Đào Thoát

Chương 1: Mở đầu




Bởi vì không có chìa khóa, Thích Giai bèn đi gọi đồng nghiệp ở bộ hành chính giúp mở cửa, nhân tiện xử lý mấy đồ đạc này nọ.

Làm tốt mọi thứ, cô trở về văn phòng, mới vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn của Lady bộ hành chính: “Từ công ty ra ngoài, bên trái, có cửa hàng tơ tằm cũng không tệ, đi dạo trong đó mua một cái đi.”

Một câu không đầu không đuôi, Thích Giai không hiểu ra sao, vừa định gọi điện thoại hỏi Lady đây là ý gì, trong đầu vừa nghĩ, đột nhiên liền bừng tỉnh lại. Cô từ trong túi lấy ra cái gương nhỏ, nhìn vào hình ảnh trong đó, khi thấy rõ mấy vết mờ ám nằm rải rác trên cổ, khuôn mặt phút chốc ửng hồng.

Cô trả lời lại Lady, “Cám ơn, trong ngăn kéo có khăn lụa.” Lại nhắn tiếp cho người đầu sỏ gây ra chuyện này, “Đồ quỷ đáng ghét, cái gì đó trên cổ em bị người ta cười nhạo kìa.”

Trong cuộc họp, Lâm Tiêu Mặc đang nghe cấp dưới báo cáo, vừa liếc qua di động rung rung, thấy rõ nội dung tin nhắn hiện trên màn hình, nhịn không được khóe miệng cong lên.

Anh nhịn cười, tỉnh bơ cầm lấy di động, “Sao vậy? Tối qua tắm không sạch à?”

Thích Giai trừng mắt nhìn màn hình, xuyên qua tin nhắn hình như có thể thấy được gương mặt người nào đó đang vui sướng khi người khác gặp họa, “Hừ, mặc kệ, lần sau em cũng sẽ cắn anh.”

Lâm Tiêu Mặc khóe miệng nâng lên càng cao, “Bảo bối, đối với nam nhân không thể tùy tiện nói cắn được, sẽ làm lòng người sinh ý xấu a… Hắc hắc.”

Thích Giai cầm di động, đang suy nghĩ thâm ý trong lời của anh, bỗng nhiên di động lại nhảy đến một tin nhắn khác, “Anh đoán, y theo chỉ số thông minh của em khẳng định sẽ không hiểu rõ, thương tình mà gợi ý cho, đem chữ mở ra.”

Mở ra? Cắn? Miệng… Đổ mồ hôi a, không được đùa giỡn với lưu manh như vậy a!

“Đáng ghét. Quên đi, lười nói với anh, em phải đi họp rồi!”

Lâm Tiêu Mặc nhìn chằm chằm màn hình suy nghĩ, tưởng tượng được khuôn mặt nhỏ nhắn bên đầu kia điện thoại đang ửng đỏ, tiểu nữ nhân nổi cáu, không khỏi cười càng sâu.

Đang trong buổi báo cáo của VP, Trần Phỉ nghi hoặc nhìn gương mặt cấp trên tươi cười, trong lòng bồn chồn, báo cáo sai sao? Lâm đổng cười thành như vậy, chẳng lẽ phương án của mình rất buồn cười?

Trần Phỉ nơm nớp lo sợ nhìn chăm chú Lâm Tiêu Mặc đang cười khanh khách, trong lòng hồi hộp. Lâm đổng này năm trước mới chuyển đến MH, lúc trước còn có rất nhiều lời đồn rằng hắn “nham hiểm”. Nghe nói trong các tinh anh tài chính ở Hongkong, anh xuất sắc dựa vào khả năng quan sát tinh tường thị trường cùng với thủ đoạn kinh doanh, đoạt được từ DY - đối thủ một mất một còn của MH rất nhiều vụ làm ăn, lại được sự ủng hộ của khách hàng và tổng bộ MH, được nhiều người tin tưởng năng lực của anh, trở thành đổng sự trẻ tuổi nhất cũng là nguyên nhân này.

Khi còn bên đại lục, tập đoàn VP với IBD cậy sự từng trải lâu năm, mạng lưới quan hệ lớn mạnh, muốn làm cho anh mất quyền đổng sự. Ai ngờ, anh tiền nhiệm được một tháng liền tự mình đoạt được hai khách hàng lớn khó tính, với thủ đoạn cao siêu, đưa tay hạ VP một thăng một giảm, hai bên hòa nhau, cũng mạnh dạn sử dụng người mới, nhanh chóng hình thành đội ngũ cho riêng mình, làm cho nhân viên IBD vừa kính lại vừa sợ.

Ngành này của bọn họ, tài nguyên xã hội càng quan trọng, vốn là VP nghĩ anh ở nước ngoài lâu năm, không hiểu được thị trường Trung Quốc. Ai ngờ, người ta quan hệ không nhiều, nhưng khách quý vẫn là không ít nhân vật nổi tiếng trong kinh đô. Theo hiểu biết của mọi người, bối cảnh gia đình anh hùng hậu đến nỗi làm người khác phải há mồm, khó trách có thể chặt chém người “không nghe lời”, ngẫm lại anh có tư chất, còn sợ người khác cái rắm a?

Không thể nghi ngờ, Lâm Tiêu Mặc đã là ngôi sao chói sáng nhất MH, lần này anh từ IBD trực tiếp đảm nhiệm người phụ trách khu vực Trung Quốc FID, thực chất đã chứng tỏ được tổng bộ coi trọng và bồi dưỡng anh, những người sáng suốt đều rõ, nếu không có gì bất ngờ, sau khi ED hiện tại rời chức, anh chắc chắn sẽ trở thành người nắm quyền cao nhất của MH ở Trung Quốc.

Trần Phỉ nuốt nước miếng, liếc liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Mặc còn đang mỉm cười, lại nhanh chóng nhìn về tài liệu báo cáo trong tay, quyết định trực tiếp hỏi thẳng vẫn tốt hơn, “Merlin, phương án có vấn đề gì sao?”

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Lâm Tiêu Mặc bị gọi chú ý quay lại. Anh cấp tốc quay lại với phương án vẫn chưa báo cáo xong, cười nói, “Không thành vấn đề, tốt lắm, cậu đi làm đi, có chuyện gì cần tôi phối hợp, lại đến báo tôi biết.”

Được cấp trên tán thành, Trần Phỉ mới âm thầm thở dài, làm sợ bóng sợ gió một hồi. Chỉ là… Anh lại nhìn chăm chú Lâm Tiêu Mặc đang nghe vị VP tiếp theo báo cáo, vừa rồi Lâm đổng cười tươi như vậy là có ý gì đây? Hiện tại ngẫm lại, anh hoảng hốt cảm thấy nụ cười tươi kia cực kỳ giống hồ ly a?

Trần Phỉ lắc đầu, quyết định không để tâm đến việc không quan trọng, tập trung nghe báo cáo của đồng nghiệp.

Thật ra, cũng giống như Trần Phỉ chú ý tới biểu cảm khác thường của Lâm Tiêu Mặc còn có Lạc Hú, cô là trợ lý của anh, ngồi bên tay phải anh, nhất cử nhất động của Lâm Tiêu Mặc, thậm chí một cái nhăn mày, một nụ cười cũng không thoát được ánh mắt cô.

Trần Phỉ không rõ nguyên nhân tại sao ông chủ cười, nhưng Lạc Hú có thể rõ ràng nhìn thấy, Lâm Tiêu Mặc nhìn đến tin nhắn sau đó gương mặt mới tươi cười như vậy.

Lâm Tiêu Mặc mà mọi người biết, anh rất hay cười, trên gương mặt thanh nhã tuấn tú luôn mang theo nụ cười thản nhiên, thân thiết với mọi người, có bản chất cấp trên, nhưng đến gần mới phát hiện, nụ cười của anh luôn có khoảng cách.

Hôm nay có thể cười tươi khác với mọi ngày, đó là nhiều năm qua cô chưa bao giờ gặp qua nụ cười đó, , phát ra từ nội tâm đang rất vui vẻ.

Nhìn thấy anh nhịn cười lặng lẽ gửi tin nhắn, Lạc Hú thật muốn đưa tay qua giật lấy, xem thử rốt cuộc nội dung gì có thể làm cho anh phấn chấn như vậy, thậm chí là mang theo một chút hương vị ngọt ngào hạnh phúc, làm cho người khác cảm thấy được anh là một nam nhân đang yêu cuồng nhiệt. Chỉ là anh hẳn là không có bạn gái a. Mấy năm nay, Lạc Hú chưa từng gặp qua bên người anh có nữ nhân nào, những nữ nhân có tâm đối với anh, không phải bị cô tính kế đe dọa, mà chính là anh căn bản không có hứng thú.

Không đúng, có một. Trong đầu Lạc Hú đột nhiên hiện lên một bóng người, rồi sau đó nghĩ tới mọi thứ diễn ra trong bữa tiệc ngày đó.

Làm việc chung nhiều năm như vậy, cô biết rõ tính tình Lâm Tiêu Mặc, tuy rằng trong việc làm ăn rất nhạy cảm sắc bén, nhưng nói đúng ra, đối với bạn bè và cấp dưới luôn có vẻ khách khí, đối với nhiều chuyện cũng rất thản nhiên. Nhưng có một lần đó, anh vậy mà đối với nữ nhân kia từng bước áp sát, làm cho tất cả mọi người ở đó nhìn ra, anh cũng giống như bọn họ. Mà để cho Lạc Hú khả nghi hơn chính là, cô không biết anh bị dị ứng hạt bo bo, mà khéo léo sao, sau khi cô phát hiện trong canh có hạt bo bo, Thích Giai cũng buông thìa, lại không chạm qua một ngụm canh nào.

Lạc Hú lúc đó vốn hoài nghi họ có qua lại trong quá khứ, vì thế mới cùng đi ra, hỏi Thích Giai có thể đan áo len không?

Nhưng Thích Giai rất xác định nói không thể.

Cô yên lòng, bởi theo cô biết, nữ nhân Lâm Tiêu Mặc nhớ thương hẳn là người đan áo len rất đẹp mới đúng.

Lạc Hú vừa ngắm nhìn chăm chú Lâm Tiêu Mặc, vừa không khỏi thổn thức. Cô từ New York đến Hongkong, lại đến Bắc Kinh, 4 năm qua một mạch đi theo, ý đồ đã biểu hiện rất rõ, nhưng hắn vì sao vẫn không có dấu hiệu gì, rốt cuộc là cô giấu quá kỹ hay anh giả ngốc quá giỏi?

Lạc Hú không hề tập trung nhìn những kí tự hỗn độn trên máy tính, nghĩ thầm, có lẽ là chưa đúng thời điểm.

“Lucy, có bổ sung gì không?”

Thanh âm Lâm Tiêu Mặc gọi về sự chú ý của cô. Lạc Hú lấy lại tinh thần, cười nói, “Tạm thời không có.”

Tốt lắm, có gì khó khăn cứ báo cáo với tôi. Vất vả cho mọi người rồi, tan họp.” Lâm Tiêu Mặc thu hồi cặp văn kiện, dẫn đầu ra khỏi phòng họp.

Trở lại văn phòng, Lâm Tiêu Mặc gọi điện thoại nội bộ, nói với thư ký, “Ân Huệ, giúp tôi tra một nơi ăn cơm thích hợp với người yêu, sau đó đặt chỗ.”

“Buổi tối phải không?” Chiêm Ân Huệ hỏi.

“Ừ, buổi tối.”

“Có cần chuẩn bị hoa hay quà tặng gì không?” Cô hỏi rất cẩn thận.

Hoa? Lâm Tiêu Mặc cầm điện thoại cười cười, cũng đúng, làm bạn trai chính thức, mình cũng chưa từng tặng qua hoa cho cô.

“11 đóa hoa hồng tân hương, phối với lá diệp thượng hoàng.” Anh nói vào microphone, “Đúng rồi, giấy gói tốt nhất là màu lam, cô ấy thích màu lam.”

“Được.” Ân Huệ cười yếu ớt, thầm nghĩ Lâm đổng thật đúng là không giống nam nhân bình thường khác, ngay cả giấy gói chi tiết như vậy cũng có thể nghĩ đến.

“Đem hoa đến nơi này…” Lâm Tiêu Mặc báo ra một chuỗi địa chỉ.

Chiêm Ân Huệ tay nắm điện thoại hơi chấn động, hoa không phải tặng cho Lạc Hú sao? Bọn họ không phải là đang quen nhau sao? Tuy kinh ngạc, cô vẫn ghi nhanh địa chỉ và danh tính của người được tặng hoa.

Buông điện thoại, Chiêm Ân Huệ cầm trang giấy nhớ mà ngây người một lúc lâu. Công ty nghe đồn Lâm đổng và Lạc Hú đã xác định mối quan hệ, nhưng hiện nay Lâm đổng lại tặng hoa cho người con gái khác, là lời đồn không đúng, hay Lâm đổng là hoa tâm lớn nhỏ, đùa bỡn tình cảm của hai nữ nhân?

Chiêm Ân Huệ nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, nghĩ đến lời nói và việc làm của Lâm Tiêu Mặc hàng ngày, nhanh chóng phủ định. Tuy cô làm thư ký cho anh không lâu, nhưng cô dám khẳng định, Lâm Tiêu Mặc không phải là người không có trách nhiệm trong chuyện tình cảm. Hơn nữa, theo như cô quán sát, Lâm Tiêu Mặc mặc dù chưa từng công khai làm sáng tỏ tin đồn, nhưng không bao giờ có cử chỉ thân mật với Lạc Hú, về phần nghe đồn có người nói nhìn thấy họ cùng chạy xe ra vào một chỗ, cũng có khả năng là trùng hợp ở cùng một khu nhà mà thôi.

Có điều là bằng trực giác của con gái, cô đoán Lạc Hú đối với Lâm đổng là có ý, về phần Lâm đổng? Chiêm Ân Huệ nhìn đến tên được ghi trên tờ giấy, Thích Giai? Đây mới là người yêu của Lâm đổng chăng?

Quên đi, một trong những quy tắc của thư ký, không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi, không nên nói thì ngàn vạn lần cũng đừng nói. Lâm Tiêu Mặc là cấp trên tốt, cô còn muốn đi theo anh làm nhiều năm nữa a.

Cô cầm lấy điện thoại liên hệ với nhà hàng và cửa hàng bán hoa, cũng trên tờ giấy nhớ ghi lại, tối nay phải đi mua một ít card, để tiện Lâm Tiêu Mặc lần sau khi tặng hoa thì dùng.

Thích Giai ở bên này, vì thảo luận một hạng mục, toàn bộ buổi sáng cô đều ngâm mình trong phòng họp, khi đi ra, trong đầu nhồi nhét toàn số liệu hỗn loạn. Mới vừa đi vào khu vực công cộng, liền thấy Amy cầm bó hoa đi lên.

“Ha ha, người này thay đổi sách lược rồi sao? Một ngày tặng hai lần, lần này là 11 đóa.”

Thích Giai nhăn mày, nhìn hoa riết quen mắt, lần đầu tiên trong lòng dù yêu tha thiết hoa hồng tân hương cũng sinh ra cảm xúc chán ghét.

“Amy, giúp tôi nói với lễ tân ngoài sảnh. Lần sau lại có hoa đưa tới, trực tiếp gọi cửa hàng bán hoa trả lại đi, đã nói là tôi không nhận.” Cô lạnh lùng nói, đối với người tặng hoa thần bí thật có phản cảm.

“Được.” Amy sảng khoái đáp, sau đó lắc lắc bó hoa trên tay hỏi, “Cái này giải quyết sao đây?”

“Vứt đi!” Thích Giai mở cửa ban công, lạnh giọng trả lời.

Cô bực bội ngồi xuống, mở máy tính, mới vừa vào MSN liền nhận được một yêu cầu thêm bạn với thông tin ---- “Tiểu trư”.

Hai chữ đơn giản, không cần đoán, có thể gọi cô là tiểu trư thì còn ai vào đây?

Ngay lúc Thích Giai bấm đồng ý, cửa sổ lập tức bắn ra tin nhắn của anh, “Xong rồi sao?”

“Ừ. Mới vừa xong. Anh thì sao, đang làm gì?”

“Đang nhớ em!”

Nhìn ba chữ trên màn hình, mặt Thích Giai hơi đỏ lên, không phải buồn nôn như vậy chứ?

Cô bình tĩnh lại, gõ bàn phím, “Công ty các anh cũng có bộ phận phục vụ, cẩn thận bị người ta nhìn thấy nhật ký tin nhắn của anh đó.”

“Không sợ, anh nói sự thật thôi, thấy được chứng minh anh rất yêu thương bà xã. Bất quá chỉ làm không ít cô gái tan nát lòng, aiz!”

Anh gửi tin qua, sau còn có nét mặt đầu tiểu trư đang thở dài, cô không nhịn được bật cười, chỉ là vẫn không quên đả kích lại anh, “Tự kỷ quá!”

Xong rồi, cô nhìn lại đoạn đối thoại một lần, khi nhìn thấy hai chữ bà xã kia, gương mặt càng hồng, vội vàng đánh tiếp, “Còn nữa, ai là bà xã của anh? Đừng có nói lung tung a!”

“Em đó. Bà xã của anh chỉ có em thôi.”

Nam nhân này miệng nhất định là bôi đường mà, Thích Giai nhìn máy tính oán thầm. Cô đang nghĩ phải trả lời lại thế nào, tin mới của anh lại tới.

“Buổi tối anh đặt chỗ rồi, tan làm đến đón em. Còn nữa, hoa có thích không?”

Hoa? Thích Giai sửng sốt, chẳng lẽ hoa mấy ngày nay đều do anh tặng sao?

“Hoa là anh tặng?” Cô hỏi.

“Đúng rồi. Thích không?”

‘Thích.” Cô trả lời, “Có điều, quá lãng phí đi? Mỗi ngày một bó, hôm nay tới hai bó.”

Tin vừa mới gửi đi, điện thoại liền vang lên, là Lâm Tiêu Mặc.

Thích Giai nhận máy, còn chưa kịp nói, đã nghe thấy thanh âm hơi bực mình của anh, “Người kia còn tặng hoa cho em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.