Đạo Tâm: Những Điều Chưa Kể Của Đạo Tình

Chương 51




Tôi mờ mịt ngẩng đầu, trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng A Hạo cùng nha đầvà Nha Đầu, chỉ có anh — Từ Lỗi, lúc này anh ngồi ở mép giường, một đôi mắt thâm tình đang nhìn tôi, lặng lẽ, cũng không nói lời nào.

Trong lòng tôi giật mình, đối với người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, tôi có cảm giác tay chân luống cuống và bị áp bức, anh quá mức thần bí, thần bí đến tôi không rõ ràng bất kỳ chi tiết nào của anh, nhưng anh cho tôi cảm giác biết hết mọi thứ. Từ trong lời anh nói có thể mơ hồ cảm thấy anh biết tôi đã lâu, cảm giác bị rình trộm càng làm cho đáy lòng tôi cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, chuyện của A Hạo lại quậy đến đầu tôi đau muốn nứt ra, không có tâm tình suy đoán tâm tư của người khác, chỉ cần mọi người không tổn thương tôi là được rồi.

Bởi vì sợ, tôi không biết đối mặt Từ Lỗi ra sao, cũng chỉ có thể giả bộ ngủ, nghĩ thầm: chắc là anh sẽ biết điều rời đi?

Nhưng Từ Lỗi vẫn không rời đi, lẳng lặng chờ tôi. Tôi có thể nghe được anh thỉnh thoảng đứng dậy rót nước, thỉnh thoảng chơi điện thoại di động, lại thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng tự mình lẩm bẩm.

"Đồng Diệp, em nói anh phải làm sao với em vây giờ? Anh nên giành lại em sao? Nhưng em lựa chọn quyền lợi cho em, trước đây anh đã đồng ý với em. . ." Trong giọng nói của anh có đè nén đau khổ, câu kế tiếp cũng không có nói tiếp, nhưng tôi nghe rồi như rơi vào trong sương mù, người đàn ông này thật sự rất lạ.

Die nda nleq uydo n <3 Mừng sinh nhật 13 của diên đàn

Tay nhẹ nhàng xoa mặt của tôi, nhiều lần tôi muốn tỉnh lại hất tay của anh ra, nhưng tôi vẫn chịu đựng, bằng không tôi không biết đối mặt người này như thế nào.

Nha Đầu cùng A Hạo ra ngoài đã lâu như vậy, tại sao còn chưa trở lại? Rốt cuộc bọn họ đang làm gì bên ngoài? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng lại phải đè tò mò xuống, không biểu lộ ra ngoài, tôi hận mình khó chịu như vậy.

Giả bộ ngủ, cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chỉ là ngủ không sâu, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh rất nhỏ trong phòng bệnh, thế nhưng âm thanh cũng không phải chân thực, hoàn toàn giống như ở trong mơ.

Nha Đầu trở lại, cô ấy còn chưa kịp kêu la liền nghe Từ Lỗi "suỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đồng Diệp ngủ thiếp đi, em đừng đánh thức cô ấy."

"Anh phải đợi đến lúc nào nữa?" Giọng Nha Đầu rất nhỏ, đang đè nén điều gì đó.

"Tiểu Nhan, anh không muốn dọa cô ấy sợ." Giọng của anh ấy vẫn luôn nhẹ nhàng êm ái như vậy, nhưng là êm ái đó lại làm cho tôi có một cảm giác bị áp bức.

"Nhưng anh đã đợi cô ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ muốn đợi đến khi cô ấy kết hôn, anh có hối hận không?" Giọng Nha Đầu rất nóng nảy, khi nói chuyện không khỏi lớn lên. "Anh trai, anh ngốc vậy, anh nên giành lại cô ấy đi, anh có quyền yêu."

"Suỵt, nhỏ giọng một chút, em đánh thức Đồng Diệp là anh không để yên cho em đâu." Dừng một chút, anh còn nói: "Em cùng Tô Trữ Hạo có chuyện gì? Sao em có quan hệ với anh ta? Có phải là chính phá hỏng anh ta và Đồng Diệp. . ."

Tôi nghe Nha Đầu gọi một tiếng "anh. . ." , tức giận làm mùi vị. Tại sao Nha Đầu gọi Từ Lỗi là anh trai? Chẳng lẽânh chính là anh trai thần bí của Nha Đầu?

"Ba năm trước đây em cầu xin anh lấy cho em danh sách người nhập bến, lúc ấy anh thật sự cho rằng em vì Đồng Diệp, không ngờ em lại lợi dụng anh. . ." Giọng Từ Lỗi nghe rất tức giận.

"Anh, anh nói bậy gì thế? Làm sao em có thể có dinh líu tới người đàn ông như vậy? Em có mù cũng sẽ không cùng anh ta. . ." Câu nói kế tiếp, Nha Đầu chưa nói đã bị Từ Lỗi cắt đứt: "Tiểu Nhan, anh cho em biết, em có thể tùy hứng, có thể làm nũng với anh trai này, anh cưng chiều, nhưng không có nghĩa là có thể để em làm bậy. Đồng Diệp là bạn tốt nhất của em, nếu như em dám tổn thương cô ấy thì đừng trách anh lòng dạ ác độc, anh là người đầu tiên không tha cho em"

"Anh, anh có Đồng Diệp liền ném em gái như em rồi hả?" Trong giọng nói của Nha Đầu đậm mùi nũng nịu.

"Ít hi hi ha ha với anh đi, anh không có thời gian rảnh để tán dốc với em. Nếu Đồng Diệp chịu chút uất ức nào, chỉ cần nguyên nhân gây ra là em, từ đó em cũng đừng gọi anh là anh trai."

Nha Đầu tổn thương tôi? Có thật không? Tôi buồn ngủ mà bởi vì câu này mà toàn bộ tiêu tan, tỉ mỉ nghe bọn họ đối thoại.

"Anh, em thề với anh, em thật sự không có. Đồng Diệp là bạn tốt nhất của em,em tổn thương ai cũng sẽ không tổn thương cô ấy. Cô ấy yếu đuối như vậy, cũng không hi hi ha ha giống như em, đau khổ đi nữa cũng có thể biến mất trong nháy mắt, một khi Đồng Diệp đau lòng sẽ giấu ở trong lòng thật lâu, em thương cô ấy cũng không kịp."

"Vậy mời cậu nói cho mình biết, giữa cậu và A Hạo thì người nào đang nói dối?" Tôi đột nhiên mở mắt, không muốn giả bộ ngủ. Đoạn đối thoại vừa rồi kích thích tôi, nếu như ngay cả Nha Đầu cũng gạt tôi, vậy tôi còn có thể tin tưởng người nào?

Nhìn thấy tôi tỉnh, dĩ nhiên Nha Đầu cùng Từ Lỗi bị dọa sợ, đặc biệt là Nha Đầu, mặt của cô ấy đỏ lên vì câu hỏi của tôi.

"Đồng Diệp, em đều nghe được?"

"Mình chỉ muốn biết sự thật."

Nhưng vừa nói xong, trong lòng tôi lại bắt đầu sợ. Đúng vậy, tôi sợ nghe Nha Đầu khẳng định, sợ cô ấy nói là cô ấy quyến rũ A Hạo, nhưng lại sợ cô ấy nói ra tất cả đều là A Hạo làm. Hai người A Hạo và Nha Đầu, mặc kệ người nào phản bội tôi. . . trong lòng tôi đều khó chịu như kim châm, một là người bạn tôi tin tưởng nhất, một là người đàn ông tôi thích nhất, nhưng tôi cực kỳ không hy vọng nghe được cũng là —— hai người đồng thời phản bội tôi. Tôi không hy vọng sau khi bạn trai phản bội tôi lại nghe được người bạn tốt nhất cũng phản bội tôi.

"Cậu thật sự muốn nghe?" Giọng của Nha Đầu đột nhiên nặng nề.

Muốn sao? Đột nhiên lại không muốn, muốn hay không muốn, tựa như hai con mãnh thú giẫm đạp lòng tôi, hành hạ tôi không thở nổi.

"Tiểu Nhan, đừng nói." Từ Lỗi ngăn cản Nha Đầu.

"Mình muốn nghe, Nha Đầu, nói cho mình biết." Tôi cắn răng, do dự hồi lâu, mới thở ra những lời này. Đúng, tôi muốn biết, mặc kệ kết quả là như thế nào, sự thật là như thế nào thì tôi đều phải biết, mặc kệ là A Hạo hay là nha đầu phản bội tôi. . . tôi đều có quyền biết rõ chân tướng.

Từ Lỗi đang thở dài, tay anh nhẹ nhàng ôm chặt eo của tôi, nói: "Khổ như vậy sao, Đồng Diệp?"

Tôi không có tránh anh ôm, tôi cảm thấy mệt chết đi được, nếu như có thể một cái ôm ấm áp để cho tôi dựa vào, thật ra thì cũng không phải là một chuyện quá tệ, không phải sao? Mặc dù trong lòng có bài xích, có không nguyện, nhưng vào giờ phút này, tôi đã không có hơi sức giày vò những chuyện này.

"Đồng Diệp, mình cũng muốn nói cho cậu biết, nhưng bây giờ không phải là lúc, chờ thân thể cậu khỏe mạnh, mình nhất định nói cho cậu biết, được không? Bây giờ mình chỉ có thể nói một việc — mình chưa từng tổn thương cậu, trước kia không có, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không có, cậu là người bạn mình trân quý nhất, tình bạn của chúng tôi phải vĩnh viễn tiếp tục tồn tại." Giọng nói của Nha Đầu đột nhiên trở nên như nghiêm chỉnh vậy, tôi vẫn thấy lần đầu tiên.

"Được, mình tin tưởng cậu, tin tưởng cậu sẽ không hại mình." Thật ra thì đó cũng là khát vọng nhất trong lòng tôi.

Trong mắt Nha đầu có nước mắt, ngày thường cô gái này ríu rít chỉ sợ thiên hạ không loạn, đột nhiên an tĩnh và dịu dàng như vậy, nói thật tôi đặc biệt thấy kỳ cục cùng không thích ứng được. Nhớ Nha Đầu từng nói với tôi từ mười hai tuổi cô ấy đã bắt đầu không chảy nước mắt, lúc ấy tôi còn cười cô ấy là con gái sao không biết rơi nước mắt, nhưng cô ấy quả thật kiên cường làm tôi cảm giác cô không giống một người con gái. Bây giờ đột nhiên thấy cô ấy khóc, thật đúng là dọa tôi sợ không nhẹ.

"Nha Đầu, cậu. . ." Tôi mở mắt mà nhìn, nói không ra lời.

"Nhìn cậu đi, làm người ta cảm động, sau này không thể bị cậu lừa gạt được." Trong chớp mắt, trên mặt cô ấy đã khôi phục vẻ mặt kiên cường hung dữ.

"Nha Đầu, giúp mình đặt vé máy bay, mình muốn trở về sớm một chút." Nếu như có thể nhanh chóng rời đi, có lẽ tôi không cần phải nhìn thấy A Hạo mà đau lòng nữa?

Đột nhiên Nha Đầu trở nên an tĩnh, Từ Lỗi cũng thần bí hơn. Mơ hồ biết được từ lời cô ấy nói, Từ Lỗi vì điều tra chuyện ở thành phố X, hình như vì điều tra, Nha Đầu cũng không biết, ngay cả em gái mình cũng gạt, cho nên tôi cũng không dám quá đoán chuyện này.

Thật ra thì bệnh của tôi sớm khỏe, nhưng bọn họ còn không cho tôi xuất viện, Nha Đầu đáp ứng tôi đặt vé máy bay cũng chậm trễ không có thực hiện.

Ngược lại mấy ngày nay A Hạo biến mất, vẫn không có thấy bóng dáng của anh ta, gần đây Từ Lỗi cũng đột nhiên bận rộn, rất ít thấy anh xuất hiện trong phòng bệnh, nhưng mỗi lần tới cũng thay đổi thức ăn đa dạng cho tôi, anh nói: "Anh tiện thể nuôi cho béo chút, em quá gầy, một trận gió cũng có thể thổi em bay." Nha Đầu cũng ở bên cạnh nói: "Nếu như thổi bay, anh cũng đuổi theo thôi." Đối với lời nói đùa của Nha Đầu, tôi không biết trả lời như thế nào, chỉ coi như không nghe được, nhưng ánh mắt thâm tình Từ Lỗi, mỗi lần đều làm cho tôi có cảm giác lúng túng, không biết trả lại thế nào.

Lúc Từ Lỗi không có ở đây, cũng chỉ có Nha Đầu làm bạn với tôi, kể chuyện cho tôi cười, nói chuyện phiếm, trong lòng ít nhiều vẫn cảm kích cô ấy.

"Nha Đầu, cậu bỏ công việc theo mình, lãnh đạo không nói sao?"

"Này, mình rất vất vả mới có thể mượn cớ tranh thủ thời gian, cậu còn đuổi mình trở về đi làm à?" Nha Đầu phồng mặt dữ tợn .

Tôi bị nét mặt của cô ấy chọc cười, nếu như không có cô ấy ở bên cạnh, tôi sẽ có thể chịu đựng qua thất tình hay không? Đáp án dĩ nhiên là không biết.

"Nghe nói, có một Đại đội trưởng của doanh trại XX xảy ra vấn đề." Một âm thanh như gió chui vào lỗ tai của tôi, làm lòng của tôi đột nhiên níu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.