Đạo Thiên

Chương 3: Đê tiện vô địch




Ngay lập tức, Tiểu Thất dường như giống bị sấm sét đánh!

Gia cảnh cô ta bình thường, cho không nổi những gì anh ta muốn?

Trương Hy ôm lấy cánh tay Lý Dương với đầy mong muốn, tự hào và nhìn Tiểu Thất, “Tiêu Tiểu Thất, cô nghe thấy chưa, tôi đã nói với cô, cô không phải đối thủ của tôi, tôi không sợ nói sự thật với cô, thật ra tôi và Lý Dương sớm đã bên cạnh nhau rồi, Lý Dương luôn chịu đựng không nói chuyện chia tay với cô. Nhưng mà, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng. Cô nên ngoan ngoãn rút lui giữa hai chúng tôi ra!”

Sớm đã bên cạnh nhau!

Tiểu Thất rơi nước mắt liếc nhìn Lý Dương, “Anh một chân đạp hai con thuyền?”

Lý Dương không cảm thấy tội lỗi, kéo tay Trương Hy, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, “Tiêu Tiểu Thất, tôi nói đến đây rồi, chẳng lẽ cô cứ bám lấy tôi không chia tay chứ?”

Cô ta, Tiêu Tiểu Thất không phải người hèn hạ!

“Được! Chia thì chia!” Tiểu Thất nắm chặt nắm đấm, cố gắng kiểm soát cảm xúc, cô lộ ra một nụ cười mỉa mai với hai người họ, “Tiện nhân xứng cẩu, thiên trường địa cửu! Chúc hai người bạc đầu đến già!”

“Cậu!”

Nét mặt Trương Hy vừa thay đổi thì vội vã lao lên, Lý Dương nắm lấy tay cô ấy.

“Lý Dương anh làm gì, anh không nghe cô ta mắng mình sao!”

“Kệ đi, Trương Hy, đừng náo loạn quá khó coi.”

Trương Hy cắn chặt răng, giận dữ lườm Tiểu Thất, buộc nhịn cơn giận này.

Tiểu Thất lưng thẳng tấp, nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn khiến cô tuyệt đối không không làm ra hành vi thiếu kiến thức trước mặt hai người này, cô nhấc cằm lên, từng bước từng bước tự hào rời đi!

...

Tiểu Thức cuối cùng cũng không chịu đựng được, “Wow” một tiếng và bật khóc.

Trong ký túc xá Lưu Tuyền đang vẽ bản vẽ nghe thì bị giật cả mình khi nghe thấy âm thanh, cô ta vội vã ném những cây bút chì trong tay, đi đến cửa.

Trong bối cảnh chiếc váy dài màu vàng, làn da Tiểu Thất trắng như tuyết, chiếc váy không theo nếp làm lộ ra đôi thân thon thả của cô, cộng thêm một đôi giày cao gót màu trắng, đẹp đến tỉ mỉ. Mái tóc cô dài cuộn lại thành một làn sóng lớn, mặc dù chỉ 23 tuổi nhưng nhìn cỡ nào thì hấp dẫn quyến rũ cỡ đó, trong sự tinh khiết mang theo một chút dễ thương, trong sự dễ thương lại lộ ra một chút sự trẻ trung, cũng giống như một bông hoa đang nở, vẻ đẹp cám dỗ.

Người đẹp ngay cả khóc cũng đẹp, ơ... mặc dù biểu cảm không đẹp lắm, hai giọt nước mắt lưu động trên trên hai gò má đỏ đỏ, như lê hoá đái vũ, khiến người khác thương tâm đến không được.

Lưu Tuyền là một người phụ nữ còn không chịu đưng được và thương tâm, “Tiểu Thất, cậu sao vậy, không phải ăn mặc đẹp để đi hẹn hò sao?”

Hẹn hò?

Tiểu Thất khóc càng đau lòng hơn.

Tiểu Thất ôm lấy Lưu Tuyền, bật khóc thật lớn.

Lưu Tuyền là bạn thân nhất của Tiểu Thất trong trường này, hai người bằng tuổi nhau, học cùng chuyên ngành, ở cùng ký túc xá, cho nên quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.

Tiểu Thất thì thầm khóc và kể toàn bộ câu chuyện từ đầu đến đuôi cho Lưu Tuyền nghe.

Lưu Tuyền tức đến nghiến chặt răng, nguyền rủa, “Cái thằng Lý Dương, bình thường nhìn vào như kiểu đạo đức giả, đến khi tốt nghiệp thì đuôi cáo toàn bộ lộ ra rồi, lúc trước theo đuổi cậu thì nói thế nào, cái gì mà cả đời sẽ đối xử tốt với cậu, người đàn ông này chỉ đơn giản là quá ghê tởm rồi. Là bởi vì điều kiện nhà Lưu Tuyền tốt, cho nên không chút do dự mà ở bên cạnh Lưu tuyền? Cũng sớm đã ở bên nhau, cậu nói không sai, tiện nhân xứng cẩu thiên trường địa cửu, để hai người sống tốt đi.”

“Nhưng mà...” Tiểu Thất thì thầm nói, “Tớ đau lòng, tớ buồn...”

“Vì một người cặn bã như vậy thì có gì đáng buồn chứ!”

“Tớ cũng biết không xứng đáng, nhưng mà trong lòng tớ khó chịu, chẳng lẽ hai năm nay anh ấy đối xử tốt với tớ đều là giả?” Tiểu Thất đột nhiên chạy vào phòng vệ sinh, đứng trước gương soi.

Lưu Tuyền không yên tâm, nhanh chóng đi theo.

“Làm sao vậy?”

“Tớ xem bản thân có phải trở nên xấu xí rồi không, có phải không thu hút nữa không... ’

Lưu Tuyền nhếch miệng, xém chút nữa một bạt tay tát qua.

Xấu?

Cậu thật dám nói!

“Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, như vậy nhìn thấy bộ mặt thật của một người đàn ông không phải quá tốt sao, tốt hơn là thời gian dài thì càng ngày càng sâu, tốt hơn đến cuối cùng phải đối mặt với sự phản bội.” Lưu Tuyền nhìn Tiểu Thất không còn quá đau buồn rồi, đột nhiên cười lên, “Bây giờ tớ thực sự muốn biết, bỗng một ngày nào đó Lý Dương biết thân phận của cậu, sẽ hối hận đến trong tâm run rẩy không.”

Tiểu Thất không có vẻ tốt lườn cô ta một cái.

Trong trường này chỉ có Lưu Tuyền biết thân phận của cô ta thôi.

Uầy...

Cô và anh trai từ năm 18 tuổi đã bị daddy và mami đuổi ra khỏi nhà, ngoại trừ học phí thì chi phí sinh hoạt đều là hai người tự lực cánh sinh, cho nên bắt đầu từ 18 tuổi, Tiểu Thất không bao giờ nói với bất cứ ai bố mẹ cô ta là ai.

Cộng thêm việc cô ta ăn mặc bình thường, cho nên mọi người đều biết cô ấy sinh ra là bình thường.

Chỉ có Lưu Tuyền...

Ba của Lưu Tuyền và daddy có làm ăn với nhau, hai người họ từ nhỏ đã thường xuyên chơi với nhau, cho nên Lưu Tuyền biết rõ hơn.

“Uầy...”

“Đừng thở dài nữa, đúng lúc hôm nay thứ 7, tớ mời cậu đi quán bar uống rượu, để cậu thư giãn!”

“Được chứ được chứ.” Tiểu Thất lập tức bật dậy, “Cậu mời!”

Lưu Tuyến nhìn cô ta với ánh nhìn không tốt, “Được, cái đồ keo kiệt, tớ mời thì tớ mời.”

“Hê hê!”

...

Buổi tối.

Quán bar ồn ào, nhạc nhảy điên cuồng.

Tiểu Thất và Lưu Tuyền ngồi ở quầy bar, Tiểu Thất đã uống rất nhiều, lúc này đầu óc lân lân mờ mờ, cô ôm lấy ly rượu khóc thì thầm, “Tôi, Tiêu Tiểu Thất đã thất tình rồi! aaa...lần thứ bao nhiêu thất tình rồi?”

“33 lần!”

“Đúng, tôi đã thất tình 33 lần rồi, sao số phận tôi khổ quá vậy, người tôi thích tại sao không một ai thích tôi, huhuhu... Lưu Tuyền à, có phải định mệnh muốn tớ cô đơn đến già sao. Tớ còn muốn tìm một người đàn ông như daddy vậy, xem ra tớ không gặp được.”

Tiểu Thất lại nhấm nháp một ly cocktail.

Uống qúa nhiều, dạ dày không chịu được nữa.

Tiểu thất ôm lấy cổ, “Ợ....Tiểu Tuyền đợi tớ một chút, tớ đi vệ sinh.”

“Cần tớ đỡ cậu đi qua đó không?”

“Không cần!” Tiểu thất từ trên ghế nhảy xuống, vẫy vẫy tay lắc lư và đi rồi, “Đợi tớ nha.”

“Sớm quay lại.”

“Được!”

Tiểu Thất đi theo ký ức, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, đôi mắt cô mơ hồ, nhìn cái gì đều như cái bóng hai lớp.

“Này... cái này là nhà vệ sinh, đúng, là nhà vệ sinh!”

Tiểu Thất đẩy cửa vào, trong nhà vệ sinh không có ai, cô bám lấy khung cửa đứng bên trong, khuôn mặt bối rối, “Hả... cái nhà vệ sinh này, tại sao không giống lúc trước... ợ...không giống, chẳng lẽ là tu sử lại rồi? Ở trên tường là cái gì đây!”

Tiểu Thất lắc lắc đầu, chạm vào đồ vật màu trắng trên tường và khám phá.

Vào thời điểm này, một cánh cửa nhỏ trong nhà vệ sinh đột nhiên mở ra.

Tiểu Thất nhìn thấy một người đàn ông đẩy một chiếc xe lăng từ bên trong ra, người đàn ông này có vẻ như vừa đi vệ sinh xong, vừa mới kéo dây kéo trên quần.

Tiểu Thất đột nhiên mở to mắt.

“A...lưu manh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.