Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 27




Bình tĩnh ngắn ngủi qua đi, hai người lưu luyến không rời rời khỏi không gian, thấy cảnh vật bên ngoài, Tiêu Táp hoảng sợ, đã từng là núi rừng rậm rạp giờ một mảnh hoang vắng, đất cháy đen, đỉnh núi trụi lủi, chim thú không thấy tung tích, núi Phượng Hoàng bị làm sao vậy? (hãy hỏi người iu dấu của anh a, lão đại)

Khóe môi Bạch Cảnh kéo kéo, không chút áy náy nào, kiên quyết sẽ không nói cho Tiêu Táp đây là kết quả cơn tức của hắn, về phần bảo hộ rừng núi gì đó, hiện thế đạo này nào còn tất yếu, lập tức lấy ra Hummer, quay đầu gọi Tiêu Táp: “Uy, lên xe, đi thôi.”

Không kịp cảm thán núi Phượng Hoàng toàn cảnh thê lương, Tiêu Táp vừa nghe, thực tự giác ngồi ở ghế lái, Bạch Cảnh theo sát phía sau.

Sơn đạo quanh co khúc khuỷu, mặt đất gập ghềnh, toàn bộ trên núi Phượng Hoàng trừ bỏ Hummer lắc lắc, yên tĩnh không có một chút tiếng vang, buổi chiều ngày hôm sau hai người liền đến chân núi, một đường thực thuận lợi không có gặp gỡ tang thi cũng không thấy động vật biến dị, càng không gặp người nào, toàn bộ thương mang đại địa giống như chỉ còn lại đất đá trơ trọi, ngay cả màu xanh của thực vật cũng không tìm thấy bóng dáng.

Càng chạy, trong lòng Tiêu Táp càng trầm, đôi môi mỏng trên khuôn mặt nghiêm túc khẽ nhếch, ánh mắt u ám thời khắc chú ý bên ngoài xe chạy, thật giống như chờ đợi cơn sóng sau vẻ bình tĩnh, không chút nào dám buông lỏng cảnh giác, thời thời khắc khắc chuẩn bị làm lớn một hồi.

Cũng không biết đi bao lâu, radio trong xe đột nhiên phát ra tiếng “chi chi….”, đôi mắt Bạch Cảnh sáng ngời, vội vàng điều chỉnh radio. “Có tín hiệu.”

Biểu tình Tiêu Táp cũng là buông lỏng, có thể nghe radio biết tin tức cũng tốt, một đường này rất an tĩnh, an tĩnh làm tâm thần không yên.

“…Khẩn cấp thông báo! Khẩn cấp thông báo! Xin dân chúng còn may mắn sống sót chú ý, rạng sáng hôm qua, toàn bộ căn cứ người sống sót Lang Sơn bị tang thi tập kích, hiện nay mới chí vài ngày thôi đã có liên tiếp 12 căn cứ bi tập kích, người còn sống sót xin chú ý, sau khi nghe thấy đài radio xin mời đến chợ K họp….”

“Ba!” Bạch Cảnh không chút để ý chuyển kênh, đối với chuyện bị tang thi tập kích không có gì bàn luận, một trận tập âm “chi chi” qua đi, giọng nữ ngọt ngào truyền tới.

“….Các vị dân chúng còn may mắn tồn tại, chúng ta là căn cứ người sống sót XXX, chúng ta nơi này có tiểu đội dị năng giả ưu tú, còn có đoàn đội dong binh xuất chúng, chúng ta là căn cứ người sống sỏ lớn nhất trong khu, có nhân tài từ bốn phương tám hướng mà đến, gặp phải nguy cơ tang thi, chúng ta đồng lòng hợp sức, hoan nghênh dị năng giả các nơi tiến đến tìm nơi nương tựa cùng chúng ta vì tương lai mà cố gắng…”

“…Chúng ta là căn cứ người sống sót ZZZ, chúng ta có tiểu đội sưu tầm vật tư cường đại, đội tuần tra phòng vệ căn cứ nghiêm mật, chúng ta nơi này có vật tư phong phú, đối với người sống sót tìm nơi nương tựa có điều kiện hậu đãi…”

Thay đổi vài kênh, tình cảm mãnh liệt lên tiếng muôn hình vạn trạng, đơn giản là chiêu nạp người sống sót vào căn cứ, ngoài miệng nói ba hoa chích chòe, tình huống thực tế quỷ biết, nghe xong vài kênh radio, Tiêu Táp trầm mặc xuống: “Chúng ta đi K thị.”

Bạch Cảnh gật gật đầu, hiểu được ý tứ Tiêu Táp, K thị là nơi phải đi qua để đến B thị, điều kiện của căn cứ người sống sót tương đối hậu đãi, radio K thị có chút đáng tin, ít nhất nói cho mọi người biết nơi nguy cơ, chính là không biết này có phải là một hồi tính toán hay không, bất quá vô luận thế nào cũng không hề gì, Bạch Cảnh và Tiêu Táp đều thăng cấp dị năng, lại thẳng thắn nói ra bí mật không gian, hiện tại bọn họ không chỉ là kẻ tài cao gan lớn càng là không có sợ hãi, cho dù gặp được nguy hiểm cũng không sợ.

Trời bắt đầu tối, màn đêm buông xuống, không trung tí tách mưa rơi, “lộp bộp” hạ xuống mặt đất, trên đường trống vắng chỉ còn lại đèn xe lắc lắc, dọc theo đường đi không có người ở, chung quanh đều là tường đổ tương tàn, nhìn ngang qua thôn trang tàn phá, mày Bạch Cảnh nhăn thành chữ xuyên, tâm tính lạnh nhạt vô vị cũng dần trở nên trầm trọng.

Tiêu Táp quay đầu nhìn về phía người yêu, nhẹ nhàng nói ra mấy lời an ủi, mấy ngày mấy đêm lên đường liên tục khiến ánh mắt hắn cũng có chút mệt mỏi: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện không liên quan đến ngươi, dự tính ngày hôm sau chúng ta có thể tới K thị.”

Bạch Cảnh nghe xong, cười nhạo một tiếng, thần sắc cổ quái mà liếc Tiêu Táp một cái, không biết y từ chỗ nào mà cho ra kết luận này, cho là mình sẽ áy náy, Bạch Cảnh hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt gì, ngay cả không có phóng lửa đốt núi, thôn trang này đó, căn cứ, có năng lực giữ vững bao lâu, hiện tại cũng chỉ là sớm chút mà thôi, hắn lo lắng chính là những tang thi bị lửa lớn bức ra, dã thú chúng nó hiện ở nơi nào, có phải hay không đang núp ở một chỗ chờ thời cơ mà động.

Tiêu Táp bị nghẹn một chút, ngượng ngùng nói: “Đừng nhíu mày, đến phía trước tìm được chỗ chúng ta liền nghỉ ngơi.”

Bạch Cảnh hừ lạnh: “Ngươi vừa rồi cũng nói như thế.” Một đường đi tới không thấy người ở, ngang qua thôn trang không thấy một sợi lông, hắn thực tức giận Tiêu Táp không biết chiếu cố chính mình, có cần phải chạy đi gấp như vậy sao?

Tiêu Táp không còn gì để nói, nói như thế nào cũng là Bạch Cảnh có lý, sợ vợ đại nhân tổn thương không khỏi nổi, nghĩ nghĩ nghjen ra một câu: “Tiểu Cảnh, ngoan, nghe lời, nơi này không an toàn.”

“Vậy về không gian.” Bạch Cảnh cho một cái xem thường, coi hắn là đứa trẻ nhỏ sao.

Tiêu Táp trầm mặc một hồi, giải thích: “Không gian là thứ cuối cùng đẻ chúng ta dựa vào, không có tìm được biện pháp an toàn che dấu tinh thần dị năng giả, ta không muốn ngươi quá mức ỷ lại, an toàn của ngươi là quan trọng nhất, việc này nhất định không thể tiết lộ ra ngoài.” Nói đến câu sau, lời nói Tiêu Táp đã nghiêm nghị lại.

“Kề bên này không phải là không có người sao?’ Bạch Cảnh bĩu môi, tuy rằng như trước không phục, thái độ lại mềm nhũn xuống.

“Vạn nhất thì sao, ta không muốn ngươi gặp bất luận nguy hiểm gì, cũng không muốn có bất luận cái gì ngoài ý muốn.”

“Hừ!” Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Cảnh nhếch lên, trên mặt lộ ý ngọt ngào, thần thái lại lộ vẻ vô ý, biểu tình mâu thuẫn lẫn nhau hiển hiện trên mặt miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Táp Tiêu miết kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm buồn cười, tiểu miêu tạc mao quả nhiên phải sờ sờ mới được!

Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, cằm giương lên, kiêu ngạo mệnh lệnh: ‘Ta lái xe, hoặc là tìm nơi nghỉ ngơi, ngươi chọn đi.”

Tiêu Táp thở dài, hắn không phải không tin tiểu Cảnh, mà là một đường này đi tới mặt đường gập ghềnh, cầu đoạn, nơi nơi đều là hố sâu, hắn bằng vào dị năng mới thông suốt không bị ngăn trở, tiểu Cảnh lái xe mà nói hay là thôi đi, huống chi giờ còn đang mưa nhỏ. “Ngoan, đừng làm rộn, đén phía trước tìm được nơi liền nghỉ ngơi, hiện tại dị năng của ta thăng cấp, tinh thần thực tốt, ngươi đừng lo lắng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cảnh trầm xuống, chẳng lẽ hắn còn lo lắng sai, Tiêu Táp thầm nghĩ một tiếng không tốt, vội vàng cười nói: “Ta biết ngươi đau lòng ta, ta không phiền lụy, thật sự, nếu ngươi nhàm chán, giúp ta chuẩn bị chút thức ăn, được không, vợ yêu?”

“Ai là vợ ngươi?” Bạch Cảnh thổi một hơi, hai má đỏ ửng.

Tiêu Táp nhanh chóng đánh lén, hôn hắn một chút, ai oán nói: ‘Vợ yêu ngươi cũng không thể không thừa nhận ta.”

Bạch Cảnh ác hàn, ghét bỏ nhìn y một cái, biểu tình như bị sét đánh, hàng này tuyệt đối không phải là Tiêu Táp: “Lăn qua một bên, đừng có làm ra vẻ.”

Tiêu Táp cười cười cũng không nói gì, khoan thai tiếp tục lái xe, an tâm chờ đợi tiểu Cảnh chuẩn bị thực vật, hống vợ đúng là kỹ thuật sống hạng nhất, bất quá hắn vui vẻ chịu đựng.

Mưa, càng ngày càng lớn, đọng lại trên quốc lộ hư hao những vững nước rất to, hai người một đường lắc lắc lắc lắc, trải qua hành trình một ngày một đêm cuối cùng cũng thấy được người ở.

Không trung đầy hơi nước mông lung, thoạt nhìn có chút áp lực, ngã ba phía trước cách đó không xa đang có một tiểu đội sưu tầm khoảng hai mươi người, trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn chăm chú phía trước, nhìn tư thế kia chắc là đã sớm phát hiện ra bọn họ.

Lúc này, giờ phút này, nơi đây, đội ngũ có thể ở bên ngoài sưu tầm không ai không là thân kinh bách chiến, cho dù đã từng là nông dân chỉ biết cái quốc cũng rèn luyện ra một thân bản lĩnh, ánh mắt dã thú nhìn chằm chằm Hummer phía trước, cực kỳ có tính chiếm đoạt, vô luận che dấu thế nào cũng không thể lấp được ác ý sâu trong đáy mắt của đám người kia, tham lam cùng thăm dò, cùng với có cơ hội mà nóng lòng muốn thử. Liền giống như một con sói cực đói lại phát hiện có một con dê to béo, mỹ vị ngay gần trước mắt, bụng đói kêu vang, nó như thế nào còn có thể bảo trì trấn định và ngụy trang.

“Phía trước có người.” Bạch Cảnh lười biếng nói, không hề có chút áp lực.

Biểu tình của Tiêu Táp không đổi: ‘Ta biết.” Mục tiêu thấy được, ánh mắt quá mạnh mẽ ác liệt, cho dù là người mù cũng có thể phát hiện ra.

Bạch Cảnh nhíu mi, trong lòng có chút không vui: “Ngươi nói, chúng ta thoạt nhìn rất giống dê béo sao?”

Tiêu Táp không thèm để ý cười cười, Bạch Cảnh bất quá chỉ là phát biểu ý kiến, dựa theo suy nghĩ của hắn, bọn họ không chỉ giống dê béo mà còn là con dê thật thật tại tại béo, bất quá điều kiện tiên quyết là phải có người đánh thắng được hắn, ai bảo tiểu Cảnh rất xa xỉ, nếu nói bọn họ không phải dê béo, quả thực phải xin lỗi những cái vật tư dự trữ đó. Ăn mặc chi phí không nói trước, chỉ nhìn chiếc hummer này, cho dù lúc này đã bẩn không thể tưởng tượng nổi nhưng đối với mạt thế mà nói, có một chiếc xe tính năng cao sau cải tạo vẫn chỉ có thể ngộ không thể cầu như cũ, đây chính là trang bị cực phẩm đi tuần, thu thập, vào nhà cướp của, không chỉ phòng ngự cao, thiết bị lại đầy đủ hết, ai thấy lại không đỏ mắt.

Bạch Cảnh đen mặt nhìn một đám người lai giả bất thiện phía trước, tinh thần dị năng giả cái gì, ghét nhất! Thực hiển nhiên hắn và Tiêu Táp đã sớm bại lộ, người ta chính là chờ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, một tiểu tử tuổi không lớn lắm chạy lên trước, xa xa liền chào hỏi, hướng về bọn họ hô to: “Uy, anh em, đi từ nơi nào đến?”

Ngữ khí thực thân thiết, nói chuyện rất quen thuộc, trước mạt thế người như vậy thực thông thường, chính là sau lạt thế, Bạch Cảnh cũng không tin tưởng, ở tình huống rõ ràng lấy nhiều thắng ít trước mắt còn có thể gặp người nhiệt tâm, chính là hơi có chút kinh ngạc, đám người kia cũng không có trực tiếp vây lại, lại vẫn có thể hiểu được tiên lễ hậu binh.

Mưa phùn kéo dài tí tách rơi xuống, không tạo thành trở ngại đối với bất cứ ai, Tiêu Táp lái xe thực vững vàng không chút để ý nhìn thẳng phía trước, một đám lính đánh thuê giống như tượng điêu khắc đứng trong mưa, cả người đều đề phòng như lâm đại địch, mưa tishc một số lượng lớn trên người không động đậy, tư thế đứng thẳng vận sức chờ phát động.

Tiêu Táp nhìn bọn họ, cười khẽ một tiếng khen: ‘Đám người kia còn rất ẩn nhẫn.” Cho dù ánh mắt cùng hung cực ác, cảm giác giống như sói đói chụp mồi, tại tình huống chưa có thăm dò chi tiết đối phương, chiếm ưu thế còn ẩn nhẫn chưa bộc phát, đội trưởng đám người kia thực thông minh, trị hạ(quản thuộc hạ) cũng thực nghiêm khắc.

“Hy vọng bọn họ chốc lát biết thức thời một chút.” Bạch Cảnh cười cực kỳ khinh mạn, thoáng tưởng tượng liền biết nguyên nhân, cảm thấy là hắn và Tiêu Táp quá ít người lại rất nhàn nhã, lúc này mới làm người sinh cảnh giác, bất quá ngẫm lại cũng thấy đúng, hiện tại thế đạo loạn như vậy, mặc cho ai thấy hai người hành tẩu bên ngoài, có chút thông minh chỉ sợ đều sẽ suy nghĩ sâu xa, cho dù muốn đánh chủ ý cũng phải nghĩ lại rồi sau đó mới làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.