Đạo Tâm: Những Điều Chưa Kể Của Đạo Tình

Chương 17




Được xây trên nề nhà máy giầy cũ của thị trấn Clickers là tụ điểm vui chơi ban đêm mới nhất và cao cấp nhất, mặc dù như nhận xét khô khan của James thì căn cứ vào tiêu chuẩn của các câu lạc bộ trên đời, chỗ này khó có thể gọi là xuất sắc. Khi họ đến nơi, anh ta bước quay lại quầy bar và tỏ ra cau có hơn bao giờ hết.

Khi mắt đã quen với thứ ánh sáng lờ mờ nơi đây, Lizzie đưa mắt nhìn khắp phòng để tìm Lydia.

‘Ê, lại đây, nhảy đi nào!’. Charlie xuất hiện và nắm lấy tay Jane. ‘Anh đã nói James gọi đồ uống nhưng mọi người còn đang phải xếp hang dài, vì thế mình cứ nhảy đi đã!’

Vừa nói, anh vừa kéo chị cô về phía cầu thang xoắn dẫn đến tầng dưới sân khấu.

‘Ồ, chỗ này hay quá’. Emily háo hức thốt lên rồi nhún nhảy nhưng chẳng theo nhạc gì cả. ‘Này, cậu nghĩ sao, anh chàng kia đang cô đơn hay sao ấy nhỉ? Liệu đã có ai chưa chẳng biết?’

Cô ngó về phía một anh chàng vận quần jeans tơi tả, tóc dài, cao lêu đêu, đang dựa lưng vào quầy bar và trân trối nhìn chai bia trước mặt.

‘Emily, trông anh ta kinh quá’. Lizzie nghệt mặt. ‘Cứ như cả tuần rồi chưa tắm ấy. Cậu bị hấp dẫn vì cái gì thế?’

Emily nhún vai. ‘Anh ta là đàn ông, chỉ có một mình, và nếu đủ khả năng chi trả để vào đây, có nghĩa là anh ta có tiền’, cô đáp. ‘Và hơn nữa, mình rất hay bị hấp dẫn bởi những thứ ẩn giấu đằng sau vẻ bẩn thỉu nhếch nhác’.

‘Thôi nào, cậu có thể kiếm được ai đó khá hơn anh chàng này nhiều’, Lizzie quả quyết với bạn, rồi cố đi vượt qua những người đang nhảy, tiến về phía một nhóm các cô gái đang cười khúc khích ở một góc xa.

‘Cậu nói thì dễ rồi, vì cuộc sống tình yêu của cậu đã được an bài cả’, bạn cô ngắt lời. ‘Cậu có mọi thứ: vóc dáng, trí tuệ, khuôn mặt. Còn những người như mình thì không thể kén chọn được đâu’.

‘Ồ, thôi cái bài than thân trách phận đó đi, Emily, vì Chúa’, Lizzie cắt ngang. ‘Chỉ cần cậu để ý một chút là…’.

‘Là sao? Tiếp đi, cậu nói nốt đi. Là giống cậu hơn phải không?’

Emily òa lên khóc, Lizzie đam hoảng.

‘Emily, mình xin lỗi, thành thực đấy, mình không có ý như thế, không bao giờ’.

Cô chạm vào tay bạn, thấy mình thật tồi tệ vì đã quá vô tâm.

‘Chỉ vì mình cũng đang tâm trạng… những gì cậu nói… thế này, Toby và mình… bọn mình chia tay rồi. Cậu thấy không, giờ mình cũng có đôi có cặp gì đâu. Đúng, mình đã từng nhưng…’.

Emily ngừng khóc.

‘Cậu và Toby chia tay ư? Mình không thể tin được điều đó’. Cô sửng sốt nhìn Lizzie. ‘Làm sao anh ấy dám bỏ cậu? Mình không tưởng nổi anh ấy dám làm thế’.

‘Emily, mình bỏ anh ấy’, Lizzie thú nhận.

‘Cậu loạn trí rồi, đúng không? Hay cậu đã tìm thấy ai khác?’

‘Thực lòng’, Lizzie nói. ‘Ngay bây giờ thì mình chẳng muốn dính đến bất kỳ ai cả. Với mình lúc này, dính với ai cũng giống như tự sát’.

‘Thế… thế là Toby giờ cũng chưa có ai à?’

Mặt Emily bừng sáng.

‘Mình đoán là thế’, Lizzie mỉm cười.

‘Tuyệt’, Emily đáp. ‘Vậy mình sẽ mời anh ấy’.

‘Đến đâu?’

‘Sinh nhật lần thứ 18 của mình, cậu ngốc ạ’, Emily nói. ‘Cậu phải ghi vào nhật ký đi’.

‘Ồ phải rồi, nhưng…’.

‘Điều đó với cậu cũng chẳng sao mà’, Emily nhanh nhẹn cắt ngang. ‘Lúc nào cậu chả có cả tá bọn con trai lẵng nhẵng bám theo. Mà bữa tiệc của mình, có vẻ mình không có nhiều bạn trai, nếu Toby đến, mình có thể…’.

‘Tất nhiên rồi’, Lizzie nói, dù biết rõ vào ngày đó thì Toby cũng đã đi du thuyenf ở Hy Lạp. Nhưng cô quyết định tốt nhất là không nói gì cả. ‘Giờ chúng ta có thể bỏ qua chủ đề này và đi tìm em mình được không?’

‘Cậu tìm nó đi nhé’, Emily nói. ‘Mình phải vào nhà vệ sinh. À, gửi cho mình số điện thoại của Toby, được chứ?’

‘Emily Lucas, cậu cứ như một người khác ấy’.

Lizzie quay đi về phía cầu thang xoắn. Cô phát hiện ra Amber, váy tốc lên tận đùi, đang ngồi trên đầu gối một cậu chàng tóc đen, xoăn trông rất hoang dã và mắt thì đờ đẫn; ở đầu kia căn phòng, cô nhìn thấy Lydia, vây quanh là một đám con tri đầy vẻ ngưỡng mộ. Cô em cô đang nhún nhảy theo điệu gõ của ban nhạc sống với tất cả sự lọc lõi của một người đã từng vào vòng chung kết cuộc thi Chỉ nhảy mà thôi. Nhìn cô em đá chân vào không khí, lắc lắc hông và cong môi đầy khêu gợi với hết cậu này đến cậu kia. Lizzie bị giằng xé giữa một bên là cảm giác ghen tị với sự tự tin của em gái, còn bên kia là sự giật mình vì những tín hiệu mà em mình đang phát đi. Nhín cái cách cô em biểu diễn, không hỏi cũng biết tại sao các vệ sĩ gác cửa câu lạc bộ không them hỏi thẻ căn cước của nó khi qua cửa.

‘Lydia!’

Nhìn thấy chị mình, cô em cười toe toét, vừa tiếp tục nhún nhảy theo điệu nhạc vừa di chuyển đến chỗ cô chị, kéo theo Denny và một chàng nữa.

‘Xin chào’, cô hoan hỉ nói. ‘Thế là chị đã đến. Nơi này hày đấy chứ. À mà đây là Zak. Ai nữa kia? Jane à? Anh chàng Charlie đó đâu rồi?’

‘Em mà về nhà là gặp rắc rối đấy’, Lizzie nói, cố tình lờ câu hỏi của em. ‘Bố sẽ cho em một trận nên thân’.

‘Vâng, chắc chắn là thế rồi’, Lydia phá lên cười. ‘Nhưng bố chẳng làm gì cả. Bố sẽ chỉ lên lớp cho em thôi’.

Cô quay lại với Denny và khúc khích cười.

‘Song không ngăn được em đâu. Dù sao thì em cũng phải có niềm vui của em chứ. Bố mẹ không thể lấy hết mọi niềm vui của em, phải không?’

Nói đến đó, cô nắm lấy tay Denny.

‘Đi nào, đi mua cho em đồ uống đi. Em sắp chết khô vì khát rồi’.

Nhìn cách hai đứa vừa huyên thuyên trên cầu thang, theo sau là cả đám đông, Lizzie chợt thấy sao mình ngốc thế. Cô cũng gần 18 tuổi rồi, layh Chúa, đáng lẽ cô cũng phải tham gia tiệc tùng chứ không phải chỉ suốt ngày lo lắng cho cô em mà giờ nó cũng thừa khả năng tự lo lắng cho mình rồi.

Cô chạy trở lại phía cầu thang, đúng lúc giai điệu bản Purple Pigeon mà cô yêu thích cất lên trong khi ban nhạc tạm nghỉ. Đến cuối bản nhạc, khi âm nhạc tắt dần cũng là lúc cô nghe thấy ai đó nhắc tên mình.

‘Mình với Lizzie Bennet ấy à? Vì Chúa, Charlie, hẳn là cậu đang đùa đấy chứ!’. Cái giọng đứt quãng không lẫn vào đâu được chính là giọng James.

Lizzie nhẹ nhàng lùi lại, ngồi ngay xuống bậc thang và cố đoán xem họ đang nói về chuyện gì.

‘Lizzie thì sao nào?’. Charlie hỏi. ‘Được rồi, đúng là cô ấy không gây ấn tượng mạnh như Jane. Quả thật Jane đẹp tuyệt nhưng…’.

‘Charlie, cô nào mỉm cười với cậu cậu chả thấy tuyệt đẹp’, James nói. ‘Được, mình đồng ý là Jane xinh đẹp kiểu không màu mè, kiểu dễ thương của các cô công chúa trong các phim hoạt hình Disney. Nhưng còn Lizzie? Sao mình phải phí thời gian cho cô ta cơ chứ?’

‘Mình muốn đưa Jane đi đâu đó, cậu biết đấy, mình muốn tìm hiểu thêm về cô ấy’, Lizzie nghe Charlie nói nhẹ nhàng vẻ ngượng ngùng. ‘Và chúng ta không thể để mặc Lizzie một mình được’.

‘Cứ như là việc của mình ấy nhỉ?’. James cắt ngang. ‘Thôi đi, Charlie. Mình nói với cậu rồi mà, mình đến đây để khuấy động bản thân một chút. Mình đã có một năm quá kinh khủng rồi’.

‘Chính xác! Nhưng cậu phải đi tiếp, phải sống vui vẻ chứ’.

‘Và mình làm thế bằng cách tiêu phí thời gian vào một cô học sinh ngạo mạn à, đó là còn chưa kể cái bà mẹ kinh khủng nữa’.

‘Mình không đề nghị cậu làm vui lòng bà mẹ đâu nhé?’. Charlie trả đũa. ‘Và dù sao, nếu có ai đó ngọa mạn, thì chính là cậu đấy. Cái kiểu cậu nói về các trường công giống hệt một kẻ tự cao tự đại’.

‘Chính Lizzie bắt đầu trước khi hết lời khen cái học viện chết tiệt đó đấy chứ’, James nhún vai. ‘Chẳng đời nào mình nghĩ như thế. Và Chúa ơi, lại còn cô em gái nữa? Một kiểu Dấu ấn thế kỷ chắc?

‘Cậu biết không? Mình phát mệt vì lúc nào cậu cũng tìm đủ thứ khiếm khuyết của mọi người, mọi vật quanh cậu’.

‘Mình chỉ sống trong một thế giới thực và nhìn mọi thứ đúng như chúng có mà thôi’, James đáp. ‘Đó mới là thái độ của một người trưởng thành’.

Charlie thở dài lắc đầu.

‘Đó là thái độ một chiều, lúc nào cậu cũng chỉ nhìn thấy mặt trái của sự vật’, Charlis nói, ‘nhưng tùy cậu thôi, dù sao mình cũng sẽ đề nghị Jane và nếu Lizzie…’.

Đúng lúc đó, Lizzie bị một nhóm các cô gái đẩy bật ra khỏi chỗ đang náu và Charlie bắt gặp ánh mắt cô.

‘Lizzie!’. Mặt Charlie tái đi. Hẳn anh ta đag mong mặt đất nứt ra và chôn sống mình luôn. Trong khoảnh khắc, lúc bước đi, Lizzie thấy ái ngại cho Charlie. Nhưng khi James quay mặt về phía cô với nụ cười nhạo bang trên môi, thì cô quyết định là, nếu Charlie ngu ngốc đến mức làm bạn với một kẻ ngạo mạn như Jame, thì chính anh ta cũng có vấn đề. ‘Jane vừa đi vào nhà vệ sinh và bọn anh… Ồ! Cô ấy đây rồi’.

Sự nhẹ nhõm tỏa ra trên mặt Charlie, rõ rệt như thể sờ thấy được.

‘Lizzie, có chuyện gì thế em?’. Jane luôn nhận ra ngay sự tức giận hay buồn bã của cô em mà không cần nói lời nào.

‘Em về đây’, Lizzie nói.

‘Về ư?’. Charlie thốt lên. ‘Nhưng không cần phải… Ý anh là, chúng ta có thể đi ăn pizza chẳng hạn?’

‘Ôi, xin anh!. Lizzie cắt ngang. ‘Em sẽ căm ghét chính mình vì làm tốn thời gian của bạn anh’.

Cô chằm chằm nhìn James.

‘Chỉ cần nghĩ anh ta xấu hổ thế nào là vì phải tốn thêm một giờ cho mấy đứa học sinh trường công ngọa mạn là đủ lắm rồi!’

Cô đi qua họ về phía một cái bàn ở góc, nơi cả Amber và Lydia đang la hét, cười ầm ĩ và quay tít những chiếc ô giấy trong các ly cocktail trên đầu Tim và Denny.

‘Có hai lựa chọn’, Lizzie cắt ngang. ‘Về nhà ngay bây giờ và chị sẽ cố gắng che giấu mọi việc cho em, hoặc ở lại đây và hứng lấy mọi bài ca ở nhà!’

‘Chúa ơi, có việc gì với cái kiểu đàn chị vĩ đại gắt gỏng khó chịu thế nhỉ?’. Amber cười khẩy. ‘Lydia, cậu nói đúng, chị cậu cần phải học cách hưởng thụ cuộc sống!’

‘Lydia, lần cuối cùng đấy’, Lizzie bắt đầu, nhưng cô chưa kịp kết thúc thì Jane đến đứng bên cạnh.

‘Có chuyện gì thế? Đừng đi mà em. Charlie nói…’.

‘Em không quan tâm Charlie nói gì cả’, Lizzie đáp rồi kéo chị sang một bên. Nhưng nhìn vẻ buồn phiền trên mặt chị, cô đánh cố nở một nụ cười nhăn nhó. ‘Charlis rất tốt, thật sự là thế nhưng cái cách anh ấy chọn bạn thì… Chị có biết James gọi em là gì không?’

‘Là gì?’

‘Anh ta bảo… Mà thôi, chị để ý làm gì, em sẽ nói với chị sau. Giờ, em không muốn làm hỏng buổi tối của chị. Em gọi taxi về được mà’.

Thành thực mà nói, Lizzie thấy mình hình như cũng hơi ngốc. Tại sao cô không thể lờ tịt cái gã James ấy đi, hoặc tốt hơn là gặp thẳng anh ta? Nói toẹt vào mặt anh ta rằng anh ta là một kẻ ngu ngốc, kiêu căng, ngạo mạn như thế nào? Tại sao cô không thể làm thế…?

‘Charlie nói nếu em có thể ở đây thêm một chút nữa, an hấy sẽ đưa tất cả chúng ta về nhà’. Jane đặt tay lên vai em gái và nhìn cô vẻ nôn nóng. ‘Cả Lydia nữa, được không em?’

‘Và cái gã James kia chứ gì? Em phải ngồi chung xe với anh ta à?’

‘Lizzie!’

‘Được rồi, được rồi’, Lizzie giơ hai tay đầu hang. ‘Nhưng đừng hy vọng em mở mồm nói gì đấy nhé? Chừng nào em còn sống, đừng hòng em nói một từ nào với anh ta’.

Hai giờ sau Lizzie buông mình xuống giường của Jane, và trút hết nỗi bực dọc cho chị trong 10 phút liên tục.

‘Được rồi, chị đồng ý, dung những lời lẽ như thế thì thật quá đáng’, Jane đành nhượng bộ. ‘Nhưng thành thực mà nói, em đừng đánh giá anh ấy khắc nghiệt quá. Charlie kể với chị là, James vừa phải trải qua mấy năm cực kỳ khó khăn’.

‘Ồ phải rồi, nên anh ta nghĩ là bình thường khi trút nỗi thống khổ của mình lên cả những người khác’, Lizzie đáp. ‘Và buộc tội cho tất cả chúng ta nữa chứ’.

‘Thôi nào, em phải thừa nhận là…’

‘Em biết, em biết’, Lizzie thở dài. ‘Đúng là mẹ đã xử sự thật kinh khủng, và Lydia, thì vẫn là Lydia. Nhưng em không phải một kẻ ngạo mạn. Em chỉ nghĩ về bản thân thôi. Và không giống cái gã James Darcy Tôi- chỉ - tin tôi đó. Em không gắn cả cuộc đời mình vào những định kiến hẹp hòi, lỗi thời của cái tầng lớp quý tộc đó!’

Jane phá lên cười.

‘Sao em không quên chuyện đó đi và đi ngủ đi nhỉ?’ cô khuyên. ‘Nếu nó khiến em khó chịu đến thế, thì đừng nghĩ về nó nữa’.

‘Quá đúng’, Lizzie gật đầu. ‘Em chắc là anh ta cũng chẳng mất ăn mất nghủ vì những thói xấu của chính mình đâu. Vì thế tại sao em phải hành hạ bản thân chứ? Hơn nữa, em biết thừa là bây giờ chị cũng muốn được yên để đắm chìn vào những giấc mơ hấp dẫn về cái anh chàng Charlie đó rồi’.

Lizzie cười phá lên, tránh cái gối mà Jane cố ném về phía mình, rồi đi về phòng ngủ.

Giá cô có thể nghe thấy cuộc đối thoại đúng lúc đó cũng đang diễn ra trong phong bếp nhà Netherfield khi Caroline, James, Charlie dọn dẹp đồ thừa trong cái tủ lạnh ngoại cỡ, hẳn cô sẽ không ngủ dễ thế.

‘Cậu nhận ra rồi chứ?’, Charlie nói, nhìn James giận dữ, ‘lý do duy nhất khiến buổi tối đột ngột bị rút ngắn là vì Lizzie nghe thấy những lời dằn hắt của cậu. Thế nên cảm ơn cậu, cảm ơn cậu một triệu lần’.

‘Nghe này, tất cả những gì mình muốn nhấn mạnh, đó là cái nhà bennet ấy không thuộc về tầng lớp của chúng ta. Rõ như ban ngày vậy; họ là những kẻ mới phất, họ chẳng thuộc về tầng lớp nào cả. Cậu nghĩ họ sẽ có thể hòa nhập vào thế giới của chúng ta ư? Mình không nghĩ thế đâu’.

‘Tuyệt đối đúng’, Caroline xen vào, nhón một miếng pate cá hồi với bánh quy bỏ vào mồm. ‘Dẫu sao, em thấy chị Jane cũng có vẻ khá dễ thương, nhưng Lizzie thì, Charlie, làm sao anh nghĩ là James có thể hợp với một cô gái như thế nhỉ?’

‘Lạy Chúa, anh không yêu cầu cậu ấy cặp kè với Lizzie, mà chỉ là xử sự một cách văn hóa thôi. Anh thấy nhà Benne cũng được. Việc họ thiếu những đăc jquyeenf mà chúng ta có, không đồng nghĩa họ là tầng lớp hạ đẳng’.

‘Cùng lắm, cậu cũng mới biết Jane được 5 tiếng’, James lập luận. ‘Đừng là tật cũ khó bỏ, cậu gặp một cô gái và ngay lập tức não cậu tê liệt’.

‘Ngừng lại đi’.

‘Thôi được, thế chúng ta đánh cuộc nhé?’. James cắt ngang, rồi mỉm cười. ‘Cứ cho là mình sai đi. Có thể, mình thừa nhận là đánh lẽ mình chỉ nên giữ những ý nghĩ của mình ở trong đầu thôi, nhưng mình không phải loại người như thế’.

‘Cho cậu nói lại lần nữa đấy’, Charlie lẩm bẩm.

Thôi được, mình sẽ không nói gì nữa. Nhưng ví dụ trong 3 tuần tới, khi mình rời đây đi, mình cược 100 bảng với cậu là đến lúc đó, cậu sẽ nhìn ra lẽ phải và sẽ bỉ Jane như vứt bỏ một cái đĩa đựng một món không nuốt nổi, giống như cậu ta đã làm với Claudia và Pandora mà thôi’.

‘Claudia lừa dối mình, còn Pandora thì hóa ra là một người ái nữ’, Charlie vặn lại.

‘Được. Vậy từ giờ cậu đừng có chỉ trích nhà Bennet nữa nhé. Nếu cậu đúng, và Jane không giống như bề ngoài của cô ấy, thì mình sẽ trả tiền cho cậu. Thỏa thuận thế nhé?’

‘Nhất trí!’. James đập tay với Charlie. ‘Mình rất thích những vụ kiếm tiền dễ dàng thế này’.

Với Meredith, Katia và Lydia thì còn cả tuần nữa các cô mới được nghỉ hè. Lizzie thì quá bận, không chỉ giúp các công việc ở trường, cô còn tham gia luyện tập cho một buổi hòa nhạc của nhóm nhạc khí trong dàn nhạc Thanh niên trung du miền đông và cho kỳ thi hát năm thứ 8 của cô nữa. Nhưng với Jane, giờ đang là cuối năm thứ nhất Đại học Luân Đôn, có thể coi như kỳ nghỉ hè đã bắt đầu rồi. Thế nên khi nhìn thấy chị mình đang vội vàng ăn sáng một bát ngũ cốc to và hoa quả khô lúc 7 giờ rưỡi sáng thứ hai, Lizzie hơi ngạc nhiên.

‘Chị đang làm gì thế?’. Cô vừa hỏi vừa đánh bóng cái kèn co Pháp của mình. ‘Hôm thứ sáu, chị còn nói rằng chị muốn được ngủ nướng cả tuần cơ mà’.

‘Ừ, đúng là chị nói thế’, Jane lẩm bẩm, tránh ánh mắt Lizzie. ‘Có điều, tối qua chị nhận được tin nhắn của Caroline. Cô ấy mời chị đi cưỡi ngựa. Và Charlie…’.

Cô ngừng lại, hé mắt nhìn Lizzie.

‘À, có thể anh ấy cũng đến’, cô nói nốt, hơi đỏ mặt. ‘Anh ấy thực sự dễ thương, em cũng nghĩ thế mà phải không? Khá nhạy cảm và…’.

‘Dễ thương, rõ rồi. Nhưng nhạy cảm? Em không nghĩ thế đâu’, Lizzie đáp. ‘Ít nhất thì không phải thế trong việc chọn bạn. Cái gã James tự phụ đó’.

‘Ồ, Lizzie, em vẫn chưa bỏ qua cho anh ấy à’, Jane trêu. ‘Em lúc nào cũng thế, cứ khăng khăng theo ý mình thôi! Dù sao, nếu Charlie thích anh ta, hẳn anh ta không thể tồi đến thế được’.

‘Jane, em biết là chị nhân từ với cả vũ trụ, thậm chí còn có thể tha thứ cho cả Osama bin Laden nếu cần, nhưng trừ cái gã đó ra nhé!’

Lizzie mở tủ lấy một hũ sữa chua. ‘Dù sao thì đừng phí thời gian nói về cái gã James Darcy đó nữa. Chị và anh Charlie thì sao? Ý em là…’.

‘Đừng vội thế em’, Jane cười phá lên. ‘Anh ấy đơn thuần là một anh chàng dễ thương; cô em gái anh ấy lại có mấy con ngựa. Thật may mắn là chị vẫn chưa quẳng mấy cái quần cưỡi ngựa của chị đi, có thể hơi chật, nhưng vẫn mặc được’.

Cô liếc nhìn đồng hồ trong bếp.

‘Chị phải đi thôi’, cô nói. ‘Caroline dặn chị phải có mặt ở đó lúc 8 giờ. Cô ấy thật tử tế vì đã mời chị phải không?’

‘Ừm’.

‘Ý em là gì?’. Jane hỏi, bỏ bát vào máy rửa bát và ăn vội thêm vài miếng trái cây nữa.

‘Ồ, không có gì’. Lizzie thở dài. ‘Chỉ có điều, sao nhỉ, cô ấy kiêu căng quá. Chị không thấy vậy sao? Chị biết đấy, cái kiểu nói về trường công và tất cả mọi thứ. Chẳng lẽ chị thấy thế là hơi quá à?’

‘Không, chị không thấy thế’, Jane nhấn mạnh. ‘Nếu ai đó hơi quá thì đó là mẹ, và Lydia’.

‘Chị không phải nhắc em đâu’, Lizzie rên rỉ. ‘Em cứ nghĩ là mẹ mong muốn một cuộc sống yên bình sau khi đã hành động lố bịch ở bữa tiệc? Nhưng nhìn cái cách mẹ xử sự hôm qua ở nhà thờ thì…’.

‘Chị đoán là mẹ quá quen với vai trò của mẹ ở nhà thờ Thánh Peter rồi, nên giờ mẹ cũng muốn ghi dấu ấn gì đó ở nơi ở mới này’, Jane giải thích, ‘và suy cho cùng thì mẹ cũng chỉ nói sự thật về chất giọng cao tuyệt vời của em và cố gắng kêu gọi thêm sự ủng hộ cho chiến dịch chống xây dựng cột điện thoại thôi mà’.

Cô rón rén đưa tay nới lỏng thắt lưng quần cưỡi ngựa và tháo nút trên cùng.

‘Hơn nữa, khi uống cà phê, mẹ đã nghĩ ra một ý tưởng là chiến dịch nên tập trung vào điểm là cột điện thoại đặt quá gần trường tiểu học’, Jane thêm vào. ‘Đó là một ý hay đấy chứ’.

‘Mẹ lấy ý tưởng đó từ em mà’, Lizzie mỉm cười. ‘Nhưng đúng rồi, mẹ bắt đầu bằng việc chỉ ra một việc hiển nhiên như thế cũng tốt lắm rồi. Em chỉ ước giá mẹ đừng có ầm ĩ quá về việc này, lại còn trước mặt toàn những người như James nữa chứ’.

‘Chị tưởng em không muốn nhắc đến tên anh ta cơ đấy’, Jane nhận xét. ‘Chẳng lẽ việc anh ta nghĩ thế nào lại quan trọng đến thê?’

Lizzie định đáp lại nhưng rồi lại thôi. Rõ rang là chẳng có gì quan trọng cả. Tại sao ý kiến của một kẻ khó chịu nhất trên thế giới mà cô đen đủi gặp phải lại khiến cô phải quan tâm cơ chứ?

Đến sáng thứ năm thì Lizzie nhận ra, hình như không ai trong gia đình có một tuần căng thẳng như cô. Các buổi tập có vẻ không được tốt lắm, và kỳ thi hát khiến thần kinh cô căng lên. Cô phải thi thật tốt, thật tốt; không ai trong nhà biết về kỳ thi, kẻ cả Jane. Kỳ thi sẽ quyết định xem cô có lấy được bằng xuất sắc hay không. Cô chưa bao giờ chia sẻ những kế hoạch của mình cho Jane. Nói ra những kế hoạch đó có thể sẽ gặp đen đủi.

Emily thì nhất định đòi đến trường mỗi ngày, lấy cớ giúp cô chuẩn bị trang phục và đưa ra những lời nhận xét hữu ích, nhưng thực tế là để ngắm bắp chân rắn chắc của Toby từ cửa sổ phòng tập nhạc vì cậu ta đang làm huấn luyện viên cho các đội tập trong sân có mái che. Lizzie thì chẳng còn chuyện gì với Toby, nhưng cô cũng không muốn cứ 10 phút lại phải nghe về những cơ bắp tuyệt vời với cái lưng hấp dẫn của cậu ta.

Katie và Lydia đi thực tập môn Địa lý ở khu Brecon Beacons. Katie đã gửi đến 8 tin nhắn dài lê thê đầy ắp những nỗi lo sợ vô cớ về nhện, về các suất ăn sẵn đựng trong túi nilon, và về việc Lydia trốn đi với anh chàng Henson nào đó. Còn Lydia thì chẳng gửi tin gì, chắc hẳn vì quá bận rộn với cậu bạn trai mới ấy.

Meredith, hả hê vì được trao giải “Sinh viên vì sinh thái” của năm nhờ khuấy động phong trào sinh thái ở trường, được tờ báo địa phương và Đài phát thanh thị trấn Meryton phỏng vấn, đã quyết định đi theo sự nghiệp mà cô gọi là nhà báo sinh thái. Thậm chí, cô còn đề nghị tờ Biên niên sử Meryton là, cô sẽ gửi đăng hang ngày các bài viết của cô về chuyến đi nghỉ sắp tới đến khu hoang dã và ngập nước ở Fens với Nhón thanh niên vì bảo tồn.

Bà Bennet quá bận rộn với việc làm áp phích cho cuộc vận động. Ông Bennet thì đêm nào cũng làm việc thật muộn để có thời gian nghỉ khi Drew đến, sau đó lại thư giãn bằng cách bật bản The Ring Cycle trên dàn âm thanh mới ở mức to nhất khiến Lizzie không thể nào tập được bản công – xéc – tô cho kèn co của mình.

Và tệ hơn nữa là, lá thư mà Lizzie đang khát khao mong đợi, nhưng tuyệt nhiên không ai trong nhà hay biết, vẫn chưa đến.

Jane không hề nản lòng, đều đặn tuần ba lần sang tàu ngựa, mặc dù Lizzie hơi nghi ngờ động cơ thực sự của Caroline khi mời chị cô đến. Jane cũng thú nhận mới được cưỡi ngựa có một lần. Thời gian còn lại cô toàn rửa máng ăn, dọn chuồng và chuyển phân ngựa. Trong khi đó Caroline chỉ mải trêu chọc James, rêu rao việc cô ta đã từng hấp dẫn hàng tá chàng trai như thế nào, và khẳng định không ai hấp dẫn và cường tráng như James Darcy ra sao.

‘Chẳng lẽ cái cô nàng đó không khiến chị phát nôn à?’. Sáng hôm đó, Lizzie phản đối, khi cô đang đứng trong bếp đợi bố đưa đi, trong lúc bố cô uống nốt cốc cà phê thứ hai và lướt qua cuốn catalo các đĩa CD mới nhất của ông.

‘Nếu em biết cô ấy nhiều hơn, em sẽ thấy cô ấy cũng dễ thương thôi. Hẳn là rất kinh khủng vì phải học trong một trường toàn con gái suốt mấy năm trời. Và rõ rang là cô ấy thích James phát điên, giống hệt như em với Toby trước kia’.

‘Em hiểu rồi’, Lizzie nhún vai, mặt dài ra. ‘Và chị thích đến đó?’

‘Ồ cũng vui mà’, Jane cam đoan với cô em. ‘Chị đang quen dần với việc có các chú ngựa ở bên. Và điều hay nhất là…’.

Lizzie không kịp khám phá điều hay nhất của chị vì đúng lúc đó thì mẹ cô ào vào phòng.

‘Nó đến rồi, đến rồi’, bà hét lên. ‘Jane, con lái xe của mẹ đi ra đi nhé, xe tải không thể đi vào đường nhà ta được’.

‘Cái gì đến hả mẹ?’ Lizzie hỏi.

‘À, đồ gỗ mới, tất nhiên rồi’, mẹ cô tuyên bố. ‘Cho phòng ngủ của khách’.

‘Nhưng chúng ta đã có đủ đồ gỗ rồi mà’.

‘Gì cơ? Cái thứ cũ kỹ mà bà con để lại ấy hả?’. Mẹ cô nói. ‘Đừng ngớ ngẩn thế chứ! Ở vị trí chúng ta bây giờ ư? Bà Vanessa cũng có một cái giường trượt tuyệt vời như thế này trong phòng ngủ cho khách ở nhà bà ấy’.

‘Làm sao mà mẹ biết được?’. Jane hỏi.

‘Ồ, Jane ơi’, bố cô mỉm cười, đặt chiếc cốc cà phê vào máy rửa bát. ‘Mẹ con đã tự giao cho mình nhiệm vụ điều tra toàn bộ căn nhà của bà ấy khi chúng ta đến đó vào cuối tuần trước. Trước tiên là mẹ cần phòng tắm gấp đến nỗi không đợi được mà phải lên gác, rồi sau đó mẹ con lại để quên túi trên sàn và rồi – cái này thì bố phải thừa nhận là mẹ cực kỳ sáng tạo – mẹ con quyết định là phải tận mắt xem cái cột điện thoại liệu sẽ phá hỏng tầm nhìn từ phòng ngủ nhà ông bà Bingley thế nào. Chà, thật là ý nhị phải không?’

Ông nháy mắt với Lizzie.

‘Việc tiếp theo mà bố biết là mẹ đến hiệu Parsonson và đặt hang chính xác một bản sao các món đồ gỗ của bà Vanessa’.

‘Đồ của bà ây màu trắng, còn của em là màu kem Pari’, bà Alice cắt lời. ‘Người bán hang nói màu trắng là mốt của năm ngoái rồi. Còn đồ của em được chụp trong tờ Thời báo chủ nhật’.

Bà dừng lại, rõ ràng là đợi xem có ai hưởng ưng không. Khi chẳng thấy ai nói gì, bà quay sang ông Harry.

‘Điều chán nhất là’, bà tuyên bố, ‘cái thằng Drew đó sẽ là người đầu tiên dùng nó’.

Bà khịt mũi khi hộp thư bên ngoài rung lên một cách giận dữ.

‘Nhanh lên nào, Jane!’

Khi Jane vâng lời lấy chìa khóa xe chỗ bàn bếp và biến mất ngoài sảnh, mẹ cô cũng vội vàng gõ gót giày đi ra, thì bố Lizzie đổ người vào cái ghế gần nhất và thở dài.

‘Liệu con và chị Jane có thể trông nhà một đêm được không, Lizzie?’, ông hỏi. ‘Đến giờ mẹ con vẫn không đồng ý đến sân bay Heathrow đón Drew vào sáng thứ bảy này. Mẹ con nói việc đó đánh thức những ký ức kinh khủng. Mà thực ra, chẳng làm gì đến mức đó’.

Lizzie mỉm cười nhưng không nói gì.

‘Thế nên bố nghĩ, nếu bố đặt phòng ở một khách sạn tốt cho tối mái, rồi mua vé xem vở nhạc kịch mà mẹ con muốn xem…’.

‘Ồ, như thế sẽ khiến mẹ đồng ý đấy’, Lizzie nói tiếp rồi cười. ‘Tất nhiên chúng con trông nhà được mà bố’.

‘Con có chắc chắn không? Ý bố là, Lydia và Katie phải đến sáng thứ bảy mới về. Chị Jane có thể đón các em nếu bố mẹ chưa về, và chuyến đi của Meredith…’.

‘Bố! Không sao đâu mà. Bố mẹ cứ vui vẻ đi. Bố nghĩ xem, điều gì có thể xảy ra trong vòng 48 tiếng cơ chứ?’

‘Jane, chị làm ơn giúp em một việc, được không?’. Sáng thứ sáu, Lizzie hỏi chị, sau khi bố mẹ đi lên gác bàn cãi tiếp về đống hành lý khổng lồ mà bà Bennet khăng khăng mang theo cho một đêm ở Luân Đôn. ‘Chị cho em đi nhờ đến trường nhé? Hôm nay là buổi tập cuối cùng của bọn em mà em vừa bị lỡ xe buýt’.

Mặt Jane chảy ra.

‘Ồ. Thực ra… bọn chị sẽ đi cưỡi ngựa’.

‘Chị không thể đi muộn một chút ư?’. Lizzie nài nỉ. ‘Phải một tiếng nữa mới có chuyến xe buýt kế tiếp’.

‘Thôi được’. Jane cắn môi. ‘Chỉ có điều chị phải có mặt tại đó trong vòng nửa tiếng nữa. Charlie cũng sẽ đi cùng bọn chị. Bọn chị sẽ cưỡi ngựa đến khu rừng Harlesgrove’.

Lizzie mỉm cười.

‘Khó xử nhỉ?’, cô trêu. ‘Yêu cầu của em và mối tình của chị’.

‘Lizzie, vì Chúa’, Jane cắt ngang, khiến Lizzie sửng sốt. ‘Không nói thế nữa nhé?’

‘Em xin lỗi’.

‘Không, chị mới phải xin lỗi’, Jane thở dài. ‘Nói thật chị khá hồi hộp’.

‘Vì sao chứ? Nói đi nào, thú nhận đi. Chị lo là anh ấy không phải lòng chị sâu nặng như chị phải lòng anh ấy chứ gì’, Lizzie mớm lời.

‘Chị không phải lòng’, Jane lẩm bẩm chẳng có vẻ gì thuyết phục.

‘Còn em cũng không nghiện trứng đánh kem’, Lizzie cười phá lên. ‘Em chỉ có thể nói là, chị hãy làm tất cả vì điều đó đi. So với những người mà chị đã chọn thì anh Charlie khá hơn nhiều đấy’.

Jane không nói gì, chỉ thờ dài và cắn móng tay vẻ lo lắng.

‘Sao thế, có việc gì không chị?’

Chị không chắc mình còn thạo cưỡi ngựa để đi ở vùng đồng quê không nữa. Lần trước, bọn chị chỉ chạy trong sân cát và như thế an toàn hơn nhiều’.

‘Chị sẽ làm được mà’, Lizzie quả quyết với chị. ‘Chị còn nhớ chị thường phi ngựa nhảy qua rào, rồi cưỡi ngựa không cần yên thế nào không?’

‘Nhưng đó là từ hồi chị 12 tuổi, Lizzie ạ’, Jane phản đối.

‘Chị sẽ ổn mà’, Lizzie cam đoan với chị lần nữa.

‘Cứ làm đi! Cứ thử nghĩ thế này thôi, chị và Charlie sóng đôi phi nước đại xuyên qua đồng cỏ, tóc bay trong gió cứ như trong phim Kiêu hãnh và định kiến vậy. Ôi! Thật lãng mạn làm sao!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.