Đạo Tâm: Những Điều Chưa Kể Của Đạo Tình

Chương 49




"Chúng ta chia tay đi, A Hạo." Mặc dù tôi quyết định một vấn đề tàn nhẫn nhưng mà tôi vẫn nhịn đau nói ra.

"Bịch!" Túi trái cây trong tay anh ta rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh rất lớn, táo trong túi rơi đầy sàn.

Tôi nhìn trộm anh ta, đầu tiên vẻ mặt của anh khiếp sợ, rồi chuyển thành tức giận, sắc mặt đã hoàn toàn trở nên tái xanh, gân xanh trên trán lộ ra, quả đấm nắm chặt.

"Tại sao?" Lần này đổi lại là anh ta hỏi tại sao.

Tôi lại cắn răng, cũng không nói gì, trong lòng cũng rất đau, rõ ràng rất giày vò và đau lòng, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói hai chữ "chia tay". Còn nhớ thời đại học, A Hạo kể với tôi một câu chuyện cũ, bạn học anh ta bị bạn gái vứt bỏ, cuối cùng nói: "Diệp, sau này không ai trong chúng ta được phép nói hai chữ chia tay, được không? Đó là từ làm người ta rất đau đớn." Nhưng trước đây không lâu vết thương vì anh ta nói hai chữ đó, hôm nay lại đến lượt tôi nói ra, chẳng lẽ không phải rất châm chọc sao?

"Diệp, em đang nói đùa với anh, đúng không?" A Hạo nở nụ cười, nhưng tôi cảm giác tất cả trong nụ cười đó đều là khổ sở: "Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, em không được lừa anh đó."

Nụ cười thật chướng mắt trong mắt tôi, tôi nhìn đau lòng, nhưng mà tôi vẫn tàn nhẫn nói: "Tôi không có lòng đùa giỡn với anh, chúng ta chia tay đi."

"Diệp, bởi vì người đàn ông đó sao?" Nét mặt A Hạo vì tức giận mà vặn vẹo.

"A Hạo, đây là chuyện tôi với anh, đừng kéo người khác vào."

"Vậy lúc nãy các người ở đây lôi kéo là làm gì?" Ánh mắt A Hạo hiện đầy tia máu.

Tôi tức không nhẹ, giọng nói cũng cao lên: "Tô Trữ Hạo, chính anh lăng nhăng ở bên ngoài, cua gái khắp nơi, giờ anh đội cái bô đó lên đầu tôi sao."

"Diệp, em không muốn tin anh sao? Nếu như anh nói anh không có, em sẽ tin không?" A Hạo không khỏi ủy khuất nói, muốn tới ôm tôi.

Tôi đẩy bàn tay hắn duỗi ra, trừng mắt người đàn ông nói dối này, tại sao đến lúc này, anh ta còn muốn gạt tôi? Chẳng lẽ để kẻ thứ ba đứng trước mặt tôi rồi thì anh ta mới nói thật sao?

"Anh cảm thấy anh còn có thể lừa tôi sao? Chẳng lẽ anh nói thật không được sao? Nếu như anh nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện anh làm đều do bị mê muội, tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng đến giờ anh vẫn không chịu thừa nhận."

"Không phải vậy, Diệp, anh chưa từng lừa gạt em, anh yêu em thật lòng mà."

"Yêu? Tô Trữ Hạo, anh không cảm thấy anh nói ra chữ này làm hại anh cũng làm hại tôi, càng đạp hỏng bét quầng sáng của từ ‘yêu ’ thiêng liêng ấy sao?" Lúc nói ra điều này, tôi nghe cõi lòng mình vỡ nát.

A Hạo tới ôm tôi: "Diệp, em đừng như vậy, dáng vẻ này của em làm anh rất sợ. Chúng tôi không cãi nhau có được hay không?"

Tôi muốn tránh anh ta, nhưng nãy giờ cơ thể còn đang dính trên giường bệnh, hơn nữa sức lực của nam và nữ mãi mãi không thể ngang hàng, cuối cùng tôi cũng không giãy giụa, mặc anh ta ôm như vậy.

"Diệp, đừng tùy hứng được không? Anh chỉ có thể nói cho em biết, anh chưa từng phản bội em, trong lòng vĩnh viễn chỉ có em, chưa từng có bất kỳ một người phụ nữ nào bước qua." Anh ta lau nước mắt trên mặt tôi, dỗ dành tôi.

Tôi mở đôi mắt đẫm lệ nhìn anh ta chằm chằm, muốn nhìn xem trong mắt anh có lừa dối hay không dù là một ít, nhưng rất thất bại, tôi cũng không nhìn ra.

"Chị dâu, chị nghi oan cho Đại đội trưởng Tô rồi, những tin nhắn đó không phải anh ấy gửi." Ngoài cửa lộ ra một cái đầu, là một cậu nhóc dễ thương, nhìn thấy chúng tôi ôm, cậu ấy ngớ ngẩn, lại muốn rút về.

"Anh buông tay." Tôi vỗ vào ngực A Hạo, anh ta lúng túng đỏ mặt, buông tôi ra, ngay ngắn ngồi trên ghế cạnh mép giường, sau đó nói ra cửa: "Thằng nhóc kia, vào đi, đừng núp nữa."

Die nda nlequ ydon <3 <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13

Bóng dáng lóe lên, một thanh niên gầy nhỏ đi vào, đầu vẫn cúi, vóc dáng không cao, không tới một mét bảy mươi, bởi vì gầy nhỏ nên càng giống như đứa trẻ.

"Có gì mà xấu hổ, nói tất cả đi." A Hạo quát.

Lúc này thiếu niên kia mới ngẩng đầu lên, tôi nhìn một cái lập tức liền nhận ra cậu ấy là một người lính của A Hạo, binh nhất, theo lý năm nay phải giải ngũ chứ? Bởi vì vẻ trẻ con cho nên rất khó làm cho người ta tin tưởng cậu ấy đã hai mươi tuổi rồi. Còn nhớ, cậu ấy nói chuyện bạn gái, là quê ở Sơn Tây, làm nhân viên bán hàng.

"Tiểu Vương, cậu mới vừa nói tin nhắn không phải anh ta gửi là có ý gì?" Trong lòng quýnh lên, tôi bật thốt lên tên của cậu ấy.

Dĩ nhiên Tiểu Vương giật mình, nói tiếp: "Tin nhắn là do em gửi, em cùng bạn gái em gửi nhắn tin."

"Hả? Thật đúng là trùng hợp?" Tôi cười lạnh một tiếng.

Tiểu Vương vội vàng nói: "Thật mà, chị dâu, em không lừa chị. Chúng em không thể dùng điện thoại di động, em mượn điện thoại di động của Đại đội trưởng Tô dùng một chút, không ngờ sẽ tạo thành hiểu lầm giữa chị và Đại đội trưởng, trong lòng em thật ấy náy.”

"Cậu cũng trùng hợp tên Hạo Hạo sao? Tôi nhớ tên của cậu phải là Vương Thành, lúc nào thì đổi thành Hạo Hạo rồi?"

"Chị dâu, đó là biệt danh của em, biệt danh của em là Hạo Hạo." Tiểu Vương nắm tay như muốn thề điều gì.

Tôi nhìn sắc mặt đỏ lên vì gấp của Tiểu Vương, còn có A Hạo hơi hài lòng nhưng lại không lộ ra bên ngoài, trong lòng thật là vừa bực mình vừa buồn cười. Tôi có thể hiểu là lòng trung thành của cấp dưới với cấp trên có thể không ngại nói dối?

"Tiểu Vương, cậu thật sự không phải một người nói dối được." Tôi thở dài.

"Thật mà, chị dâu, em không có lừa chị, tin nhắn thật đúng là em gửi cho bạn gái."

"Tôi nhớ không lầm bạn gái của cậu tên Tiểu Y mà, đi làm ở một cửa hàng điện thoại di động đúng không? Lúc nào thì bạn gái của cậu thành gái có chồng rồi hả?"

Tiểu Vương lập tức bối rối, cà lăm nói: "Nào có, đó là bọn em đang nói đùa."

"Tiểu Vương, nếu như cậu phải học nói dối, trước tiên cậu nên học chỉ huy của cậu một ít đi." Tôi buồn cười nhìn con ngươi Tiểu Vương kịch liệt co lại, lộ ra vẻ mặt thoải mái.

A Hạo nhíu mày, nói thầm: "Diệp, em nói bậy gì thế."

"Không phải sao? Tô Trữ Hạo, tôi cho là anh đã làm sai, tối thiểu sẽ thừa nhận, coi như không thừa nhận thì anh cũng sẽ không dạy người khác nói dối, nhưng không ngờ anh lại vì gạt tôi, dạy một thiếu niên ngây thơ học nói dối, như anh vậy còn có thể trở thành tấm gương của cấp dưới sao?" Tôi không nổi giận anh ta làm chuyện gì sai, nhưng mà tôi lạikhông cách nào dễ dàng tha thứ cho việc anh ta lừa gạt, còn có anh ta tùy tiện nói dối.

Đã từng là thiếu niên trong sáng, đã từng là cậu trai có bầu nhiệt huyết, đã từng là người đàn ông mạnh mẽ nói một không hai, hôm nay lại trở nên dối trá còn xấu xa như thế. Đây là A Hạo tôi yêu trước kia sao? Tôi cảm thấy đau lòng, nỗi đau hành hạ tôi, ngực đẩy lên một luồng khí, tôi xoa ngực rên rỉ.

"Diệp, em làm sao vậy? Có phải tim lại đau hay không?" A Hạo nhào tới muốn đỡ tôi, nhưng bị tôi vung ra, tôi nhìn anh ta chằm chằm: "Đừng đụng tôi. . . tôi cảm thấy bẩn."

"Diệp, thật không phải là. . ." A Hạo còn muốn giải thích.

Tôi cố nén trái tim đau đớn, nhỏ giọng quát: "Tin nhắn có thể là người khác mượn điện thoại anh nhắn, cũng có thể vừa đúng tên là Hạo Hạo, vậy tìm bạn trăm năm thì sao? Tìm bạn trăm năm cũng là người khác giúp anh làm hay sao? Anh không biết gì hết hả?" Tôi không muốn buộc anh ta nói điều gì, bởi vì nghe chính miệng anh ta nói ra sự thật kia còn đau lòng hơn giết chết tôi, có thể nói tôi lừa mình dối người, nhưng mà tôi lại thật sự không muốn anh ta thừa nhận, mặc dù những điều đó đúng là sự thật.

A Hạo giật mình, vẻ mặt anh ta cũng không sót mất điều gì, mở tròn mắt nhìn vẻ mặt anh ta thay đổi. Anh ta giật mình là dĩ nhiên dễ thấy, có lẽ là anh ta cũng không biết, có lẽ là anh ta không có nghĩ đến tôi lại biết tất cả, cũng. . . quá nhiều khả năng, mà cực kỳ rõ ràng trên mặt anh ta chính là sợ hãi! Đúng, sau khi kinh ngạc là sợ hãi, tôi không có bị hoa mắt.

"Tìm bạn trăm năm? Cái gì là tìm bạn trăm năm?" Chỉ là trong nháy mắt, vẻ mặt của anh ta lập tức khôi phục bình tĩnh.

"Đại đội trưởng Tô anh tìm bạn trăm năm trên mạng." Tôi lạnh lùng nói ra câu nói đó.

Mặt của A Hạo biến thành màu tím đỏ, nói: "Diệp, em nói bậy gì đó? Làm sao anh tìm bạn trăm năm được chứ?"

Tôi nhìn anh ta, vẻ mặt của anh ta là đang thẹn quá thành giận sao?

Tôi không muốn cãi cọ gì với anh ta, cũng lười cãi cọ, nghĩ đến tin tức tìm bạn trăm nămđó, tôi chưa từng nhìn thấy, cho nên là thật hay giả tôi ít nhiều vẫn có chút hoài nghi, vì vậy tôi gọi điện thoại cho Tu Dĩnh trước mặt anh ta.

A Hạo càng lúc càng gấp, luôn đi tới đi lui, Tiểu Vương đang khuyên anh ta điều gì đó.

Tim của tôi cũng bởi vì tiếng “tút tút” của điện thoại mà tăng nhanh, trong lòng tôi vừa hi vọng Tu Dĩnh cho tôi câu trả lời phủ định, nhưng cùng với lúc hi vọng thấy rõ ràng con người thật của A Hạo. Nếu như A Hạo thật sự bị oan uổng , anh ta mắng tôi đánh tôi thì tôi cũng cam tâm, nhưng nếu như anh ta không phải bị oan uổng, đoạn tình cảm này tôi cũng vậy không cần thiết đi tiếp nữa. Tôi là thích tình cảm trong sạch, tôi không hy vọng yêu tôi lại có những phụ nữ khác thừa lúc vắng mà vào, hoặc là anh ta đang yêu tôi đồng thời lại đang ăn chơi đàng điếm bên ngoài.

Điện thoại di động bên kia vẫn vang, không ai nhận, mãi cho đến tiếng bíp bíp.

"Diệp, em không thể gán cho anh tội danh không có như thế, anh không phải Nhạc Phi." A Hạo xót xa nói, nét mặt sớm vặn vẹo bởi vì đau khổ, tôi chưa từng gặp A Hạo khổ sở như thế.

Tôi nhìn anh, không nói gì, dùng sức cắn môi, cho đến đôi môi rỉ ra máu, tôi nếm mùi máu tanh.

Tôi gõ thật nhanh trên bàn phím, nhấn mấy chữ: Tu Dĩnh, nếu như em còn xem chị là chị thì nói rõ mọi chuyện chị.

Gửi tin đi, đang đợi tin tức nhưng lòng đang cuồng loạn, tôi phát hiện tay của mình lại còn run, nắm chặt điện thoại.

Bên kia im lặng rất lâu, rốt cuộc điện thoại di động vang lên tiếng "tít tít", tôi không kịp chờ đợi mở tin nhắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.