muốn làm sáng tỏ.

Nếu vậy, đây chỉ có thể làm cho cô biết rõ hơn thôi, “Anh nói người này là tôi sao?”

Lục Tranh kiên định gật đầu.

“Chẳng qua tôi không nhớ rõ đã gặp anh, còn nữa, tôi sao có thể nói với anh những lời này?” Cô dừng một chút, do dự hỏi thử, “Anh không có nhận sai người chứ?”

Lục Tranh cười nhạt, không vội không chậm nói ra, “Sao có thể nhận sai được, tất cả của em tôi đều nhớ rõ.”

“Em thích nhất là hoa hồng Hương Tân, cây cỏ thích nhất là diệp thượng hoàng, màu sắc là màu lam và trắng, thích ăn lạt, không thích ăn ngọt, thích ngày mưa lại chán ghét mưa nhỏ tí tách, thích nghe nhạc Jones và Pitt, yêu nhất là diễn viên Lương Hướng Vĩ cùng Tom Cruise…”

Nghe anh kể sở thích của mình thuộc như lòng bàn tay, Thích giai cả kinh che miệng, trong ánh mắt là vẻ hoảng hốt, giọng nói cũng không ngừng run rẩy, “Sao anh biết những chuyện này? Ai nói cho anh?”

“Em!”

“Tôi?” Đáp án này lại làm Thích Giai giật mình. Trời ạ, ai tới nói cho cô biết rốt cuộc là sao thế này, chẳng lẽ cô thực sự xuyên không sao?

Lục Tranh gật đầu, yên lặng chăm chú nhìn cô, “Thích Giai, tôi chỉ muốn nói với em, em đối với tôi mà nói là duy nhất.”

“Xin em cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng với bạn trai hiện tại của em, không cần vội đẩy tôi ra.” Anh nhún vai, ra vẻ thoải mái, “Em có thể nghĩ như vầy, nhiều người có thể so sánh, có lẽ anh ta cũng không phải người thích hợp nhất với em.”

“Hơn nữa, nếu anh ta đủ yêu em, sẽ không sợ cùng anh cạnh tranh.”

Lục Tranh thuyết phục nghe có vẻ hợp tình hợp lý, Thích Giai lại cơ hồ không nghe vào, cô còn đang chìm trong nỗi kinh ngạc vừa rồi.

Thấy cô ngẩn ngơ không nói, Lục Tranh đưa túi to trong tay cho cô, ôn nhu nói, “Tôi không ép em, nhưng em cũng không cần từ chối lòng tốt của anh đối với em.”

Cho đến khi cửa thang máy khép lại, Thích Giai mới kịp phản ứng, Lục Tranh vẫn chưa nói rõ bọn họ làm sao lại quen biết, mà cô cũng không thể khuyên anh buông tha cho mình được.

Theo bản năng, Thích Giai muốn đi xuống hỏi lại cho rõ ràng. Ai ngờ di động trong túi đột nhiên vang lên, đó là tiếng chuông riêng của Lâm Tiêu Mặc.

Cô nhận máy, microphone lập tức truyền ra giọng khàn khàn của anh, “Bà xã, em sao còn chưa trở về?”

Thích Giai nhìn con số thang máy đang giảm dần, mày liễu nhíu lại. Theo thái độ vừa rồi của Lục Tranh có thể thấy được, trước hết anh cũng không tính sẽ dễ dàng nói cho cô sự thật, về phương diện khác, cho dù cô có nói đến khô nước miếng thì Lục Tranh chắc cũng vẫn bướng bỉnh kiên trì theo đuổi. Quên đi, nếu anh muốn để cô có cơ hội so sáng xem ai rốt cuộc thích hợp hơn thì cứ theo ý anh đi, dù sao trong lòng cô sớm đã có lựa chọn, nửa kia chỉ có thể là Lâm Tiêu Mặc.

Cô hít sâu, điều tiết cảm xúc, “Em quay về nhà trọ lấy thuốc, sẽ trở lại ngay, anh cứ ngủ một chút đi.”

“Ngủ không được.” Lâm Tiêu Mặc than thở, “Em mau trở về đi.”

‘Được rồi.” Cô khôi phục tinh thần, chuyện Lục Tranh tạm thời quẳng ra sau đầu.

Về đến nhà, Thích Giai vừa vào liền thấy Lâm Tiêu Mặc ngồi yên trong phòng khách. Cô đem túi mua sắm để trên bàn cơm, trừng mắt không vui nhìn vào ngực nam nhân, “Anh ngồi đây làm gì? Sao lại không mặc có mỗi cái áo?”

Thấy anh không biện hộ cũng không cử động gì, Thích Giai bực tức tiến đến, nghiêng người kéo anh, không ngờ lại bị anh dùng lực ôm cô vào lòng.

“Không lạnh.” Anh ôm cô, thấp giọng nói, “Bảo bối, để cho anh ôm một lát đi.”

“Còn đang cảm, không thể để lạnh được.” Cô kiên nhẫn khuyên bảo, cũng vui vẻ kề sát thân mình vào.

“Em ôm anh sẽ không lạnh nữa.” Anh dúi đầu vào hõm vai cô, bà tay to cũng luồn vào vạt áo.

“Uy, làm gì đó?” Cô bắt lấy tay anh đang làm chuyện xấu lớn tiếng quát, tiếc rằng lời nói nghiêm khắc hơn chưa được nói ra, đã bị anh lần mò xin tha thứ, “Nhột lắm, đừng náo loạn…”

“Rất nhột sao?” Anh ý xấu thổi vào tai cô, hài lòng cảm nhận cả người cô mềm mại trong ngực, mất đi khí lực giãy dụa.

“Anh cố ý.” Cô yếu đuối chỉ trích.

“Đúng, cố ý.” Anh đem cô quay về, ngồi trên đùi. Sau đó hào phóng thừa nhận, “Anh muốn em bên anh một lúc.”

Bình thường cô quen anh đùa giỡn lại, chẳng qua hôm nay bộ dáng mềm yếu như vậy quả là hiếm thấy. Cô vuốt ve đôi màu đang nhíu lại của anh, hỏi, “Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?”

“Không có.”

Đầu của anh vùi vào trong lòng cô, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo sơ mi tiếp xúc với da, không nói rõ được là khó chịu hay dễ chịu. Nhìn cái đầu bù xù trong ngực, một loại cảm giác lạ lẫm bỗng dưng nảy sinh, làm cho cô bất giác đưa tay vòng qua đầu anh, nhẹ nhàng phủ lên, động tác nhu hòa như dỗ một đứa trẻ.

Họ cũng không nói nữa, ánh sáng sau giờ ngọ chiếu vào nhà theo lối cửa sổ sát đất, xuyên qua đồ vật, chiết xạ ra rất nhiều chùm tia sáng, nhìn kĩ lại thấy mỗi một tia sáng lại có vô số huyền ảo thăng trầm. Thích Giai đột nhiên có chút buồn phiền, người trên thế gian dường như rất nhỏ, như một loại tro bụi, nhỏ bé đến đáng thương, nhưng luôn có một ánh sáng tồn tại chiếu vào mình, ánh sáng của cô chính là Lâm Tiêu Mặc.

Cô hấp háy mũi, đẩy Lâm Tiêu Mặc đang yên lặng, “Để em đứng lên đi, chân ngồi tê rần rồi.”

“Ừ.” Anh thoáng nới lỏng vòng tay, lại đem cô từ trên đùi ôm tới trên sôpha, mà đầu anh nghiêng xuống, trực tiếp gối lên đùi cô.

Thích Giai kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu Mặc đang dựa trên đùi mình, cho dù người ta lúc người ta đang bệnh có yếu ớt, nhưng không chậm chạp đến mức này.

“Tiêu Mặc, anh không phải có chuyện gì chứ?” Cô nhịn không được hỏi.

Lâm Tiêu Mặc nhắm mắt không nói một lời nào, lực đạo trên tay lại nắm thật chặt, điều này làm cho Thích Giai tự đáy lòng nghi vấn lớn hơn nữa.

“Có chuyện, đúng không?” Cô lạnh giọng chất vấn, “Anh giấu em chuyện gì?”

Lâm Tiêu Mặc rốt cuộc mở to mắt, nhìn cô cười, “Không có việc gì to tát. Chẳng qua có hơi mệt.”

“Nói dối!”

Cô tức giận đến nỗi đứng lên, lại bị anh tóm lại, tỏ vẻ đáng thương nói, “Không có việc gì, chỉ nghĩ hai ngày sau phải đi Thượng Hải, có chút luyến tiếc em.”

“Thật không?” Cô không tin.

Lâm Tiêu Mặc dứt khoát ngồi xuống, lần thứ hai đem cô vào trong lòng, hài hước nói, “Đương nhiên là thật, anh ước gì có thể đóng gói em mang theo.”

Anh thay đổi cách nói cũng không được khéo léo, Thích Giai không tính toán tiếp tục truy hỏi. Đa số mọi người cho rằng người yêu trong lúc này không hề giữ bí mật, hận không thể giao cho đối phương trái tim, gan phổi bày ra trước mắt, đổi lấy luôn là một người mỏi mệt không chịu nổi, một người chật vật tàn nhẫn. Trong tình yêu, phải để cho đối phương đủ không gian, không phải bởi vì yêu chưa nhiều, mà là yêu quá sâu, đã tin tưởng vững chắc lẫn nhau sẽ đứng trên lập trường của mình mới lựa chọn.

Cô cố gắng tạo ra một mặt cười, quyết định làm cô bạn gái lý trí.

“Muốn đi vài ngày?” Cô từ trong lời nói của anh đổi đề tài.

“Một tuần lễ.” Anh nghịch ngón tay cô khéo léo, dừng một chút rồi nói, “Bất quá, anh có thể phải quay về Hàng Châu một chuyến.”

‘Về nhà?” Thích Giai hỏi, trực giác mách bảo đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến anh như vầy.

“Ừ.” Anh gật đầu, lặng im một lát, mới mở miệng, “Ông ngoại anh thân thể không được tốt, muốn về xem sao.”

Đối với loại sự tình này Thích Giai cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể vô vị nói, “Đừng quá lo lắng, người lớn tuổi đều như vậy.”

Lâm Tiêu Mặc ừ một tiếng, bỗng nhiên lại hít sâu vỗ vỗ tay cô, “Bảo bối, anh đói bụng.”

Thích Giang ngẩng đầu liếc mắt lên đồng hồ nhà ăn, đã hơn 1 giờ, có thể không đói sao? May mà trong nồi còn cháo buổi sáng, đặt vào lò vi ba hâm nóng lại, giữa trưa ăn tạm được một chút.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Tiêu Mặc bởi vì uống thuốc cảm nên đi ngủ. Thích Giai thì an tâm nấu nước ở phòng bếp.

Thấy đồ ăn cũng gần chín, cô lau khô tay tới phòng ngủ gọi Lâm Tiêu Mặc, đẩy cửa ra thì phát hiện trên giường không một bóng người, người vốn nên nghỉ ngơi lúc này lại đang mặc áo khoác đứng ở ban công nói chuyện điện thoại.

Thích Giai chậm rãi đi tới, lễ phép gõ gõ lên cánh cửa ban công, hướng tới Lâm Tiêu Mặc vừa xoay người lại khoa chân múa tay động tác ăn cơm.

Lâm Tiêu Mặc khẽ gật đầu, sau đó nói vào di động một cách máy móc, “Có gì chờ tôi trở về nói sau!”

Thích Giai không biết người ở đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng ngữ khí của anh vẫn ngàn năm một thuở, làm cho cô không khỏi tò mò, “Ai vậy?”

Lâm Tiêu Mặc hiện lên một nụ cười nhạt, để điện thoại vào túi, bước qua nắm tay cô, “Ăn cơm chưa? Anh rất đói.”

Anh lại một lần nữa trốn tránh đưa ra đáp án, Thích Giai có hơi thất vọng, nhưng vẫn mím môi cười cười, “Ừ, anh nhanh đi rửa tay, em mang thức ăn ra.”

Hai người đều có tâm sự riêng, lúc ăn cơm chỉ nghe thấy âm thanh va chạm của bát đũa.

Lăn qua lăn lại hết một ngày, buổi tối liền đi ngủ sớm. Ban đêm, Lâm Tiêu Mặc nhìn chăm chú Thích Giai nằm trong khuỷu tay, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên. Cô ngủ xem bộ dáng tốt lắm, ngũ quan trầm tĩnh mà tinh xảo, lông mi thật dài rũ xuống dưới, giống như hai cánh quạt cong cong, trên khuôn mặt sạch sẽ có một loại nữ tính nơi đô thị, khiến cho anh cảm thấy được xem cả đời cũng không chán.

Chỉ là người con gái anh lựa chọn cả đời lại gặp phải sự phản đối mãnh liệt của mẹ.

Buổi chiều anh vừa ngắt điện thoại với Thích Giai liền nhận được cuộc gọi đến của mẹ anh, khi dò hỏi được anh và Thích Giai bắt đầu một lần nữa, mẹ cuối cùng cũng nói ra, “Tiêu Mặc, lập trường của mẹ và ba con là nhất trí, chúng ta kiên quyết không đồng ý để con và Thích Giai tiếp tục quen nhau.”

“Mẹ, vì sao?” Anh khó hiểu, “Mẹ lúc trước từng nói rất thích cô ấy.”

Anh từ nhỏ được nuôi theo kiểu gia đình Tây hóa, cha mẹ cho anh hoàn toàn tự do, trên phương diện tình cảm, họ vẫn luôn có thái độ bao dung chỉ dẫn. Nhớ rõ năm đó, khi nhìn thấy tấm ảnh anh chụp chung với Thích Giai, mẹ còn vỗ vai mình khích lệ, “Con mẹ ánh mắt không tồi, nữ nhân này vừa thấy liền kiên định.”

Lâm mẫu bị hỏi sửng sốt, sau một lúc lâu mới gượng gạo nói, “Lúc trước là lúc trước, hiện tại không được.”

“Mẹ…” Lâm Tiêu Mặc kéo dài âm thanh vẻ bất mãn, “Mẹ nói đạo lý có được không, cái gì mà lúc trước được, hiện tại thì không? Người vẫn như vậy, gia thế bối cảnh mọi người cũng rõ ràng, như thế nào lại đột nhiên không được?”

Điện thoại bên kia chần chừ một lát mới truyền đến thanh âm của Lâm mẫu, “Dù sao cũng không được.”

Mẹ rất vô lý làm cho Lâm Tiêu Mặc cũng căm tức, “Vậy mẹ dù sao cũng nói ra lý do đi?”

Lúc này Lâm mẫu không lên tiếng càng lâu, lâu đến nỗi Lâm Tiêu Mặc phải hoài nghi điện thoại bị ngắt âm thanh, mới nghe được giọng bà, “Tiêu Mặc, mẹ là muốn tốt cho con.”

“Mẹ biết con rất yêu Thích Giai, nhưng là chuyện kết hôn đại sự, phải cân nhắc kĩ càng. Hơn nữa…” Lâm mẫu dừng một chút, “Hai người xa nhau nhiều năm như vậy, trong quá trình đó phát sinh chuyện gì con cũng không biết rõ đúng không? Sao lại thiếu hiểu biết quay lại chứ?”

“Có gì không biết? Công việc, cuộc sống chỉ như vậy, vài năm này cô ấy cũng không quen với người đàn ông khác, việc này con biết rất rõ a?”

Bỗng nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu Lâm Tiêu Mặc, anh tức giận nhíu mày, mất hứng hỏi, “Mẹ, hiện tại mẹ không phải để ý đến vấn đề môn đăng hộ đối chứ?”

“Tiêu Mặc, con cảm thấy được mẹ và ba con là người như vậy sao?”

Ngữ khí của mẹ suy sụp khiến Lâm Tiêu Mặc cảm thấy được chất vấn của mình có phần quá mức, anh thở dài, nói sang chuyện khác, “Mẹ, ông ngoại thân thể có tốt không?”

“Sao tốt được, gần đây đều nhắc tới con.”

“Hai ngày nữa con đi Thượng Hải công tác, nhân tiện trở về một chuyến.” Anh chủ động nói, trong điện thoại khó nói rõ ràng, giáp mặt có lẽ tốt hơn.

“Được, vậy trước tiên nói cho chúng ta biết thời gian, gọi ba con lái xe đón.”

Ngắt điện thoại, Lâm Tiêu Mặc luôn suy nghĩ mẹ anh vì sao phản đối họ quen nhau, mà khiến anh tức giận là, chạng vạng mẹ lại gọi điện nhắc nhở, “Con một mình về nhà được rồi, đừng để cho cô ấy lưu lại ý nghĩ hy vọng gì.”

Cái gì mà hy vọng? Sợ Thích Giai hiểu lầm cha mẹ cho phép kết hôn ư? Anh hy vọng chỉ có một, đó là cùng cô làm bạn suốt quãng đời còn lại.

Lâm Tiêu Mặc dừng ở vẻ mặt đang ngủ say trong lòng mình, cúi đầu xuống, khẽ đặt nụ hôn trên đỉnh đầu cô, “Tiểu trư, anh nhất định phải cưới em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.