Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 66: Ngươi đùa bỡn ta!




“Mẹ!” Nhịn không được văng tục, nhưng biết rõ lo lắng trong lòng anh cả, Thiệu Duẫn Cương cũng đành thỏa hiệp. “Lão đại, nếu anh vẫn phải tham gia, tiếp khách phải để em và bà đàn ông xử lý.” Quyết định! Hắn và bà đàn ông trở thành Tả Hữu hộ pháp của lão đại, tuyệt không cho phép bất cứ người nào không biết nghĩ nói cái gì trước mặt anh ấy.

“Mày…” Cho anh là trẻ con ba tuổi đấy à? Thiệu Duẫn Thiên dở cười dở mếu, nhưng cũng cảm động hắn sốt ruột bảo vệ anh, cho nên chỉ cười nhạt. “Tùy mày! Vậy cho mày và Đỗ Lan đi theo!”

Trên bảng gỗ thô là hai chữ viết nghệ thuật “Góc phố”, bảng gỗ vẫn treo trước cửa, mà trong quầy bar của quán cà phê ấm áp theo phong cách châu Âu, có hai cô gái xinh đẹp, cô gái trẻ tóc ngắn, đang chắp tay cầu khẩn nài nỉ cô gái tóc dài dịu dàng.

“Hân Lam… coi như tao xin mày mà…” Trần Giai Kỳ giả vờ khóc đầy ai oán. “Đi theo tao một lần này thôi, tao sẽ biết ơn mày cả đời…”

“Giai Kỳ, đừng làm loạn nữa!” Nhan Hân Lam bật cười. “Cái loại tiệc xã giao thượng lưu này tao cũng không quen, nếu đi chỉ sợ bị người ta nhìn ra là người nhà quê, mất mặt lắm.”

“Ai bảo thế!” Nghe vậy, Trần Giai Kỳ nói rất hùng hồn. “Hân Lam, tự mày cũng biết khí chất mày tốt thế nào, mấy bà danh viện thục nữ, phu nhân, thiếu phu nhân đó, cơ bản không đáng xách dép cho mày.” Mày ló mặt ra, không khéo hội dã lang háo sắc đó còn tưởng là danh môn thiên kim nhà nào giữ nuôi trong khuê phòng, lại chẳng nhào đến hỏi han, chảy nước miếng ấy chứ!

“Càng nói càng quá đáng.” Liếc xéo một cái, nhưng lại đặt mấy câu khen ngợi của cô vào trong lòng, Nhan Hân Lam cười nhẹ hỏi. “Nếu mày không muốn đi thì cứ gì phải miễn cưỡng?”

“Không có cách nào cả! Ông già muốn tao tham gia, nếu không sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng của tao. Nói đến tiền, tao không thể không cúi đầu.” Cười ha ha, không hề nhăn nhó thừa nhận luôn.

“Mày trước giờ sống đơn giản cũng đâu thiếu tiền tiêu. Tiền mày gửi tiết kiệm hàng tháng của mày, mày cũng chưa đụng đến lần nào, sao mày lại bị chuyện cắt tiền tiêu vặt uy hiếp được?” Nhan Hân Lam vạch trần, vẻ nghi ngờ.

“Tiền thì có ai ngại?” Trần Giai Kỳ cười nhạt. “Bây giờ bòn rút được ít nào thì bòn rút ít đó. Miễn cho sau này ông già phá sản không bòn rút được gì lại hối hận.”

“Giai Kỳ, ý mày là…” Nghe ra hàm nghĩa trong lời nói, mày liễu nhẹ nhíu.

“Đúng thế!” Nhún nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan tâm, “Nghe nói đại nghiệp đại danh môn nhà họ sắp sụp rồi, cho nên ông già kia mới vội vàng gọi con trai con dâu về ứng phó. Còn nữa, mày cho là ông già tao trừ tiền cho hàng tháng cố định ra căn bản cũng chẳng quan tâm gì đến cái đứa con rơi như tao, sao hôm nay lại đột nhiên nhớ đến tao, muốn tao nhất định phải đi dự tiệc? Còn không phải là muốn nhân cơ hội này đem tao đẩy mạnh tiêu thụ cho một tên đàn ông độc thân giàu có nào đấy, xem xem có thể nhờ sính lễ của con gái riêng lấy được ít nào à.”

“Giai Kỳ, nhưng liên quan đến hạnh phúc của mày mà, mày không thể…”

“Đừng nói nữa!” Buồn cười mà liếc cô bạn thân khẩn trương đến mặt trắng bệch, cô cười gian. “Tao mà có thể cho ông ấy bày bố sao? Theo kế hoạch của tao, tận dụng lúc còn có thể rút được tiền tiêu vặt, giả vờ thuận theo mà ứng phó, rồi bao giờ không thể chịu nổi nữa, bản tiểu thư phủi mông đi luôn, cho ông già ở đấy một mình. Đến khi đó, chỗ tiền dồn lại suốt bao nhiêu năm kia cũng không ít, xem như lương hưu của tao!” Lầm bầm, vậy mà cô đã lo hết đến thế cơ đấy.

“Cho nên, nói thế này! Tao bị buộc đi dự cái tiệc nhàm chán này đáng thương làm sao! Hân Lam, mày rủ lòng thương, đi theo tao đi! Như vậy dù có nhàm chán cũng có mày đi theo nói chuyện giải sầu, không tao sẽ phát điên thật đấy!” Ngữ điệu đổi xoành xoạch, lại thành cầu xin đầy đáng thương rồi.

“Sao không bảo Chương học trưởng của mày đi cùng đi?” Thái độ đã có chút hòa hoãn.

“Bạn học, bạn đùa mình à?” Mắt hạnh trợn tròn, cô khoa trương quát quang quác. “Nếu mà để tên chết giẫm đó biết mục đích tao bị bắt đi dự tiệc, chỉ sợ không tức phát hỏa lên mới lạ! Hơn nữa, nếu ông già giới thiệu ‘người tốt’ cho tao, tên kia ở bên cạnh mà để yên sao? Kế hoạch tiền tiêu vặt của tao không để cho hắn làm hỏng được.”

Ra thế! Nghe vậy Nhan Hân Lam không nhịn được cười.

“Này! Tình cảm thắm thiết thế này mà không đi theo là không phải bạn đâu!” Vô cùng hung ác uy hiếp.

“Nhưng… Nhưng tao đâu có trang phục gì phù hợp tiệc cao cấp thế này…”

“Yên tâm! Đó không phải là vấn đề. Hai chúng ta vóc người không khác nhau lắm, tao có thể cho mày mượn…”

“Tao có cảm giác như bị bức thượng Lương Sơn…”

“Ha ha… Tao chính là quan phủ ác bá mà!”

(*bức thượng Lương Sơn là bị ép đến đường cùng, buộc phải vùng lên phản kháng hoặc buộc phải làm người xấu)

Đêm, ánh đèn ấm áp truyền ra từ trong căn nhà nhỏ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trong phòng khách hiện rõ hai cái bóng một người một chó cùng nhau…

“Gâu gâu”

“Lai Phúc, ngồi! Cái này là cho mày.”

“Ư ư…”

“Mày… Mày đừng giả vờ đáng thương…”

“Ư… Gâu…”

“Mày… Thôi được rồi! Cho mày hai miếng bánh quy đây…” Cuối cùng cũng không thể chiu nổi ánh mắt đáng thương cầu xin kia, Nhan Hân Lam bật cười, bất đắc dĩ đầu hàng mã ném hai cái bánh quy vừa thơm vừa giòn cho Lai Phúc.

“Gâu gâu!” Sung sướng sủa hai tiếng, Lai Phúc đớp luôn bánh, trốn vào một góc tự thưởng thức.

“Thật không biết làm sao với nó.” Vừa bực mình vừa buồn cười, cô ngồi xuống salon, vừa đưa hộp bánh quy trên tay đưa cho Thiệu Duẫn Thiên đang ngồi cạnh.

“Mời anh hả?” Thiệu Duẫn Thiên mỉm cười hứng thú, thực sự anh rât thích cái kiểu ở cùng nhau của cô và Lai Phúc.

“Để anh vừa xem thời sự vừa ăn.” Tay tự động chuyển TV sang kênh tin tức tài chính kinh tế, hoàn toàn hiểu rõ thói quen của anh.

“Em dám đem hai cái bánh của anh cho Lai Phúc ăn.” Trêu đùa lên án.

“Mai làm bù cho anh.” Cười nhạt cãi lại.

Ngày mai? Ý cô là, mai còn muốn mời anh đến sao? Thiệu Duẫn Thiên ngây người.

Dường như phát hiện mối nghi hoặc của anh, Nhan Hân Lam nở một nụ cười thuần khiết. “Sau này nếu tối có thời gian, anh đều có thể đến tìm em!” Dứt lời, đôi mắt không chớp nhìn theo hai chân vô lực dưới sofa của anh…

Ờ… Làm sao đây? Rât muốn làm “như vậy”, nhưng mà có thể nào anh sẽ ngại không? Tuy lần trước để ấn được dấu chân anh lên xi măng, cô cũng phải chạm vào chân anh rồi, nhưng nếu làm “như vậy” thật, không phải chỉ là chạm đến cẳng chân anh thôi, mà còn sẽ chạm vào… Chạm vào một vài chỗ nhạy cảm nha!

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đỏ bừng mặt, tim đập dồn dập, mặt lại không chớp nhìn thẳng nửa người dưới của anh, do dự trầm ngâm hồi lâu… Không hề gì! Vì tốt cho anh thôi, trước làm nói sau! Vả lại… Với lại hẳn anh cũng không có cảm giác gì, đại khái cũng sẽ không chú ý mới đúng…

Lòng đã quyết, bất thình lình cô động thủ, nhấc hai chân vô lực của anh lên cao, gác trên đùi mình.

“Hân Lam, em…” Lại càng hoảng sợ, Thiệu Duẫn Thiên hiện giờ gần như nửa nằm nửa ngồi trên ghế, hai chân còn gác trên đùi mềm mại của cô, tay đang cầm bánh quy ăn tùy thích. Cái tư thế này ai không biết lại tưởng anh đang hưởng thú vui “tỉnh nắm quyền thiên hạ, say tựa gối mỹ nhân” ấy chứ.

“Anh, anh có ngại để em xoa bóp cho anh không?” Gò má phấn hồng như anh đào, đôi mắt quan sát từng chút một cũng không thấy phản ứng không vui nào… Tốt rồi, không có! Chỉ là hơi ngạc nhiên.

“Không, không phải đâu…”

“Thế thì tốt!” Thở phào nhẹ nhõm, Nhan Hân Lam liền liếc mắt đầy trông chờ vào hào hứng, cẩn thận cởi tất dày giữ ấm chân anh, bàn tay dùng lực đúng mức vuốt ve mà xoa bóp, miệng lại nhắc đi nhắc lại. “Việc bác sĩ Vương cằn nhằn anh không chịu đi phục hồi chức năng chân đúng hẹn, em cũng đều nghe được cả rồi. Nếu anh đã không thương tiếc cơ thể của chính mình, vậy để em giúp anh đi. Sau này nếu tối có thời gian cứ tới đây, em có thể xoa bóp chân giúp anh, xoa bóp cơ bắp có thể tăng cường tuần hoàn máu, đối với chân anh sẽ rất có lợi.”

“Em…” Nhìn cô chuyên chú mà đấm bóp, còn gập chân anh cong lại, duỗi chân anh ra, theo đúng tiêu chuẩn vật lý trị liệu, Thiệu Duẫn Thiên thoáng kích động, một đợt sóng ấm áp lướt đến, tâm tư cũng đảo thành một vòng, phức tạp vô cùng, lúc này đây, anh không biết phải nói gì đây?

“Có chuyện gì sao?” Có lẽ nhận đã được sự khác thường ở anh, Nhan Hân Lam quay đầu cười hỏi, động tác trong tay vẫn không dừng lại.

“Vì sao em lại quan tâm đến anh như vậy?” Chậm rãi từng chữ, giọng nói trầm thấp dễ nghe, hỏi một câu hỏi mà ngay từ khi quen cô anh vẫn để trong lòng. Ngay từ đầu cô đã vô cùng quan tâm chăm sóc anh.

Đột nhiên, hai tay hơi khựng lại, rồi nhanh chóng tiếp tục trở lại.

“Bởi vì chúng ta là bạn thôi!” Cô cười gượng, giải thích ngắn gọn. Nhưng thực ra, cơ bản cô không dám thừa nhận là mình đã âm thầm để ý đến anh bao nhiêu năm rồi, sợ anh lại nghĩ có ý đồ bất lương.

Không! Tuyệt đối không thể là như thế! Sự chăm sóc của cô đã vượt quá mức bạn bè bình thường với nhau rồi. Nặng nề chăm chú nhìn cô, Thiệu Duẫn Thiên vẫn chưa biết rõ đáp án, còn nghi ngờ, nhưng cũng thấy cô không muốn nói nhiều, nên không truy hỏi nữa, chỉ ánh mắt sáng ngời nhìn cô, đầy mắt hiện lên tâm trạng.

“Có chuyện gì sao? Sao lại nhìn em như thế?” Bị nhìn như thế, cô cũng không thấy thoải mái.

“Không! Không có gì!” Lắc đầu, cảm nhận được sự bất an của cô, Thiệu Duẫn Thiên mỉm cười, ăn xong một cái bánh quy, bất động thanh sắc chuyển chủ đề “Ngon quá! Mai nhớ làm bù hai cái hôm nay cho anh.” Dứt lời, lại bỏ một cái nữa vào miệng.

Anh nói vậy, là đồng ý ngày mai lại đến để cho cô giúp anh xoa bóp vận động chân tay phục hồi chức năng sao? Nhan Hân Lam thầm phỏng đoán, rồi nhún vai, coi như đúng thế luôn đi.

“Không có vấn đề gì!” Trọng tâm câu chuyện đã chuyển đi, thần sắc cô cũng khôi phục tự nhiên, cô mỉm cười đáp lại.

Thiệu Duẫn Thiên nghe vậy chỉ cười nhạt không nói, trong khi cô cúi đầu chuyên tâm chăm sóc hai chân anh, đôi mắt sâu đen nhìn chăm chú, tràn ngập thâm ý, giống như không thể tách được đi.

“Đúng rồi!”, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay cô bị Giai Kỳ bắt phải đồng ý, cô thông báo nhanh trước: “Xin lỗi anh, tối ngày kia em có hẹn với bạn, không thể đi đến câu lạc bộ nhảy với anh được.” Tiện lúc bây giờ còn nhớ ra thì nói luôn, kẻo quên mất, lại để anh đợi không công, vậy thì ngại lắm.

“Không sao! Cũng đúng lúc anh có vài việc.” Nghe vậy Thiệu Duẫn Thiên thấy cũng trùng hợp quá. Còn đang nghĩ phải nói cho cô ngày kia không đi tập nhảy được, không ngờ cô lại nói trước.

“Vậy thì tốt rồi.” Vốn còn đang nghĩ ngại ngùng quá, nhưng giờ cả hai đều bận, vậy cô cũng không thấy áy náy nữa.

Thấy cô vốn đang mơ hồ tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng vừa nghe anh nói vẻ ngượng ngùng đã dần biến mất, Thiệu Duẫn Thiên đại khái cũng đoán ra cô nghĩ thế nào, vậy là bật cười vô thức.

“Ấy, có chuyện gì nữa?” Bị cười đến mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì), Nhan Hân Lam ngơ ngác đầy mắt.

Lắc đầu, anh không nói nhiều, chỉ cầm một cái bánh nữa cho vào miệng.

Nếu anh không nói, vậy cô không hỏi, thu hồi tâm trạng, lại tiếp tục chuyên tâm xoa bóp chân anh, miệng tùy tiện chọn đề tài. “Anh biết không? Thầy nhảy nói anh học nhảy tốt lắm, nhảy rất đẹp đấy! Ở chỗ họ có nhiều người luyện tập rất lâu cũng không bằng anh.” Chắc chắn trước đây anh nhảy rất tốt, cơ sở đã có vốn tốt, giờ chuyển sang dùng tay đẩy xe lăn mà nhảy, nên cũng nhanh chóng thích ứng được, thực hiện được.

“Đó là nhờ bạn nhảy nhảy giỏi, nhảy ăn ý phối hợp với anh, không thể không kể công!” Anh cười khen lại cô. Người cùng nhảy với người đi xe lăn lại còn nhảy khó hơn nữa, trừ khi hai người bắt cặp luyện tập từ lâu, cũng đã nhảy thuần thục, bằng không cơ bản là không nhảy nổi.

Nghe lời khen, cô mặt nhàn nhạt đỏ bừng, đôi môi xinh đẹp lặng lẽ cong lên, mỉm cười rất dịu dàng, lại không nói gì cả, tiếp tục như trước cúi đầu vội vàng xoa bóp vuốt ve.

Thiệu Duẫn Thiên thấy vậy, không khỏi tâm thần nhộn nhạo, hơi giật mình nhìn chằm chằm vào nụ cười yếu ớt thuần khiết, thật lâu cũng không thể rời mắt…

Mát xa được một lúc, Nhan Hân Lam thấy bắp chân cũng đã xong hòm hòm, đường nhìn không tự chủ lại lặng lẽ dịch dần lên đùi…

Ấy, sao thế này? Tuy nói “phía dưới” đã xong thì chuyển lên “phía trên”, mà cô cũng quyết định phải giúp anh, nhưng mà… Nhưng mà càng lên cao, lại càng đến gần vị trí “tư ẩn” đó a! Cô lớn bằng chừng này nhưng cũng chưa từng đụng chạm đàn ông con trai mạnh dạn như vậy đâu… Ây da! Cô, cô đang nghĩ gì thế này? Việc này hoàn toàn trong sáng mà, chỉ là đang xoa bóp thôi, lúng túng cái gì chứ…

Tự nhắc bản thân một lần nữa không có gì là xấu xa mà phải ngại ngùng, Nhan Hân Lam mới mặt đỏ bừng như lá phong, cố gắng kiềm chế ngượng ngùng, đưa hai tay nhỏ thon dài trắng nõn hướng về phía đùi mà đặt xuống…

“Được rồi!” Đang tim đập thùng thùng bỗng nhiên hốt hoảng hoàn hồn, đã phát hiện vị trí đôi tay ngọc xinh xắn đặt lên, Thiệu Duẫn Thiên liền đỏ ửng mặt, hơi hoảng loạn vội vàng nắm lại đôi tay chuyên nghiệp của cô.

“A?” Lại càng hoảng, nghĩ là do mình làm anh thấy khó chịu, Nhan Hân Lam cũng sốt ruột. “Có chuyện gì à? Anh thấy khó chịu sao? Do em ấn không đúng đúng không? Có cần gọi bác sĩ không…”

“Không… Đều không phải! Không có vấn đề gì cả!” Lúng túng dịch nửa người dưới, biết là mình đã hù cô sợ, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ nhàng buông tay cô ra, giả giọng nói trầm ổn, tỉnh táo nhất có thể. “Em xoa bóp cho anh lâu vậy rồi, tay chắc cũng mỏi, hôm nay dừng ở đây thôi.”

Hóa ra là anh thương cô thôi! Không nghi ngờ chút nào, Nhan Hân Lam yên tâm, hơi đỏ mặt cười yếu ớt. “Cũng được! Mai lại ấn huyệt cho anh.”

Nhẹ gượng gật gật đầu, anh cố không động tĩnh gì dịch chuyển thân dưới. “À… Hân Lam? Có thể cho anh một cốc sữa nóng không? Đột nhiên anh rất muốn uống.”

“Đương nhiên! Anh chờ em chút.” Cẩn thận từng chút đứng dậy, đặt chân anh xuống ghế salon xong, cô mới chạy nhanh vào bếp.

Thấy kế đuổi người có hiệu quả rồi, Thiệu Duẫn Thiên mới nở nụ cười khổ sở, nhìn chằm chằm nơi nào đó trên người mình… Anh liệt chân, nhưng “bản năng nam giới” thì không liệt theo đâu!

Anh là một người đàn ông, dù là người chân liệt nhưng cũng vẫn là một người đàn ông “bình thường”. Lúc ấy mắt mở to nhìn đôi tay mềm mại nhỏ nhắn kia từ từ dịch lên trên, càng lúc càng đến gần trung tâm của “bản năng nam giới” thì, thực sự không thể không có cảm giác, cho nên không còn cách nào khác đành thừa dịp cô còn chưa phát hiện ra, lập tức hô ngừng.

Thở dài cười khổ cúi đầu nhìn nhìn, trong lòng biết rõ “xúc động” vẫn chưa dừng lại, anh nhanh tay kéo tấm chăn mỏng giữ ấm chân đặt trên xe lăn ở cạnh ghế salon phủ lên lập tức, vô cùng cẩn thận trùm kín nửa người dưới, che lại cái bộ phận có thể không khống chế được mà gây ra chuyện lúng túng.

Duẫn Thiên, cậu may mắn quá đấy! Chỗ tủy sống lúc đầu bị tổn thương, do trạng thái “tê liệt tủy sống tạm thời” các thần kinh phản xạ biến mất, một năm sau, tình trạng đó biến mất, thần kinh bị tổn thương bắt đầu khôi phục. Mà rất đáng vui mừng, thần kinh chức năng tính-phúc của cậu không bị tổn thương đâu!

Ha ha… Chúc mừng! Giờ cậu muốn sinh chín, mười đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì! Vui vẻ mà hưởng thụ tương lai “tính-phúc-mỹ-mãn” đi nhé…

Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh ngày nọ một năm sau tai nạn của anh, cái “bản năng nam tính” vốn đã vắng vẻ bao lâu đột nhiên thức tỉnh làm anh nghi hoặc, khi đến tìm bác sĩ khám, lão bác sĩ Vương đó cười hơ hớ sau khi kiểm tra xong cho anh, từ tốn mà buông lời trêu chọc.

Ai… Thức tỉnh vậy là tốt, nhưng mấy năm gần đây từ sau tai nạn, anh sống thanh tâm quả dục lắm, trừ một lần đầu thức tỉnh báo cho anh biết là anh chưa “phế”, trừ cả việc sau một thời gian tự động “xả hàng tồn” ra, cậu ấy vẫn chưa có phản ứng với cô gái nào, sao hôm nay lại…

Lắc đầu cười khổ sở, Thiệu Duẫn Thiên bối rối nhận ra, dường như anh lại có mơ tưởng dục vọng với cô.

___________________________________

Đây là đoạn sắc nhất truyện. Chú thích nhỏ: tính-phúc là đời-sống-tình-dục nhé.

Các bạn ạ, trông thế này thôi, chứ để có được một chương truyện này là vô cùng khó khăn đó.

Chương này tớ phải làm 2 lần.

Vào hôm thứ năm, tớ đã cố thức khuya (đến gần 1h30 sáng) để làm nốt. Cuối cùng không thể làm nổi nữa, phải dừng ở đoạn “Duẫn Thiên, cậu rất may mắn đó!”, vì bắt đầu tớ viết linh tinh. Viết đến 2, 3 lần vẫn không dịch nổi cái câu đấy, toàn viết vớ vẩn cái gì ý. Nghĩ bụng “Thôi đi ngủ thôi, mai làm tiếp sau.” Vậy là tắt máy, đi ngủ.

Vấn đề nằm ở chỗ, khi máy hỏi, bạn có muốn lưu thay đổi không. Trong tình trạng không có năng lực điều khiển hành vi, tớ đã ấn “No” (¬,¬”)

Vậy là mất hết sạch công gần 2 tiếng ngồi làm.

Chốt lại, các bạn nhớ đừng bao giờ cố quá kẻo quá cố nhé (╯_╰”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.