Đạo Tâm: Những Điều Chưa Kể Của Đạo Tình

Chương 40




Ở năm thứ mười quen biết hắn, nàng biến thành cha của hắn.

-- Cỡ nào bi thương, cỡ nào tan nát lòng người qaq

Nam biến nữ thì cũng thôi đi, tỷ thành cha có phải hơi khẩu vị nặng quá hay không? Cái khả năng này. . . . . . Hình như cũng xảy ra chút vấn đề? Thang Mộ kìm lòng không được run rẫy. Quá đáng sợ, cái thế giới tràn đầy ác ý này quá đáng sợ.

Nhưng dù là vậy, nàng cũng không thể không cố gắng lấy dũng khí để đối mặt với cái thế giới mới mẻ có vợ, có con này. . . . . .

Nghĩ tới đây, nàng không thể không may mắn rằng khi mình vừa tỉnh dậy liền lập tức nói rõ ràng tất cả mọi chuyện. Khụ, nếu không để đến buổi tối lúc đi ngủ, vậy không phải rối rắm lắm sao? So với cô gái xa lạ, nàng vẫn muốn ngủ chung cùngđệ đệ nhà nàng.

Đối phương hình như vô cùng cảm động với hành động lịch thiệp này. Nhìn vào giọt lệ lung linh của cô gái, Thang Mộ lặng lẽ hất tóc. Làm người tốt, đây rất tự tin nha.

Khách quan mà nói, Jarrett mới thật sự làm cho nàng lo lắng. Kể từ sau khi tỉnh lại, hắn trầm mặc rất nhiều, không giống với tiểu thiếu gia không buồn không lo ngày xưa nữa, ngược lại càng ngày càng tiến tới với Jarrett mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy. Với loại biến hóa này, nàng không biết là nên vui, hay nên buồn.

Hơn nữa, hắn vẫn gặp ác mộng.

Hầu như mỗi buổi tối Thang Mộ đều bị hắn đánh thức từ trong mộng, rồi sau đó liền nhìn thấy bé trai trong lòng với sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, thỉnh thoảng lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại kêu lên thành tiếng. Lúc này nàng chỉ có thể đánh thức hắn khỏi giất mộng, ôm thật chặt lấy hắn, vỗ lưng hắn nói: "Verne, Verne, không sao, không sao. . . . . . Đừng sợ. . . . . ."

Cậu bé hít lấy từng ngụm từng ngụm không khí, rồi sau đó vùi đầu thật sâu vào trong ngực người trước mặt, hơi run rẩy, cho đến cảm giác nhiệt độ của đối phương đã quấn chặt lấy mình mới có thể cảm thấy an tâm một chút.
Nhưng mà -- bọn họ thật sự là cha mẹ hắn sao?

Chẳng biết tại sao thỉnh thoảng hắn lại nghĩ như vậy. Bởi vì hắn không cảm thấy một chút cảm giác quen thuộc nào ở trên người của mẫu thân, mà phụ thân. . . . . . Hắn luôn cảm giác mình không nên xưng hô như vậy với đối phương. Cho nên bình thường hắn có gọi ông ấy cũng sẽ gọi thẳng là "Rhea", không sai chứ?

Dần dần, khi thân thuộc hơn, hắn rất ít nghĩ như vậy nữa. Bọn họ đều đối với hắn rất tốt, sao có thể không phải là cha mẹ hắn được.

Đối với sự tin tưởng của cậu bé, Thang Mộ càng ngày càng rối rắm. Nàng thấy rằng hình như mình đã hoàn toàn quen thuộc với thân thể đàn ông này. Lúc trước đi nhà cầu thì còn theo thói quen ngồi xổm, hiện tại đi nhà cầu đã thành thói quen cởi quần móc lão Nhị. . . . . . Đây là cách mà bi kịch phát triển đó. Hãy tưởng tượng khi nàng trở lại thân thể chính mình, đi nhà cầu lại theo thói quen đứng. . . . . . Khốn kiếp! Hậu quả kia nàng thật lòng không dám nghĩ tới.

Điều đáng sợ nhất là, khi độ phù hợp thân thể càng cao thì một số đặc trưng mà tâm lý không thể kiểm soát của cơ thể nam giới cũng xuất hiện, ví dụ như buổi sáng thỉnh thoảng tỉnh lại --

"Rhea, người lấy cái gì đâm trúng con vậy?"

". . . . . . Mẹ nó!"

Ném bát! Cuộc sống này không có cách nào vượt qua mà!

Cái loại cảm giác cầm thú phụ (cha) công và tiểu bạch nhi (con) thụ là chuyện gì xảy ra? Mắt của nàng muốn mù được không?!

Thế nhưng, bởi vì hoàn cảnh gia đình, trong nhà chỉ có hai cái giường, không ngủ cùng con trai thì sẽ phải ngủ cùng vợ. Hơn nữa, mặc dù đã qua gần một năm, buổi tối Jarrett vẫn thường gặp ác mộng, không ở bên cạnh hắn thì nàng cũng không yên lòng.

Cứ như vậy rối rắm rối rắm, ngày cũng cứ như vậy trôi qua. Mà chân tướng về sự kiện ám sát lần đó cũng chầm chậm lộ ra.

Tình huống thật ra thì rất đơn giản. Một lần nàng lại đi ra ngoài mua thức ăn thì vô tình nghe được một tin tức -- mẹ ruột Jarrett muốn tái giá, mang theo một số lượng đồ cưới rất lớn .

Từ trước đến giờ dân thường luôn yêu thích chuyện bát quái về tình yêu của đám người thượng lưu, cho nên tin tức rất chi là sướt mướt này lưu truyền ở trong phố phường cũng không kỳ quái. Chỉ là. . . . . . Thang Mộ mới vừa nghe xong thì tim liền đập mạnh mấy cái, lại nhất thời không nghĩ ra được nguyên do. Mà Madeline đã nghe nàng nói qua về thân phận của Jarrett thì lại hiểu rõ phái nữ hơn nàng nhiều.

"Người đàn bà ác độc." Đây là đánh giá của Madeline.

"Có ý gì?" Thang Mộ vô cùng không ngại học hỏi nói.

Madeline buột mái tóc nâu xù xinh đẹp thành một bím tóc to dày, trừ hoa tươi thì không có bất kỳ thứ trang sức dư thừa nào nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp như trước. Trong ngôn ngữ cử chỉ của nàng ta để lộ ra tin tức báo cho Thang Mộ biết cô nàng hẵn không phải là một người dân bình thường, nhưng so sánh với thân phận và quá khứ của nàng ta, Thang Mộ hiển nhiên thấy hứng thú đối với chuyện của Jarrett hơn.

"Nếu như con trai của bà ta còn sống, bà ta cũng chỉ có thể làm một quả phụ."

"Ý của cô là. . . . . ." Thang Mộ hoảng sợ. Mặc dù sớm nghe nói vị bá tước phu nhân kia không thích Jarrett, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, suy đoán này có phảiquá đáng sợ hay không ?

"Ta có nghe nói, thằng bé là con trai duy nhất của lão bá tước, cũng chính là người thừa kế duy nhất. Nếu như hắn thừa kế tất cả, vậy những thân thích kia một chút mảnh vụn cũng không kiếm được. Hiện tại, tước vị của lão bá tước đã bị người khác thừa kế, tài sản cũng bị cắt nhỏ bảy tám phần, mà vị phu nhân kia lại tái giá một cách náo nhiệt như vậy." Madeline buông tay, "Chuyện này coi như không phải chủ ý của bà ta, cũng tuyệt đối không thoát được có liên can."

". . . . . . Thật là một người cặn bã." trong đầu Thang Mộ tràn ngập tức giận.

"Anh muốn báo thù?"

"Không." Thang Mộ cười khổ lắc đầu, "Nếu là ngày trước thì ta còn có thể suy nghĩ một chút, hiện tại. . . . . . Nếu như hành động không khôn ngoan thì chắc chắn sẽ liên lụy tới hắn và cô. Chờ nhìn thấy hắn của tương lai, ta sẽ báo cho hắn rõ chuyện này. Về phần có muốn báo thù hay không, đều dựa vào tâm ý của hắn. Dù sao, đó cũng là mẹ hắn." Mặc dù muốn giết chết bà ta, nhưng không ai có quyền quyết định sống chết của đối phương hơn Jarrett.

"Nói cũng phải." Sau khi suy tư một hồi, Madeline gật đầu, rồi sau đó đột nhiên cười nói, "Cách nói của anh thật là kỳ quái, chờ hắn lớn lên thì nói là lớn lên, 'nhìn thấy hắn của tương lai'? Hì hì, nghe thật thú vị."

". . . . . . Ha ha ha." Bí mật xuyên tới xuyên đi này hiển nhiên là không thể nói.

Nhưng là, Thang Mộ muốn trải qua cuộc sống bình thản, không có nghĩa là sẽ có thể tiếp tục trôi qua như vậy. Dù sao đi nữa, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Jarrett thì hắn đã gặp phải tình huống như thế.

Sang năm thứ ba, thân thể Madeline suy yếu khủng khiếp. Giống như đã sớm tiêu xài hết tất cả khỏe mạnh cùng sinh mạng, nàng ta bắt đầu thường xuyên phát sốt. Mới bắt đầu thì một tháng một lần, đến cuối cùng, một tháng có tới ba bốn lần. Thang Mộ biết, thân thể của nàng ta đã sắp đến cực hạn.

Mà chính Thang Mộ cũng vậy. Đồng thời khi Madeline bị bệnh, nàng cũng dần dần bắt đầu có hiện tượng ly hồn (hồn rời khỏi xác). Người ngoài nhìn nàng thì cũng chỉ có vẻ là đang ngẩn người, nhưng trong lòng nàng biết rõ -- cảm thụ bay lượn ở giữa không trung nhìn xuống chúng sinh thật không dễ chịu. Mặc dù số lần không nhiều lắm, nhưng nàng cũng biết, thời gian của thân thể này sợ là cũng không còn nhiều nhặn gì.

Nàng cực kỳ khẳng định, một khi Madeline qua đời, thân thể này cũng sẽ theo đó mà mất đi tác dụng -- có lẽ đây chính là một chút chấp niệm cuối cùng còn giữ lại của người đàn ông tên Rhea này nói cũng không chừng.

Chuyện này nàng không nói cho bất kỳ kẻ nào. Nhưng cái thứ gọi là ''Yêu" này luôn luôn gây ngạc nhiên không lường trước được. Một hôm nào đó, sau khi Madeline uống hết chén thuốc mà nàng đưa đi, đột nhiên hỏi "Anh có phải cũng sắp chết hay không?"

"Làm sao cô biết?"

". . . . . ."

". . . . . ." Thang Mộ che miệng, vô ý đã nói lỡ miệng rồi.

"Quả nhiên . . . . . ." ánh mắt của Madeline tăm tối dần, "Lúc nào?"

"Chắc là, sau khi cô chết?"

"Phốc. . . . . ." Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Thang Mộ, nàng ta rõ ràng là đã nở nụ cười, "Cảm giác đối thoại của chúng ta rất kỳ quái."

Thang Mộ suy nghĩ một chút, cũng không khỏi nở nụ cười: "Ừ, xác thực rất kì quái."

Rồi sau đó, hai người đều trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Madeline mở miệng lần nữa, nàng ta nói: "Đưa Verne đi thôi."

"Cái gì?"

"Tận mắt thấy người thân và bằng hữu của mình chết đi, thực sự quá tàn nhẫn." Madeline nhìn về phía Thang Mộ, trong ánh mắt tràn đầy thành khẩn. "Mặc dù không còn nhớ, nhưng thằng bé đã trải qua loại chuyện như vậy một lần, không nên để cho đứa trẻ có kinh nghiệm lần thứ hai, không phải sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.