Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 37




“Ngươi…Ngươi buông, ngươi có biết ta là ai hay không?” Người nọ đau kêu oa oa lên, vài lính đánh thuê bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, kỳ quái chính là không có ai tiến đến giải cứu.

Bạch Cảnh nhếch khóe môi, lạnh lùng nhìn chung quanh, ánh mắt khinh mạn bày ra tư thái cao ngạo, còn không đợi hắn có động tác, Tiêu Táp không vui hất người nọ từ trong tay Bạch Cảnh ra, ánh mắt còn hung hăng nhìn thẳng vào chỗ Bạch Cảnh nắm, lãnh khí trên người tỏa ra.

Bạch Cảnh không còn gì để nói, hắn chính là tùy tiện bắt một người để hỏi mà thôi, Tiêu Táp có cần dễ giận như vậy hay không a.

Khí thế trên người Tiêu Táp không phải là người bình thường có thể thừa nhận, cái loại khí thế sinh ra từ trong tinh hong huyết vũ này không chỉ lính đánh thuê thay đổi sắc mặt, càng trở nên thâm thúy, người vừa rồi kêu gào, vẻ mặt càng thêm trắng bệch, kinh sợ run rẩy đứng nhìn Tiêu Táp, cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Bạch Cảnh lúc này mới chú ý tới, bộ dáng người nọ cũng không tồi, bộ dáng kinh sợ khiến người thấy thương tiếc. Chỉ tiếc Tiêu Táp bây giờ cũng không phải người thương hương tiếc ngọc, đời trước có thể đem hắn gây sức ép đến sống đi chết lại, đời này trừ bỏ mình ra, Tiêu Táp sẽ không để ý tới ai, Bạch Cảnh cũng không đồng ý cho y có bất cứ đồng tình hay thương tiếc gì với bất luận kẻ nào.

“Răng rắc!” Đó là thanh âm xương tay bị bẻ gãy.

Sắc mặt người chung quanh trở nên vi diệu, không nghĩ tới Tiêu Táp thật sự dám động thủ.

“Đau, đau, đau, ngươi buông….Anh rể ta chính là Tần Liệt, ta nhất định phải giết ngươi….Các ngươi còn thất thần làm cái gì?” Hoa Diểu đau đến hu hu khóc lớn, như điên mà rống lớn với mấy lính đánh thuê bên cạnh, mấy người liếc mắt nhìn nhau lại nhìn Tiêu Táp và Bạch Cảnh, trừ bỏ trong đó có một người có chút do dự, còn lại ba người vẫn đứng thẳng ở bên ngoài không nhúc nhích, thực rõ ràng biểu hiện thái độ của mình.

Bạch Cảnh cười khẽ một tiếng, khóe môi lộ ra một tia nghiền ngẫm, , khinh miệt mà nhìn Hoa Diểu đau đến không giữ được bình tĩnh, không chút để ý nói: “Câm miệng lại nháo nữa, bẻ luôn cằm ngươi.”

Thanh âm nhẹ nhàng thong thả mang theo loại ngạo mạn chỉ Bạch Cảnh có, tư thái cao cao tại thượng, không có người nào sẽ hoài nghi là thật hay giả.

Hoa Diểu hoảng sợ nhìn hắn, lại phẫn hận trừng mấy lính đánh thuê bên cạnh, ánh mắt cừu hận tựa như có thể xuyên thủng người, thấy không có ai trợ giúp mình, oán hận gục đầu xuống, che khuất oán độc trong mắt, nhỏ giọng khóc nỉ non.

Nhìn thiếu niên khóc trước mặt, Bạch Cảnh không chút nghi ngờ, chỉ cần có một cơ hội, người này tuyệt đối sẽ không chút do dự mà mãnh liệt trả thù bọn họ, chính là thế thì sao, ở trước mặt thực lực tuyệt đối hết thảy đều là nói suông. Hắn hiện tại càng thêm tò mò về mấy tên lính đánh thuê bên cạnh thiếu niên.

Bạch Cảnh lẳng lặng tự hỏi, cẩn thận hồi tưởng một màn vừa phát sinh, sắc mặt hơi trầm xuống, không thể không thừa nhận trong lòng lần này mình tính sai, Hoa Diểu xuất hiện ở bên cạnh hắn thời gian thật sự rất xảo hợp, tựa hồ là sau khi hắn tiến vào đại sảnh, đang nghĩ tìm người hỏi liền đột nhiên từ đối diện đi tới.

Sắc mặt Bạch Cảnh âm trầm bất định, suốt ngày bắt chim, hôm nay lại bị chim mổ? Trong ánh mắt hẹp dài hiện lên lệ quang, xem ra căn cứ K thị lưu truyền tin tức rất nhanh, nhanh như vậy đã có người thấu hiểu tính tình của hắn, dựa theo tình không coi ai ra gì của hắn, đích xác sẽ tùy tiện bắt một người tới hỏi. Sau đó lấy tình thế bây giờ, hắn và Tiêu Táp mới đến, nửa bước cũng không dễ đi, đối mặt với người bên ngoài khiêu khích, chỉ biết lấy thủ đoạn càng thêm cường thế phản kích, dùng thực lực kinh sợ người nhìn chằm chằm chung quanh.

Mà hành động của những người đứng nhìn bọn họ có lẽ đó là do nghĩ tại căn cứ K thị duy trì một thế cân bằng vi diệu, cố ý bày ra thực lực cường đại khiến người không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người thiết kế một màn, không chỉ hiểu thấu tính tình của hắn và Hoa Diểu, càng dự liệu được phản ứng của hắn và Tiêu Táp, hay cho kế một mũi tên trúng hai con chim.

Bạch Cảnh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt quét một vòng trên đại sảnh, là ai? Đến tột cùng là ai? Trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, thiết kế một màn tinh diệu. Hắn và Tiêu Táp đến đây có thể nói là ý nghĩ lâm thời, người kia nhất định là ở giữa đám lính đánh thuê này.

Lãnh khí trên người Tiêu Táp càng sâu, thực rõ ràng là muốn thông qua mấu chốt trong đó, người thiết kế việc này, không chỉ coi bọn họ là cái súng đương thời cho Hoa Diểu một lần giáo huấn, càng trực tiếp khiến bọn họ đắc tội Hoa Diểu, hoặc là nói đắc tội người phía sau Hoa Diểu.

Bạch Cảnh cười lạnh, mặc kệ người nọ thiết kế cái gì, khẳng định cũng là tính sai, hắn và Tiêu Táp đích xác dùng thực lực kinh sợ người xung quanh, nhưng mục đích cuối cùng không phải là vì duy trì thế cân bằng vi diệu. Người thiết kế việc này, rõ ràng là muốn cho bọn họ đối chọi với người bên phía Hoa Diểu, vô luận kết quả như thế nào, vừa chèn ép Hoa Diểu kiêu ngạo lại có thể thăm dò chi tiết năng lực của Tiêu Táp, vận khí tốt mà nói, có thể khiến lực lượng bên Hoa Diểu kia tổn thương một phần, cớ sao không làm!

Trong mắt Bạch Cảnh hiện lên tia sắc nhọn lướt qua trong giây lát, người nọ tốt nhất đừng đẻ hắn bắt được.

Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, thời gian cũng chỉ trong chớp mắt. Tuy nói Hoa Diểu rất vô tội, nhưng nhìn chung quanh đều không có ai ra mặt vì hắn, đã biết người này bình thường làm người như thế nào, Bạch Cảnh không chút áy náy nào, chỉ trách Hoa Diểu xui xẻo, mà nếu không phải hắn làm người quá kém lại như thế nào bị người thiết kế.

Ánh mắt Bạch Cảnh thực dễ dàng tập trung lại trên người mấy người Hoa Diểu đã từng cầu cứu kia.

“Đây là có chuyện gì?” Đúng lúc này ngoài cửu đi vào một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, bước đi vững vàng, ánh mắt sắc bén, trên mặt có một vết sẹo thật sâu làm tăng thêm ấn tượng khiến người khác nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của hắn mà tâm hoảng sợ, chính là nếu lại nhìn lần nữa liền thấy sự trầm ổn.

Ánh mắt Bạch Cảnh nhất thời ngưng lại, thực rõ ràng có thể thấy được, người đến là dị năng giả cấp 2, xem bộ dáng là có người muốn nhìn hai hổ đánh nhau. Tiêu Táp như người bảo vệ, nghiêng người đứng bên cạnh Bạch Cảnh, lại phát hiện nam nhân kia ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho họ.

Bạch Cảnh có chút buồn bực, chẳng lẽ tồn tại cảm của hắn và Tiêu Táp trở nên nhỏ sao?

“Anh rể…Ngươi tới vừa lúc,. giúp ta thu thập bọn họ! Còn có mấy người bọn họ nữa, này đều là thủ hạ gì đó của ngươi a, thế nhưng nhìn ta bị đánh.” Hoa Diểu thấy nam nhân tựa như thấy cứu tinh, cũng không để ý đau đớn, nhanh nhảu nói, trước chỉ chỉ Tiêu Táp và Bạch Cảnh, sau đó lại chỉ đầu mũi giáo về mấy lính đánh thuê kia.

Thần sắc mấy tên lính đánh thuê không thay đổi, nghiêm nghị chào nam nhân, nam nhân trầm mặc một chút, ánh mắt dời về phía Hoa Diểu, vỗ nhẹ lên đầu hắn: “Ngoan, cho ta xem.”

Thái độ của nam nhân như có lệ, Hoa Diểu sẽ như thế nào nguyện ý, thần sắc phẫn nộ như có thể bốc lửa, hướng về phía nam nhân liều mạng mắng: “Đau, đâu, tay ta đã bị đứt, ngươi còn không giúp ta báo thù, nói cái gì hay ho.”

Nam nhân tựa hồ có chút khổ sở, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, cần lấy tay gãy của Hoa Diểu “răng rắc” một tiếng liền đem xương nối lại. Tiêu Táp xuống tay rất có chừng mực, Hoa Diểu chính là nói năng lỗ mãng, mà còn là đại hài tử(đứa trẻ lớn) như tiểu Cảnh, hắn tự nhiên sẽ không nặng tay, dùng một ít thủ đoạn tra tấn của hắc đạo sẽ không thương cân động cốt là được rồi.

Sau khi nói lại xương cho Hoa Diểu, nam nhân lúc này mới nhìn về phía Tiêu Táp và Bạch Cảnh, đồng tử thâm thúy chợt co rụt lại, nam nhân nguyên bản không chút để ý đột nhiên biến đổi thái độ, khí chất cả người nháy mắt xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thực khó tưởng tượng nam nhân âm trầm này là cùng một người với nam nhân nhẹ giọng dỗ Hoa Diểu.

Tất cả mọi người chờ xem kịch vui, chính là ngay sau đó, tình huống biến hóa ngoài dự đoán của mọi người.

Nam nhân gật gật đầu với Tiêu Táp và Bạch Cảnh: “Xin chào hai người, ta là Tần Liệt, đứa nhỏ Diểu Diểu này không hiểu chuyện, đa tạ các ngươi hạ thủ lưu tình, ta là đoàn trưởng của dong binh đoàn Sí Diễm.”

“Anh rể—-” Hoa Diểu lập tức không hài lòng, hung tợn trừng Tiêu Táp: “Chính là hắn bẻ gãy tay ta.”

Ánh mắt không mang chút tình cảm của Tiêu Táp lướt qua, Hoa Diểu cả kinh, vẻ mặt mới vừa rồi đầy lệ khí, lúc này thân mình co rụt lại trốn ở phía sau Tần Liệt, chính là ánh mắt như con sói con đầy cừu hận như thế nào cũng không thể che lấp được.

Tần Liệt có chút bất đắc dĩ, trong mắt có đau lòng thản nhiên, nghiêm khắc nhìn Hoa Diểu một cái, ý bảo hắn đừng nói chuyện, lúc này mới quay đầu lại nói với Bạch Cảnh: “Diểu Diểu bị ta chiều hư, các ngươi đừng để ý, ta thấy các người rất lạ mặt là mới tới đây sao, nếu có gì cần hỗ trợ, ta sẽ cố hết sức.”

Hoa Diểu tuy rằng kiêu ngạo, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tần Liệt rốt cuộc vẫn là e ngại, ngoài miệng không dám phản bác, liền dùng ánh mắt oán hận trừng hắn.

Ngươi xem kịch vui chung quanh nhất thời thất vọng, Bạch Cảnh và Tiêu Táp cũng hiểu được, giống như bọn họ có thể nhìn ra Tần Liệt là dị năng giả cấp 2, Tần Liệt nhất định cũng nhìn ra bọn họ một là dị năng giả cấp 2, một là dị năng giả cấp 3, cho nên mới khách khí như thế.

Ánh mắt Bạch Cảnh có chút hoảng hốt, nhìn bộ dáng ở chung của Tần Liệt và Hoa Diểu khiến hắn nhịn không được hồi tưởng lại đời trước, thái độ của những huynh đệ của Tiêu Táp với hắn cùng bộ dáng dữ dội của huynh đệ Tần Liệt cũng tương tự, đời trước hắn không phải là dạng chọc người chán ghét như Hoa Diểu đâu, có lẽ càng quá đáng hơn đi, lúc đó tính tình của hắn thực vô cùng kiêu căng.

Trong lòng nghĩ như vậy, ác cảm đối với Hoa Diểu cũng ít đi một ít, nói cho cùng mâu thuẫn sinh ra giữa bọn họ, chẳng qua là do Hoa Diểu nói năng lỗ mãng, nhớ năm đó hắn so với Hoa Diểu cũng không kém hơn bao nhiêu, Tần Liệt hiện tại rất khổ hạnh đi. Bạch Cảnh đồng tình nhìn hắn một cái: “Chúng ta muốn đi kinh đô, chỗ nào có thể phát điện báo?”

Tần Liệt tuy rằng mạc danh kỳ diệu về sự đồng tình của Bạch Cảnh với mình, nhưng bây giờ có thể dàn xếp ổn thỏa là tốt rồi, giờ là thời buổi hỗn loạn, hắn biết mình cây to đón gió, thật sự không nên sinh nhiều rắc rối, nghe Bạch Cảnh nói muốn đi kinh đô, chần chừ một chút rồi khuyên: “Phát điện báo thì dong binh đoàn chúng ta có thể, chính là nếu các ngươi muốn đi kinh đô, ta đề nghị vẫn là đừng đi thì hơn, hiện tại kinh đô có quân đội canh gắc, không có bất cứ kẻ nào có thể tùy ý ra vào.”

Bạch Cảnh cong cong khóe môi, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt khinh thường thậm chí cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình của mọi người xung quanh, nhưng trên thực tế mỗi người lại vô cùng tập trung tinh thần lắng nghe. Bọn họ sở dĩ tới chỗ quản lý muốn phát điện báo, mục đích chính là muốn đem tin tức muốn đi kinh đô phát tán ra ngoài, lúc này tự nhiên sẽ không dấu nữa, giương cằm, thực ngạo mạn nói: “Ba ba của ta là Bạch Kính Thành.”

Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, cái tên Bạch Kính Thành này chỉ cần là cư dân của Z quốc đều biết, Bạch Cảnh không muốn dùng cái uy danh này, sẽ khiến hắn nhớ tới câu vừa rồi Hoa Diểu kêu gào kia “ngươi có biết ta là ai hay không.” Bạch Cảnh 囧 một chút, chính là trong lòng càng thêm sáng tỏ, vô luận nói ba hoa như thế nào cũng không hữu dụng bằng cái tên này.

Đương nhiên cũng không phải không có ai hoài nghi, con trai Bạch Kính Thành như thế nào lại chạy đến căn cứ K thị.

Bạch Cảnh nói tiếp: “Mấy ngày hôm trước tại núi Phượng Hoàng, ta và quân đội bị tách ra, ba ba còn chưa biết tin tức của ta, ta muốn phát điện báo về.”

Người chung quanh vừa nghe những lời này, trong lòng liền thông rõ, người ta nếu nói phát điện báo làm sao có thể là giả được, lúc này liền có người đứng dậy: “Chỗ quản lý có máy điện báo, ngay tại phòng phía sau, ta mang các ngươi đi qua.”

Khóe môi Bạch Cảnh cong lên, cười nói: “Được.”

Cùng ngày, Bạch Cảnh phần biệt gửi điện báo cho kinh đô, Cảnh Táp thành còn có Trương Thu Thành, trừ bỏ Trương Thu Thành ra, hai nơi còn lại đều có người nhận, chẳng bao lâu liền có hồi báo.

Bạch Kính Thành gửi điện trả lời, trước nói một chút lo lắng của hắn, sau đó bảo Bạch Cảnh chú ý an toàn, sau đó là nói Trương Thu Thành đã tiếp thu quân đội cũng đã liên hệ với hắn, bảo Bạch Cảnh không cần lo lắng, cuối cùng mới nói căn cứ K thị cách xa kinh đô bảo hắn có thể thuê donh binh đoàn mà đến.

Bạch Cảnh trong lòng nở hoa, xem nhẹ lời khách sáo của Bạch Kính Thành, nhịn không được tán thưởng Trương Thu Thành một phen, người nọ đúng là một kẻ có khiếu đảm đương anh hùng thời loạn. Về phần thuê dong binh đoàn, Bạch Cảnh bĩu môi, giớ đây hắn mới phát điện báo cho Bạch Kính Thành biết mục đích tự nhiên là….

Bạch Cảnh mắt nhìn người trong phòng rướn cổ đọc lén, cũng không thèm giấu giếm, trực tiếp đưa cho bọn họ nhìn, này vốn chính là hắn đang rải mồi, còn lại chỉ cần chờ cá cắn câu thôi.

Cảnh Táp thành thì gửi điện trả lời phức tạp hơn nhiều, trong lòng Bạch Cảnh rất cao hứng, một loại cảm giác gấp gáp dâng lên, tang thi cao cấp ngày càng nhiều, hắn cũng muốn khẩn trương rèn luyện, trải qua đời trước nhấp nhô, hắn biết rõ đạo lý lực lượng quyết định hết thảy, cũng giống như hôm nay, nếu hắn và Tiêu Táp không phải là dị năng giả cao giai, chỉ cần nhìn thái độ của Tần Liệt đối với Hoa Diểu làm sao có thể từ bỏ ý đồ, nếu để hắn nói, Hoa Diểu kia vô pháp vô thiên đều là do Tần Liệt sủng mà ra, chính là không biết hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì, rõ ràng kêu là anh rể nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Liệt thì chuyện lại không giống như vậy.

Bất quá mặc kệ người khác thế nào cũng không có quan hệ với bọn họ, Tiêu Táp chờ sau khi Bạch Cảnh đánh xong điện báo, Bạch Cảnh đứng dậy, cứ việc có người rất ngạc nhiên nhưng lại không dám hỏi nhiều, dù sao trong lòng bọn họ lúc này đang có toan tính sẽ không đắc tội với người ta.

Ngày này, tin tức về Tiêu Táp và Bạch Cảnh như bay mà truyền khắp căn cứ K thị.

Ngày hôm sau, Từ Phong dẫn dắt tiểu đội tìm đến nương tựa, càng khiến mọi người nâng cao tinh thần, trăm phương ngàn kế thám thính tin tức.

Ngày thứ ba, Ngô Quốc An mang theo đoàn người Lý Hủ đã trải qua chọn lựa tinh tế tìm đến, đoàn trưởng dong binh đoàn Liệp Báo giận mà không dám nói gì, lúc này hắn đắc tội Bạch Cảnh thì sẽ đắc tội rất nhiều người, nguyên bản còn nhìn Lý Hủ không vừa mắt, hiện tại ngược lại muốn kéo gần quan hệ, mong chờ Lý Hủ có thể nói tốt vài câu để Bạch Cảnh cũng mang hắn đi kinh đô….

Ngày thứ tư….

Ngày thứ năm…..

Đội ngũ của Tiêu Táp ngày càng lớn mạnh, lòng người căn cứ K thị cũng bắt đầu dao động, cũng có người có chủ ý bắt cóc Bạch Cảnh, bất quá đều bị thoải mái đuổi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.