Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 23




Tinh thần lực chậm rãi khuếch tán quanh thân, Bạch Cảnh cảm nhận thật rõ ràng, trong không khí có vài cỗ tinh thần dao động, thật cẩn thận che dấu khí tức của chính mình, Bạch Cảnh âm thầm kinh hãi, rốt cuộc là quân đội, đề phòng quả nhiên sâm nghiêm, hôm nay nếu không có một đám dân chúng là che dấu, thuộc hạ của Trương Thu Thành chỉ sợ cũng không dễ dàng gian lận như vậy.

Tiếng vang ồn ào truyền vào trong tai, Bạch Cảnh đem tinh thần lực chia làm vài cỗ, tinh tế sàng lọc tin tức hữu dụng….

Đột nhiên một âm thanh khắc khẩu truyền đến.

“Tướng quân, chuyện hôm nay có kỳ quái, ta hoài nghi có nội gian.”

“Hứa Ba Nguyên ngươi đừng nói hươu nói vượn, ngươi nói ai là nội gian?”

“Hừ!” Hứa Ba Nguyên lạnh lùng mỉm cười: “Ta làm sao biết được, chuyện hôm nay nếu không có nội gian, như thế nào có thể trùng hợp như vậy.”

“Đây là việc mà chúng ta ai cũng không thể ngờ, cũng có thể là cừu gia của tướng quân muốn đánh chủ ý với quân đội.”

“Hiện tại thế đạo này, nào có cừu gia, tất cả đều vội vàng mà sống, có người đánh chủ ý với quân đội là thật, ta nghĩ cũng không hẳn là cừu gia.”

“Ngươi quên chúng ta đây là muốn đi chỗ nào, có người sinh kiêng kỵ cũng chẳng có gì lạ.”

“Ngươi cũng quên tình huống hiện tại của kinh đô, thế lực khắp nơi hỗn loạn ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi cảm thấy trừ bỏ nội gian ra còn có người nào có năng lực hạ độc thủ với tướng quân.”

“Này….Dù sao ta cũng không tin có nội gian.”

“Được rồi, cũng đừng cãi nhau, Hứa Ba Nguyên nói cũng có đạo lý.” Một âm thanh khác góp vào.

Người lúc trước có chút tức giận cũng có chút không thể tin nổi: “Thái Hưu, ngươi như thế nào cũng cho là vậy?”

Thái Hưu lạnh lùng trả lời: “Chẳng lẽ không đúng sao? Hôm nay đám người kia đến đây nên sớm giải quyết một chút, nếu không phải người và Tả Mậu ngăn cản, bọn họ nào có cơ hội mai phục.”

“Chúng ta là quân nhân…” Người nọ rống giận, thanh âm phẫn nộ, hỗn loạn bi thống.

Chỉ tiếc Thái Hưu không lĩnh tình: “Đừng tại đây giả nhân giả nghĩa, người người giết còn ít sao?”

“Ngươi….”

“Được rồi, đừng nháo, bên ngoài tăng mạnh đề phòng, về phần Tả Mậu…Tạm thời giám thị trước, về phần ngươi, Qúy Đồng, chúng ta làm cộng sự nhiều năm, ngươi làm người ta hiểu, chỉ là có lúc, những thứ tâm đồng tình không cần thiết, ngươi tỉnh táo cho ta, ngươi phải nghĩ đến bác gái, nàng vẫn còn chờ ngươi ở B thị.”

“…” Qúy Đồng há miệng thở dốc, rốt cuộc không nói gì.

Đoán ra thân phận mấy người kia, Bạch Cảnh liền thu tinh thần lực về, trong lòng có chút khinh thường, quả nhiên nơi có người liền có tranh đấu, bất quá trực giác của Qúy Đồng cũng khá chuẩn, hắn và Tiêu Táp đúng là cừu gia của Nghiêm Cương.

Bạch Cảnh buồn rầu mà mở mắt, trong lòng âm thầm mắng Trương Thu Thành một trận, hôm nay tuy rằng có thể gây phiền toái cho Nghiêm Cương nhưng lại đả thảo kinh xà, nếu không phải tinh thần lực của hắn cường hãn so với dị năng giả phổ thông cao hơn mấy lần, muốn điều tra tình huống doanh địa là khá khó khăn, ba tầng trong ba tầng ngoài, đề phòng so với nguyên thủ quốc gia trước kia đi du lịch cũng không ít hơn.

Thấy Tiêu Táp nhìn về phía mình, Bạch Cảnh ngầm hiểu, lặng lẽ ở chung quanh bày ra một lá chắn.

“Tình huống thế nào?”

Bạch Cảnh bĩu môi: “Nghiêm Cương tiếc mạng, bên người có không ít dị năng giả canh gác, trong doanh địa đề phòng sâm nghiêm, binh sĩ thường xuyên tuần tra, mà nếu ta nghĩ không sai, trong bọn họ cũng có dị năng cấp 1, ta có cảm nhận được vài cỗ năng lượng mạnh dao động, may mắn không phải là tinh thần dị năng giả.” Bằng không chỉ sợ hắn vô pháp toàn thân trở ra.

Mặt Tiêu Táp trầm xuống: “Không kỳ quái, trong quân đội có nghiên cứu viên, cách đề cao cấp bậc dị năng chung quy sẽ có người phát hiện.”

Bạch Cảnh trầm mặc một lúc, cẩn thận hồi tưởng sự tình đời trước, nơi xuất hiện dị năng giả sớm nhất hình như cũng là quân đội, có lẽ thật sự là Nghiêm Cương phát hiện đầu tiên cũng nên.

“Đừng nghĩ nhiều, hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta sẽ hành động trước hừng đông.” Thời điểm kia cũng là lúc nhân loại thả lỏng tinh thần nhất.

Bạch Cảnh nhẹ nhàng gật đầu một cái, bắt đầu bàn bạc chi tiết với Tiêu Táp, thời gian trôi nhanh, ban đêm trở nên yên lặng, các loại âm thanh bên doanh địa kia dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại lửa trại cùng với hai ba binh sĩ gác đêm thì thầm, và tiếng bước chân tuần tra chung quanh.

Đại bô phận người đêì chìm vào giấc ngủ, Bạch Cảnh và Tiêu Táp nhìn nhau, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, hai người cũng không chậm trễ, nhỏ giọng vô tức lẻn vào trong bóng đêm.

Doanh địa càng ngày càng gần, hai người ẩn núp ven đường, Lạc Đầu Phong là một chỗ bằng phẳng, tuy rằng thực thích hợp hạ trại nghỉ ngơi nhưng quốc lộ lại chỉ có một cái, người có thể rời đi xe lại không thể, Tiêu Táp đầu tiên liền đặt lực chú ý ở trên xe,. Bạch Cảnh đối với việc này vạn phần tán thành , bất quá, hắn nghĩ là xe vật tư.

Bạch Cảnh tỏa tinh thần lực ra bốn phía, thời khắc chú ý tình huống xung quanh, hắn và Tiêu Táp không giống nhau, Tiêu Táp đơn thuần là dị năng giả hệ kim, mà hắn trải qua nước suối cải tạo, tinh thần lực và ngũ giác đều đặc biệt linh mẫn, tuy rằng so ra kém hơn tinh thần dị năng giả nhưng điều tra phạm vi nhỏ cũng không nói chơi.

Tiêu Táp cau mày, nhìn chăm chú vào doanh trại phía xa xa, ám sát nói thì dễ làm thì khó, binh sĩ tuần tra rất thường xuyên, mỗi tiểu đội tuần tra đều có mười người, căn bản là không có dư thừa, nếu hơi có chút gió thổi cây lay, hắn tin tưởng người quân đội rất nhanh sẽ có hành động, cho dù hắn là dị năng giả cấp 2, cũng không có tự tin đối phó được con số khổng lồ tám vạn người.

“Ngươi chờ một chút.” Đôi mắt Bạch Cảnh sáng ngời hiện lên một tia giảo hoạt, nói xong, trực tiếp hạ một không gian ngăn cách, trong nháy mắt biến mất bên cạnh Tiêu Táp, vài giây đồng hồ sau lại xuất hiện, trên tay là hai bộ quần áo.

Tiêu Táp đen mắt, hung hăng trừng Bạch Cảnh một cái, mím chặt môi không nói lời nào, trời biết vừa rồi tim của hắn đều muốn nhảy ra, cho dù biết tiểu Cảnh sẽ không làm việc nếu không chắc chắn nhưng hắn cứ như vậy biến mất, không nói một tiếng tự tiện hành động, Tiêu Táp cảm giác mấy giây ngắn ngủi kia, khẩn trương , lo lắng, sợ hãi quả thực so với một thế kỷ còn dài hơn.

Vẻ tươi cười cương ở trên mặt, đôi mắt sáng loáng của Bạch Cảnh nháy mắt trở nên đáng thương hề hề, lôi kéo góc áo của Tiêu Táp, tay nắm chặt áo, chớp đôi mắt to nhìn hắn, rất có bộ dáng ủy khuất.

“Về sau làm cái gì phải nói trước với ta một tiếng.” Tiêu Táp hung hăng thở dài, mạnh mẽ nhu nhu đầu Bạch Cảnh, đối với người yêu tùy hứng thực không có cách chỉ có thể cẩn thận dặn dò, nói cho hắn biết tâm tình của mình: “Ta sẽ không ngăn cản ngươi nhưng ngươi đột nhiên rời đi, ta thật sợ hãi, ta không biết ngươi phải rời khỏi bao lâu, cũng không biết ngươi muốn làm gì, ta thực lo lắng, rất khó chịu.”

Bạch Cảnh giật mình, tâm tình ủy khuất đã không có, trong lòng tự trách, nếu đổi lại hắn, Tiêu Táp không rên một tiếng, không có bất luận giải thích gì đột nhiên không thấy, đối với sợ hãi và lo lắng, chỉ sợ hắn cũng có tâm tình như thế.

“Là ta không tốt, về sau sẽ không như vậy nữa.” Bạch Cảnh nhỏ giọng nói, cụp đầu xuống, đôi mắt không tự giác phiêu trên người Tiêu Táp.

Tiêu Táp bất đắc dĩ, thấy bộ dáng hắn như thế nào còn nhẫn tâm trách cứ, tiếng nói như mèo kêu làm trong lòng hắn ngứa ngáy, chỉ tiếc thời gian và địa điểm không đúng.

Bạch Cảnh lúc này thật biết sai rồi, bất quá hắn nếu biết suy nghĩ của Tiêu Táp khẳng định sẽ tạc mao, mắng người này t*ng trùng thượng não.

Lại nói, Tiêu Táp cũng thật xui xẻo, thật vất vả mới ăn được người trong lòng còn không có được thưởng thức lại lần nữa công việc liền lu bù lên, này nếu từ trước chưa từng ăn qua sơn hào hải vị, nhẫn nhịn cũng liền xong, nhưng rõ ràng đã thưởng thức qua tư vị tiêu hồn thực cốt kia, người trong lòng lại ở ngay bên cạnh, lại không có cơ hội ăn lần nữa, hắn cũng không dễ dàng a.

Hai người nhanh chóng đổi quần áo, bọn họ dáng người tốt lại có khí chất kia, nói là bộ đội đặc chủng cũng khiến người tin tưởng, công lao cũng là do Tào Lỗi và Vương Học Binh, trời biết Tiêu Táp vì đóng giả tướng quân, đã học không ít bài khóa về quân đội, không nghĩ tới rời đi căn cứ còn có thể phát huy tác dụng.

Hai người thoải mái từ rừng cây đi ra, bỏ không gian ngăn cách, đi không bao xa đã bị người phát hiện tung tích.

Mười mấy binh sĩ tuần tra nhanh chóng xông tới, đôi mắt đề phòng nhìn hai người cũng không có bởi vì bọn họ mặc một thân quân trang mà thả lỏng cảnh giác.

“Ngươi, ngươi, như thế nào lại chỉ có hai người?” Người cầm đầu tiểu đội nghiêm khắc nhìn bọn họ.

Trong lòng Bạch Cảnh căng thẳng, là hắn sơ suất, phải sớm nghĩ đến quân đội kỷ luật nghiêm khắc, một tổ đội tuần tra đều từ 10 đến 15 người, bọn họ chỉ có hai người chính là sơ hở lớn nhất.

Thân thể cứng còng còn không kịp phản ứng, thân mình Bạch Cảnh nhoáng lên đột nhiên bị Tiêu Táp ôm vào trong ngực, chỉ thấy Tiêu Táp hiện tại cả người bĩ khí, mười phần là một binh sĩ lưu manh, thật sự đem ánh mắt đề phòng của bọn lính xuyên tạc thành không có hảo ý: “Nhìn cái gì vậy, thu hồi tròng mắt của các ngươi lại cho ta, tiểu Cảnh nhi là người của ca.” Nói xong còn dùng sức nhéo mông Bạch Cảnh một phen.

Bọn lính bừng tỉnh đại ngộ, không khí trở nên thoải mái, ánh mắt đề phòng cũng biến thành hàm xúc, còn có vài người cao thấp đánh giá Bạch Cảnh, lộ vẻ ao ước.

“Anh em, ngươi được.” Một thô binh giơ ngón tay với Tiêu Táp, ngữ khí ê ẩm, ánh mắt sáp sáp, đó là xích quả quả ghen tỵ.

“Ha ha, đó là đương nhiên.” Tiêu Táp vẻ mắt đắc ý, ưỡn ngực, hết sờ lại ôm Bạch Cảnh, hoàn toàn đắc ý kênh mặt lên.

Bọn lính lại đỏ mắt lại xót xa trong lòng, nhìn làn da trắng kia, thắt lưng tinh tế, đội bọn họ sao lại không có một tiểu mỹ nhân, có tâm muốn ăn vụng một phen, ghét bỏ đánh giá nhau, coi như hết, thân thể mất cân bằng, da thô thịt nhiều, bọ dáng này nào còn hưng trí được.

Mặt Bạch Cảnh lúc đỏ lúc trắng(tức), rõ ràng chôn đầu trong ngực Tiêu Táp, hắn sợ chính mình nhịn không được sẽ giết người, như thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Táp thế nhưng lại nghĩ ra cách này.

“Đúng rồi các ngươi là ở doanh nào, dưới trướng vị Sư trưởng nào? Nhìn thật lạ mặt.” Hâm mộ thì hâm mộ, chính sự bọn lính cũng không quên, hiện tại là thời kỳ đặc biệt, buổi sáng còn không ít tên tiểu nhân gây nhiễu loạn, bất cứ chuyện gì bọn họ cũng không thể qua loa.

Tiêu Táp á khẩu không trả lời được, trên mặt lại không lộ chút gì, nghĩ muốn giết người diệt khẩu, tính toán xem không kinh động người bên ngoài cũng không kinh động tinh thần lực giả có bao nhiêu phần trăm.

Bạch Cảnh rầu rĩ ngẩng đầu, hung hăng ở bên hông Tiêu Táp nhéo một cái, trừng mắt nhìn binh sĩ: “Chúng ta là người dưới trướng Hứa Sư trưởng, doanh 315, chị họ ta là Điền Vịnh Bình, các ngươi đều giữ kín miệng cho ta.”

Được, không cần hỏi, nguyên lai là Điền Vịnh Bình a, tình nhân của Hứa sư trưởng, chúng binh sĩ lộ ra thần sắc hiểu rõ, trong mắt không hề tiếc, cũng có khinh bỉ, rõ ràng không muốn giao tiếp với bọn họ, thật rành mạch cho bọn họ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.