Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 2: Bồ công anh không lung lay trước gió




Hiên Viên Vân Nhiễm cũng không biết là Vô Tà cứu nàng, thấy kia mũi tên thiếu chút nào liền bắn trúng người nàng, cũng không biết tại sao lại bất chợt thay đổi phương hướng, mất hết lực mà rơi xuống đất, nàng chỉ cho là mình phúc lớn mạng lớn, mặc dù mới vừa rồi cũng bị dọa sợ không nhẹ, nhưng cô gái lớn lên ở trên lưng ngựa như Hiên Viên Vân Nhiễm rất nhanh liền khôi phục tinh thần, cười nói với Vô Tà: “Ta không sao, một chút lòng thành, còn không thể dọa chết ta.”

Vô Tà cũng cười: “Thì ra là còn có người bắn tên còn kém hơn so với ta.”

Hiên Viên Vân Nhiễm sững sờ, cũng nở nụ cười ha ha. Không phải sao, nếu không phải người kia bắn tên kém hơn Vô Tà, mũi tên này sao lại có thể nửa đường liền mất đi lực mà rơi xuống đất?

”Thật sao?”

Một âm thanh quái gở cùng tiếng cười lạnh vang lên, chính là Tần Dung đang đi về hướng các nàng, ánh mắt của hắn âm trầm, trang phục đi săn màu vàng phách khoác trên người hắn, mặt trời mới chiếu qua một cái liền khiến người ta nhanh chóng cảm thấy có chút chói mắt, cũng may là qua nhiều năm như vậy, hai vết sẹo đối xứng hai bên má trái phải của hắn đã phai nhạt không ít, đáng tiếc vẫn lồi lõm như cũ, dù đánh rất nhiều phấn lên vẫn làm cho người ta nhìn ra đầu mối, vì thế nỗi hận của Tần Dung đối với Vô Tà đến nay vẫn chưa giảm, chỉ là do có Tần Xuyên gò bó, hắn không dám tới tìm Tần Vô Tà gây phiền toái thôi.

Nhưng mới vừa hắn thấy rất rõ ràng tiểu tử này âm thầm vận lực, thế nhưng khiến mũi tên kia mũi tên lệch phương hướng, còn bị nàng hóa giải toàn bộ lực lượng, nếu không phải nàng ẩn giấu quá sâu, còn có thể là hắn hoa mắt hay sao?

Vô Tà nhìn thấy Tần Dung cũng không khỏi khẽ cau mày. Tần Dung thấy vậy càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, tiểu tử này quả thật là có chuyện mờ ám!

”Tiểu hoàng thúc không khỏi quá khiêm tốn về trình độ bắn tên của bản thân rồi.” Tần Dung cười lạnh. Nàng bắn tên kém? Vậy mối thù hai mũi tên bắn sượt qua mặt hắn toàn bộ đều là hắn vận khí không tốt, tự mình giơ mặt ra cho đầu tên của nàng bắn vào hay sao?

”Hoàng chất quá khen.” Vô Tà nghiêm trang trả lời.

Tần Dung hừ một tiếng, nhưng ngại vì Hiên Viên Vân Nhiễm ở nơi này, không thể không chào hỏi nàng trước: “Hoàng tẩu đã khỏe hẳn?”

Hiên Viên Vân Nhiễm biết xưa nay Tần Dung cùng Vô Tà không hợp nhau, liền cũng không lạnh không nóng đáp: “Bổn cung không có chuyện gì, Ngũ đệ quá lo lắng. Nếu Bổn cung nói tất cả đều ổn, mọi người liền tiếp tục săn thú đi, Bổn cung cùng tiểu hoàng thúc đi tìm con mồi trước.”

”Hoàng tẩu chậm đã.” Tần Dung đang muốn vạch trần Vô Tà ở trước mặt mọi người, sao có thể chịu để cho nàng đi? Nếu Tần Vô Tà có khả năng che giấu tốt như vậy, vì sao nhiều năm nay phải giả ngây giả dại? Tất nhiên là lòng dạ xấu xa! Nếu không cần gì phải suốt ngày giả thần giả quỷ?!

Nghĩ tới đây, Tần Dung cảm thấy vết thương cũ đã sớm khép lại nhiều năm trên mặt mình lại bắt đầu mơ hồ đau nhói, không nói thể không nói, ngay cả hắn cũng đã từng bị tiểu tử súc sinh này lợi dụng!

Năm đó ở Kim Lăng, hắn dưới cơn nóng giận gửi cho phụ hoàng một phong thư, viết bốn chữ “ ngu xuẩn nhất thiên hạ” để châm chọc Tần Vô Tà, nói không chừng là trúng ngay kế của người này! Không ngờ tiểu tử súc sinh này, năm đó tuổi còn nhỏ như vậy đã bụng đầy mưu kế, cố ý bắn cho hắn một mũi tên, hủy đi dung mạo hắn quý trọng nhất, chọc giận hắn, ngược lại là lại trải đường cho kẻ khác đi!

”Tiểu hoàng thúc, ngươi không thể cho rằng người khác đều là người mù, đều là kẻ ngu!” Tần Dung cười nhạo nói.

Vô Tà trợn to hai mắt, trên mặt có chút vô tội: “Hoàng chất chẳng lẽ… Hỏng mắt, hỏng... Đầu?”

Hiên Viên Vân Nhiễm không ngờ Vô Tà sẽ có tài ăn nói như vậy, không khỏi bật cười, sắc mặt Tần Dung càng thêm âm lãnh: “Đại ca không cho ta gây sự với ngươi, ngươi lại còn coi là ta sợ ngươi?”

”Nếu thái tử không cho ngươi tìm ta phiền toái, vì sao ngươi lại muốn tìm ta phiền toái, không nghe lời của hắn?” Vô Tà rất nghiêm túc hỏi.

”Ngươi cho là ta giống như đại ca mà dễ bị lừa gạt như vậy? Đại ca không cho ta tìm ngươi gây phiền phức, hôm nay ta lại càng muốn làm phiền ngươi!”

”Thì ra là ngươi đã sớm bất mãn với phân phó của thái tử!” Vô Tà bừng tỉnh hiểu ra.

Tần Dung sững sờ, chợt nghe được ý khích bác ly gián trong lời nói của Vô Tà, đây rõ ràng là ở chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ( giống như câu “nói bong nói gió” của Việt Nam mình ấy, nhưng Tà tỷ là đang chửi người =))), ám chỉ hắn nổi lên tâm tư muốn chống đối thái tử, hơn nữa giờ phút này thái tử phi còn đang ở một bên, nàng lại muốn lừa gạt trên người của hắn hay sao!

Tần Dung chỉ một thoáng đã phản ứng kịp, thế nhưng mình lại bị tiểu tử này đùa bỡn! Trong lòng nhất thời giận dữ, ánh sáng lạnh lẽo âm ngâm lóe lên trong mắt. Tần Dung chợt bay vút xuống từ trên lưng ngựa, tay tạo thành hình móng vuốt chim ưng, mang theo kình phong lạnh thấu xương đánh thẳng tới mệnh môn của Vô Tà, chỉ một thoáng gió lạnh đập vào mặt, lại mang theo sát cơ, Hiên Viên Vân Nhiễm ở một bên cũng cả kinh kêu lên một tiếng sợ hãi.

Hôm nay không có Tuyên vương cùng Tần Thương ở đây, hắn cũng không tin dưới gầm trời này còn có người có thể cứu nàng!

Vô Tà đã biết Tần Dung vô cùng tàn nhẫn, chiêu này của hắn vô cùng ác độc, lực vô cùng lớn, một chưởng này đánh xuống, sợ rằng trái tim của nàng sẽ bị hắn trực tiếp móc ra.

Lần này Tần Dung thật sự ra tay rất độc. Có lẽ ngày trước hắn còn có chỗ băn khoăn, nhưng hôm nay hắn đã biết Tần Vô Tà thâm tàng bất lộ, còn có thể băn khoăn cái gì nữa? Dĩ nhiên là phải xuống tay thật ác, mắt thấy một giây kế tiếp, một đôi móng vuốt thép của hắn sẽ phải xuyên thấu thân thể Vô Tà, có thể khiến Tần Dung không thể nghĩ tới, vào lúc này, Tần Vô Tà thậm chí động đều chưa từng động một cái, cứ như vậy thẳng lưng ngồi ở trên lưng ngựa chờ hắn. Chợt, khóe miệng của nàng chậm rãi giương lên, đáy mắt cũng hờ hững tràn ra một tầng mỉa mai...

Tần Dung cả kinh, đột nhiên chợt hiểu, nàng lại đang kích hắn, là hắn rút lui!

Mặc dù không biết Vô Tà có chủ ý gì, nhưng Tần Dung dám khẳng định, hắn nhất định lại bị tiểu súc sinh giảo hoạt này lợi dụng! Nhưng một chiêu này phát ra, thật sự là vô cùng hung ác, chỉ mành treo chuông, hắn nghĩ mạnh mẽ thu hồi cũng đã không kịp!

”Lão Ngũ!” Một tiếng khẽ kêu, cũng là Hiên Viên Vân Nhiễm hồi thần lại trong nháy mắt, vội vàng quất ra một roi, lập tức kéo Vô Tà xuống, hóa giải được thế công của Tần Dung. Vô Tà cũng rơi xuống trong nháy mắt, Tần Dung tiếp tục tấn công vài lần nữa, rốt cuộc cũng trúng người Vô Tà, nhưng làm phiền Hiên Viên Vân Nhiễm phải dùng roi chặn lại vài lần, Tần Dung cũng không xuyên thấu lồng ngực Vô Tà, mà quét qua bả vai Vô Tà, cơ hồ đâm vào sâu hơn một ngón, tay đầy máu tươi.

”Vô Tà, Vô Tà!” Mặt Hiên Viên Vân Nhiễm tràn đầy khẩn trương, vội vàng nhảy xuống ngựa ôm lấy Vô Tà đang rơi xuống. Sắc mặt Vô Tà chợt tái nhợt, trên người bị thương, còn chảy máu, dáng vẻ xem ra có chút đáng sợ. Hiên Viên Vân Nhiễm vội vàng lớn tiếng kêu người khác truyền thái y. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bận rộn vây quanh Vô Tà.

Kiến đế nghe nói tới chuyện Vô Tà đánh nhau cùng Tần Dung, còn bị thương, liền giận tím mặt, lúc này cho người ta kêu thái y đi xem Vô Tà, còn hạ lệnh phạt Tần Dung 30 đại bản.

Trong lều vải, thái y Kiến đế phái tới đã đến, tay chân Hiên Viên Vân Nhiễm luống cuống đứng ở đó, lo lắng nhìn Vô Tà, cho đến Dung Hề nói một câu“Thế tử phải cởi đồ”, lúc này Hiên Viên Vân Nhiễm mới tỉnh táo lại, nhớ tới mặc dù quan hệ của mình cùng Vô d$đ!l^q&đ Tà rất tốt, nhưng Vô Tà dù gì cũng là một nam tử, nàng lại là thái tử phi, đứng yên ở đó không hợp thích lắm, liền cẩn thận đi thẳng từng bước ra ngoài, mời thái y vào trong.

Trong lúc nhất thời, bên trong lều vải của Vô Tà chỉ còn lại thái y mới tiến vào cùng với Dung Hề.

Vô Tà liếc mắt nhìn Dung Hề, thấy Dung Hề gật đầu, Vô Tà mới giật mình nhận ra lão thái y mặt đầy chính khí này thế nhưng cũng là người của Tần Yến Quy, trên mặt nàng nở nụ cười. Tần Yến Quy thật là có bản lĩnh, vị lão thái y này còn là Kiến đế tự mình sai tới, có thể thấy được hẳn người mà Kiến đế tin tưởng. Ngay cả thái y Kiến đế tin tưởng rõ ràng cũng là người của Tần Yến Quy, bản lĩnh của hắn có thể nhỏ sao?

Nếu là người của Tần Yến Quy, Vô Tà tự nhiên cũng không cố kỵ gì, thoải mái để Dung Hề cởi áo khoác giúp nàng, gạt nửa quần áo trong, lộ ra bả vai, mà phía dưới cũng chỉ còn dư lại một tầng buộc ngực thôi, ngay cả này dây buộc ngực cũng là Tần Yến Quy phái người chuẩn bị tốt cho nàng...

Lão thái y thay Vô Tà xử lý vết thương, lại băng bó một phen, lúc này mới thu đồ, rửa sạch tay, mặt không đổi sắc, chỉ coi như không thấy ngực của Vô Tà bị bó lại, vẫn kêu nàng “Thế tử” như cũ, có thể thấy được vị thái y này quả thật đã sớm biết nàng là nữ tử thì mới có thể không có chút kinh ngạc nào, đủ để biết hắn cũng là một trong những tâm phúc của Tần Yến Quy.

”Thế tử chỉ là bị thương một chút da thịt, không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi thật tốt bảy, tám ngày là được. Vết thương khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy, nhịn một chút liền qua, ngàn vạn lần không được đưa tay gãi, đợi vết thương đã kết vảy, tự nhiên sẽ không lưu lại dấu vết. Sau đó thần sẽ cho người đưa đơn thuốc tới cho Thế tử.” Thu thập xong đồ, lão thái y mới cáo lui với Vô Tà: “Hiện tại thần sẽ tới bẩm báo hoàng thượng, Thế tử cũng không cần lo ngại.”

Vô Tà gật đầu một cái, coi như là ngầm cho phép.

Hiên Viên Vân Nhiễm chờ ở bên ngoài thật lâu đã sớm không đợi được nữa, lúc này mới lại vén rèm đi vào, Vô Tà đã mặc đồ chỉnh tề, chỉ là sắc mặt còn có chút trắng bệch. Thấy vậy, Hiên Viên Vân Nhiễm có chút đau lòng, lại có chút tức giận, thẳng thắn mắng Vô Tà: “Ngươi làm cái gì mà lại đánh nhau cùng Ngũ đệ?! Ta muốn thái tử ca ca phạt hắn thật nặng, có 30 đại bản thì tính là gì! Thiếu chút nữa hắn đã lấy luôn mạng của ngươi rồi! Ngươi cũng ngu nha, tính tình Ngũ đệ như thế nào ngươi không phải biết. Ngươi không trốn tránh hắn coi như xong, ta lôi kéo ngươi đi, ngươi còn không đi, đây không phải là cố ý ở lại chờ đánh nhau sao!”

Hiên Viên Vân Nhiễm mắng một hồi, lại làm cho trong lòng Vô Tà có chút ấm áp. Tính tình Hiên Viên Vân Nhiễm thẳng thắn đơn thuần, tự nhiên chân thành đối đãi với nàng, nhưng nàng đối với Hiên Viên Vân Nhiễm không hoàn toàn chân thành, điều này làm cho Vô Tà có chút xấu hổ đối với nàng.

Thấy sắc mặt Vô Tà không được tốt, Hiên Viên Vân Nhiễm cũng không tiếp tục mắng nữa, chỉ là vô cùng lo lắng, hốc mắt đều đã đỏ ửng: “Vô Tà, ngươi không cần tức giận khổ sở, ta nhất định sẽ nói lại cho thái tử ca ca, khiến thái tử ca ca đánh cho Ngũ đệ thêm một trận cho ngươi hả giận!”

Vô Tà nhìn Dung Hề một cái, Dung Hề gật đầu, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài. Lúc này Vô Tà mới cười cười, cặp trong mắt đen trong trẻo có hồn kia, nơi nào giống như là dáng vẻ tức giận khổ sở: “Thật ra thì ta cố ý khích giận Tần Dung, đánh nhau cùng hắn.”

Hiên Viên Vân Nhiễm vừa nghe, quả nhiên ngây ngẩn cả người, cực kỳ kinh ngạc, há to miệng, một hồi lâu, mới sờ sờ đầu Vô Tà: “Ngươi không có ngu...”

Vô Tà không nhịn được giương môi cười: “Ngươi không phải là nên hỏi tại sao à?”

Hiên Viên Vân Nhiễm thấy nụ cười trên mặt Vô Tà có chút khôn khéo giảo hoạt, cũng không biết phải hình dung tư vị trong lòng như thế nào. Nàng có chút mừng rỡ, Vô Tà chịu nói với nàng chuyện này, có thể thấy được là thật tâm muốn kết giao cùng với nàng, không uổng phí năm đó nàng đối với Vô Tà hết lòng hết dạ, nói cho nàng nghe cả bí mật của mình. Mặc dù võ công của Vô Tà không tốt, đi học không tốt, không thể cưỡi ngựa bắn tên, ngay cả việc điều tra một người nhiều năm như vậy cũng không tra được giúp nàng, nhưng nàng vẫn hết sức thích Vô Tà. Hôm nay nàng (TVT) chịu nói bí mật của mình nói cho nàng (HVVN) biết, càng làm cho trong lòng Hiên Viên Vân Nhiễm mừng rỡ, vội hỏi: “Tại sao?”

Vô Tà mím môi: “Bởi vì hoàng huynh muốn gả đại tiểu thư tướng phủ làm Thế tử phi của ta!”

Hiên Viên Vân Nhiễm buồn bực, chuyện này của nàng có liên quan gì tới việc nàng cố ý đánh nhau cùng Tần Dung?

Vô Tà cười như không cười, này vẻ mặt nhất thời có chút giống Tần Yến Quy, lại khiến Hiên Viên Vân Nhiễm nhìn thấy liền thoáng mất hồn, lại nghe Vô Tà nói: “Ta không muốn kết hôn với nàng, dù sao đại tiểu thư Tướng phủ này rất thích Tần Dung, còn không bằng gả nàng cho hắn!”

Hiên Viên Vân Nhiễm gật đầu một cái, chuyện này nàng có nghe nói qua, vị đại tiểu thư Tướng phủ này thật sự thích Tần Dung, ngày thường Tần Dung quả thực cũng khá tốt, vừa là hoàng tử thân thiết nhất với thái tử, nàng kia thích hắn cũng không có gì kỳ quái. Dừng một chút, Hiên Viên Vân Nhiễm hình như đã nghĩ tới điều gì, chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi không muốn kết với hôn nàng?! Tại sao? Chẳng lẽ ngươi có người trong lòng rồi sao?”

Nếu không thì cưới ai làm phi thì cũng có sao đâu.

Gò má Vô Tà ửng hồng, Hiên Viên Vân Nhiễm nhất thời vừa mừng vừa sợ, quả thật bị nàng đã đoán đúng, Vô Tà đã có người mình thích! Cũng không biết cô gái kia là ai, Vô Tà thế nhưng vì nàng ngay cả tiểu thư tướng phủ cũng không chịu cưới! Nàng chợt có chút hâm mộ cô gái kia rồi, tựa như hâm mộ cô gái mà năm đó Tần Yến Quy muốn kết hôn. Vô Tà vì nàng kia, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng suýt chút nữa đã mất!

”Vậy vì sao ngươi lại không nói cho phụ hoàng? Khiến phụ hoàng hạ chỉ cho ngươi cùng người trong lòng trở thành một đôi!”

”Ta...” Vô Tà nhất thời không trả lời được.

”Aizzz!” Hiên Viên Vân Nhiễm thở dài một tiếng, xem ra nàng kia cũng không phải là nữ tử của nhà làm quan tầm thường, nếu không cũng đã không xứng với Vô Tà rồi. Vô Tà không chịu nói cho hoàng thượng, nhất định là vì bảo vệ nàng kia, dù sao... Đang ở hoàng gia, hôn nhân ;à chuyện lớn, xưa nay đều là bất đắc dĩ...

”Vô Tà, ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi!” Trong lòng Hiên Viên Vân Nhiễm cảm động, nghĩa khí phát ra càng thêm mạnh: “Dù sao ngươi không muốn kết hôn cùng tiểu thư tướng phủ này, ta liền khiến cho nàng ta gả cho Tần Dung là được!”

Vô Tà sững sờ, sắc mặt có chút khó xử: “Ngươi có cách?”

Hiên Viên Vân Nhiễm vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ: “Ta đương nhiên có biện pháp, ngươi xem là được. Vô Tà, hai chúng ta là bằng hữu, ta nhất định sẽ giúp ngươi!”

Trên mặt Vô Tà hiện lên vẻ cảm kích, Hiên Viên Vân Nhiễm càng thêm hài lòng, dặn dò một Vô Tà nghỉ ngơi thật tốt một phen rồi mới rời đi.

”Thế tử...”

Chờ sau khi nàng đi, Vô Tà mới thu lại vẻ mặt, lẳng lặng rũ rèm mắt xuống, không nhìn ra vui giận, cho đến khi Dung Hề gọi nàng một tiếng, nàng mới như có như không giương môi lên, thầm cười khổ: “Dung Hề tỷ tỷ, ta như vậy cũng quá không phúc hậu.”

Hiên Viên Vân Nhiễm thẳng thắn đơn thuần, đương nhiên dễ lừa gạt. Trong lòng Vô Tà có tính toán, nhưng kế này lại cần dụ dỗ Hiên Viên Vân Nhiễm. Cô gái thẳng thắn như vậy lại bị nàng lợi D%Đ*LQ#Đ dụng sự thật lòng của nàng ấy, giờ phút này Vô Tà ngược lại có chút không nhịn được mà phải phụ lòng tốt của Hiên Viên Vân Nhiễm rồi.

”Thế tử quá lo lắng.” Trời sinh tính tình Dung Hề đã lạnh nhạt, tự nhiên không biết được sự áy náy trong lòng Vô Tà.

......

Đông cung.

Bị phạt 30 đại bản, sắc mặt Tần Dung rất không tốt, nhưng cũng không dám ngồi, không thể làm gì khác hơn là đứng ở trước mặt Tần Xuyên, vẻ mặt có chút áy náy: “Đại ca...”

Tần Xuyên đang viết cái gì đó lên tờ giấy, hạ xuống vài nét bút bút cuối cùng thì mới dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ngươi động tới hắn?”

Dù hôm nay hắn không đi tới khu vực săn bắn nhưng chuyện Ngũ hoàng tử đánh nhau cùng thế tử của Tĩnh vương đã sớm truyền tới tai hắn, nghe nói đứa bé kia... Còn bị thương không nhẹ?

Xưa nay Tần Dung ra tay ác độc, tiểu quỷ kia tất nhiên là sẽ phải ăn chút đau khổ.

Tần Dung sắc mặt khó coi, nhưng ngần ngại thái tử còn đang ở phía trước, không tiện phát tác, chỉ nén lấy một hơi nói: “Ta rất ngứa mắt hắn! Chỉ hận không thể có giết chết tên chết tiệt đó!”

Tần Xuyên khẽ cau mày, thở dài: “Lão Ngũ, khi nào ngươi mới có thể học được cách làm việc không kích động đây?”

Tần Dung bị giáo huấn đến mặt hồng tai đỏ, bất mãn nói: “Đại ca, sao ngươi lại che chở tiểu trứng thối này?! Ngươi không phải là đã biết nàng căn bản không phải là người tốt sao! Nàng giả ngây giả dại cả ngày, cũng không biết là đang có ý đồ gì!”

”Ta cảnh cáo ngươi, không được động đến hắn.” Tần Xuyên lắc đầu một cái nhưng sắc mặt đã lạnh xuống, khiến Tần Dung không dám tiếp tục quấy nhiễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.